Tô Khiết thấy có chút kì lạ nhìn cô ta hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Ánh mắt Tống Vân nhìn về phía trước, tập trung lái xe, rõ ràng không có ý định muốn nói chuyện với Tô Khiết.
Bởi vì lúc Đường Bách Khiêm gọi cô ta đến đón Tô Khiết đã đặc biệt dặn dò cô ta, bảo cô ta không được nói nhiều trước mặt Tô Khiết.
Bởi vì Đường Bách Khiêm quá rõ năng lực của Tô Khiết, Tống Vân nói nhiều, chắc chắn sẽ bị Tô Khiết phát hiện ra điều bất thường.
Tô Khiết thấy cô ta như vậy, cũng không hỏi nhiều nữa, vốn Tô Khiết cũng không phải người nói nhiều.
Cho nên, hai người luôn giữ im lặng suốt cả đoạn đường đi.
Đường Bách Khiêm đã sắp xếp tất cả mọi chuyện, hơn nữa Tống Vân canh thời gian cũng vừa chuẩn, Tô Khiết đến sân bay không lâu đã lên máy bay rồi.
Từ nước O đến thành phố A hơi xa, Tô Khiết tính thời gian, lúc đến thành phố A chắc cũng gân sáu giờ, Tô Khiết sau khi lên máy bay đã dùng số điện thoại đặc biệt kia gửi đi một tin nhắn— “Gửi cho tôi địa chỉ cụ thể, sáng mai tôi sẽ đến.”
“Được, tôi lập tức thông báo với sếp chúng tôi.” Bên đó rất nhanh đã trả lời lại, ngay sau đó gửi địa chỉ cụ thể đến.
Tô Khiết ghi nhớ địa chỉ, không nói gì thêm, cô tắt máy.
Khi Nguyễn Hạo Thần đến nước O, Tô Khiết đã rời khỏi rồi, có điều, những người khác vẫn ở đó, bao gồm cả hai bé con.
Nguyễn Hạo Thần xuống máy bay thì thấy đã có người đợi anh, Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng lên xe, đi thẳng vào trong thành phố.
Lần này Nguyễn Hạo Thần đến đây, mặc dù không có quá nhiêu người đón, cũng không điêu động người đến đây, nhưng anh cũng không bảo mật hành tung của mình.
Hơn nữa anh cũng biết, anh rời khỏi nước M không bao lâu, sẽ có người nói với Đường Bách Khiêm về hành tung của anh.
Anh không hề ngăn cản, để Đường Bách Khiêm biết cũng tốt, tất cả mọi chuyện đã bại lộ rồi.
Nhưng làm cho Nguyễn Hạo Thần bất ngờ chính là, từ đêm qua Đường Bách Khiêm nhận tin tức đến bây giờ, bên nước O lại không chút động tĩnh Đương nhiên, Đường Bách Khiêm bất động, anh cũng có thể tra được mọi thứ.
Trên xe, điện thoại Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vang lên, Nguyễn Hạo Thần nhìn qua, con ngươi híp lại, rồi nhận .
“Anh ba, động Nguyễn Thị chính là Mộ Dung Tư Đồ.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói Tịch Xuyên truyền tới, trong giọng nói Tịch Xuyên ẩn ẩn có mấy phần quái dị.
“Ừm.” Nguyễn Hạo Thần thấp giọng đáp lại, giọng nói rất bay.
“Anh ba, là anh đúng không? Là anh cho Mộ Dung Tư Đồ xuống tay với Nguyễn Thị đúng không?” Mặc dù Tịch Xuyên hỏi, nhưng kỳ thật trong lòng anh ta cũng đã có đáp án.
Mộ Dung Tư Đồ mấy năm trước quả thật có xung đột với anh ba, nhưng mà không đánh không quen, sau đó quan hệ giữa anh ba và Mộ Dung Tư Đồ trở nên vi diệu, lấy tình hình hiện tại, Mộ Dung Tư Đồ tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ xuống tay với Nguyễn Thị.
Cho nên, lúc Tịch Xuyên biết động Nguyễn Thị là Mộ Dung Tư Đồ thì phản ứng đầu tiên là có khả năng đây là ý của anh ba.