Khóe miệng của Đường Lăng giật giật, cô nàng này khi nói chuyện thật sự không khiến người ta thích, cần nghiêm túc như vậy sao?
Đường Lăng nghĩ Nguyễn Hạo Thần bây giờ cũng không biết đến đâu rồi, chắc cũng sắp đến rồi, anh bây giờ đi vòng đường cũ không biết có gặp Nguyễn Hạo Thần hay không?
Thật ra Đường Lăng có hơi mâu thuẫn, vừa muốn gặp Nguyễn Hạo Thần, vừa có hơi lo lắng.
Vào lúc này, điện thoại của Tô Khiết lại đổ chuông.
Nhìn thấy số điện thoại, khóe môi của Tô Khiết không khỏi cong lên, vô thức liếc nhìn Đường Lăng, sau đó cắm điện thoại đi sang một bên nghe máy.
Khoảnh khắc khi nghe máy đó, Đường Lăng nhìn thấy khóe môi của cô cong lên, đó là một loại hạnh phúc và vui vẻ muốn che đậy cũng không che đậy được.
Giọng nói của cô rất thấp, nói những gì Đường Lăng nghe không quá rõ, nhưng Đường Lăng nghe ra giọng của cô đặc biệt dịu dàng, đó là loại dịu dàng giống như giọt nước nhỏ xuống.
Đường Lăng sững người, cô đang nói chuyện điện thoại với ai? Dịu dàng như vậy? Cười ngọt ngào như vậy?
Liệu có phải là tình địch của Nguyễn Hạo Thần không?
“Mẹ, mẹ khi nào trở về? Bác Đường nói chúng con lại phải chuyển chỗ, mẹ còn không quay về thì không tìm được chúng con nữa đâu.” Đầu dây bên kia, Đường Vũ Kỳ còn đang hờn dỗi.
Tô Khiết nghe thấy lại sắp chuyển chỗ, lông mày hơi nhíu lại, khi học trưởng gọi điện cho cô không có nói muốn đổi nơi khác.
“Biết sắp chuyển đi đâu không?” Tô Khiết không nhịn được hỏi một câu, cô không ngờ nhanh như vậy lại sắp chuyển đi.
“Con không biết, để anh nói cho mẹ đi.” Bạn nhỏ Đường Vỹ Kỳ vẫn rất hiểu chuyện, loại chuyện lớn này đều do anh trai nói đi.
“Mẹ, mẹ không cân lo lắng, bác Đường nói nhận một nhiệm vụ, cho nên phải về nước M, mẹ trực tiếp trở về nước M là được rồi.” Quả nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo biết rất rõ.
“Được, mẹ lập tức quay về.” Trong lòng Tô Khiết lúc này lại khẩn trương hơn, cũng lo lắng hơn, thân thể của Minh Hạo mời vừa tốt lên, cứ đi đi về về như vậy chắc chắn không tốt cho cậu nhóc, cho nên cô bắt buộc phải nhanh chóng trở về.
Tô Khiết vừa cúp máy, bèn nhận được tin nhắn Đường Bách Khiêm gửi đến, là kêu cô trực tiếp về nước M, trong tin nhắn viết rõ địa chỉ cụ thể.
Tô Khiết âm thầm thở phù một hơi.
Câu nói cuối cùng đó của Tô Khiết, giọng nói hơi nâng cao, Đường Lăng ngược lại nghe rất rõ ràng.
Đương nhiên, Đường Lăng cũng nghe ra sự lo lắng và khẩn trương trong giọng nói lúc này của cô.
Đường Lăng không biết cô tại sao lại lo lắng, lại khẩn trương, nhưng có thể khiến cô lo lắng như vậy, khẩn trương như vậy, đối với cô mà nói chắc chắn là chuyện rất quan trọng.
“Em về nước M sao?” Đường Lăng không nhịn được hỏi một câu.
“Ừm, em phải lập tức trở về, càng nhanh càng tốt.” Tô Khiết nghĩ khoảng cách từ nước O đến nước M cũng tương đối xa, nhưng lại không có xa bằng từ thành phố A đến nước M.
Minh Hạo bọn họ chắc chắn sẽ đến trước cô, cho nên, cô không muốn lãng phí thời gian nữa.