“Đúng, đúng, rất tốt, bà cũng đồng ý, lần này tuyệt đối không thể để cho nó dễ dàng cưới Khiết Khiết của chúng ta về được, bằng không nó sẽ không biết quý trọng.” Phạm My cũng liên tục giơ tay đồng ý.
Ông cụ Đường không nói gì, nhưng chuyện bà cụ đã đồng ý, từ trước tới nay ông đều sẽ không phản đối.
“Đúng, thật sự không tệ. Nếu nó không thông qua thử thách, tôi sẽ lập tức tìm một người tốt hơn cho Khiết Khiết. Đàn ông xuất sắc rất nhiều, đâu nhất quyết cứ phải là nó chứ.” Bây giờ Đường Vân Thành cũng rất có ý kiến đối với Nguyễn Hạo Thần, cho nên trọng điểm của ông là ở một câu cuối.
Tô Khiết mím môi, không nói gì. Mọi người đều đã quyết định như vậy, cô có nói gì đi nữa, có thể có tác dụng sao? Cũng đâu có ai hỏi ý kiến của cô, chắc hẳn mọi người đã quên mất cô rồi.
Đường Lăng cầm điện thoại, thoáng ngây người. Vậy anh có nên gọi cuộc điện thoại này nữa không?
“Cháu làm gì thế? Có phải cháu muốn lén gọi điện thoại cho thằng nhóc nhà họ Nguyễn kia không?” Bà cụ Đường vừa đảo mắt, đúng lúc nhìn thấy Đường Lăng đứng ở bên cạnh đang tính gọi điện thoại: “Bà cho cháu biết, nếu cháu dám lén nói cho thằng nhóc nhà họ Nguyễn biết, về sau cháu cũng đừng mong bước vào cửa nhà họ Đường nữa.”
Luc bà cụ Đường nói lời này rất nghiêm túc, rất thật, không hề có ý đùa giỡn.
Tay Đường Lăng cầm điện thoại run lên. Lúc này, số của Nguyễn Hạo Thần đang hiện trên màn hình điện thoại của anh, nhưng anh cũng không dám ấn xuống nữa.
Ở nhà họ Đường, bà cụ Đường lên tiếng, ai dám không theo?
“Còn cháu nữa?” Sau đó, bà cụ Đường lại quay sang Tô Khiết.
“Cháu cũng không thể lén nói cho Nguyễn Hạo Thần biết. Nếu cháu dám lén nói cho nó biết…” Bà cụ Đường thoáng dừng lại một chút, rõ ràng đang nghĩ lời uy hiếp.
Đường Lăng ngước mắt, nhìn về phía Tô Khiết, cuối cùng cũng thấy hơi an ủi. Anh mà bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, ít nhất còn có Tô Khiết làm bạn với anh.
“Dù sao cháu cũng không thể nói cho nó biết.” Bà cụ Đường suy nghĩ hồi lâu, nhưng thật sự không nghĩ ra được lời nào thích hợp.
Đường Lăng: “…”
Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà chuyện giống vậy, anh bị đuổi ra khỏi nhà, Tô Khiết lại không sao cả?
Sao ai nấy đều bất công với anh thế?
“Bà nội, bà làm vậy là quá bất công đi?” Đường Lăng không dám phản bác Đường Vân Thành, nhưng vẫn dám kháng nghị với bà cụ Đường. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Khiết Khiết nó mang về hai bảo bối đáng yêu như vậy cho nhà họ Đường, con thì sao chứ? Đến bây giờ ngay cả bạn gái còn không có đi? Vậy mà con còn không biết xấu hổ nói không công bằng à? Con có bản lĩnh thì cũng dẫn hai bảo bối trở về. Không, con có thể dẫn một đứa về cũng được. Con có thể sao?” Phạm My trực tiếp trừng mắt nhìn Đường Lăng, ánh mắt kia muốn ghét bỏ bao nhiêu cũng có.
Đường Lăng: “…”
Chuyện con cái này nói có là có thể có sao?
Ôi, bây giờ anh ở nhà họ Đường lại bị ghét bỏ đến mức này à?
Anh vẫn nên quay về quân bộ đi.
“Khiết Khiết, con tính xử lý chuyện nhà họ Nguyễn thế nào?” Cho dù Đường Vân Thành ở trong bộ đội, nhưng ông vẫn biết rõ chuyện xảy ra trong hai ngày qua. Chuyện này mà không giải quyết, Tô Khiết muốn ra khỏi cửa cũng khó.
“Con muốn nhờ ông ngoại, bà ngoại mời ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn tới nhà họ Đường vào ngày mai. Con sẽ nghĩ cách vạch trần bọn họ.” Tô Khiết nói ra kế hoạch của mình. Chuyện này cũng nên kết thúc, nên giải quyết rồi.