Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 938
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tô Khiết nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra, nhập số điện thoại của Bùi Dật Duy rồi gọi đi.
Điện thoại mới reo chuông, Bùi Dật Duy đã lập tức nghe máy, giọng nói của anh cũng truyền đến ngay: “Khiết Khiết.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, ấm áp, bởi vì kích động mà có chút run rẩy.
“Ông nội bảo tôi qua bàn chuyện công ty với anh, bàn chuyện công ty không phải nên ở công ty sao?” Lúc này, giọng điệu của Tô Khiết chỉ là đang bàn công việc, dù sao bây giờ đang nói chuyện công chứ không phải chuyện tư.
“Em cũng biết chị cả đang ở công ty, vì vậy đến công ty không được tiện lắm, mà anh cảm thấy không thể nào hẹn ở khách sạn mãi được, nên anh cảm thấy bàn bạc ở nhà vẫn tiện hơn, đương nhiên nếu em muốn đổi nơi khác, chúng ta đổi là được. Hay là em chọn một nơi đi, thật ra anh cảm thấy ở nơi nào cũng vậy thôi, thế nào? Chẳng lẽ em còn sợ anh làm gì em à?” Bùi Dật Duy giải thích liền một hơi, nhưng mà, rõ ràng câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Tô Khiết khẽ nhíu mày lại, thật ra, cô biết cô không cần phòng bị Bùi Dật Duy điều gì cả, con người của Bùi Dật Duy cô cũng biết rõ.
Cô và Bùi Dật Duy yêu đương gần hai năm, Bùi Dật Duy mới hôn cô có hai lần, hơn nữa còn là hôn vào trán cô.
Từ trước đến nay Bùi Dật Duy vẫn rất quy củ, không làm gì cô cả, không giống như tên vô lại Nguyễn Hạo Thần kia.
Ánh mắt Tô Khiết khẽ sáng lên, không có chuyện gì cô nhớ đến Nguyễn Hạo Thần làm gì chứ?
Vừa nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần, tâm trạng của Tô Khiết lại có chút gợn sóng, không thể nào duy trì trạng thái bình tĩnh thường ngày.
“Hẹn ở nhà hàng đi.” Vốn Tô Khiết cảm thấy không cần thiết phải đổi địa điểm, nhưng không biết tại sao, lúc này cô lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Tô Khiết nhớ đến lời ban sáng Nguyễn Hạo Thần nói, cô nghĩ, nếu Nguyễn Hạo Thần đến nhà một người đàn ông gặp thì…
Ánh mắt của Tô Khiết lại nhanh chóng lóe lên, sao cô lại nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần rồi, hơn nữa, cô đi đâu, gặp mặt ai thì liên quan gì đến Nguyễn Hạo Thần chứ?
Sao cô phải sợ Nguyễn Hạo Thần biết được?
Có phải là cô trúng độc của Nguyễn Hạo Thần rồi hay không?
Tô Khiết muốn thay đổi ý, định nói không cần đổi địa điểm nữa, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, cuối cùng cô vẫn
không thể nói ra thành lời.
Đâu bên kia điện thoại, cơ thể Bùi Dật Duy trở nên cứng nhắc, anh vốn tưởng rằng anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, Tô Khiết sẽ không đổi địa điểm nữa, không ngờ cô vẫn kiên trì muốn đổi, hơn nữa còn là đổi đến nhà hàng, bây giờ cô lại phòng bị anh đến mức này sao?
“Được, gần chỗ anh có một nhà hàng khá ổn, anh gửi địa chỉ cho em.” Nhưng mà, Bùi Dật Duy không nói thêm gì nữa, lập tức đồng ý với suy nghĩ đổi địa điểm của cô.
“Được.” Tô Khiết thầm thở phào một hơi, thấp giọng đồng ý, sau đó lập tức cúp máy.
Sau đó, Bùi Dật Duy gửi địa chỉ của nhà hàng cho cô.
Lúc Tô Khiết đến, Bùi Dật Duy đã đặt xong phòng, đang ngồi trong đó đợi cô.
Tô Khiết mở cửa, lập tức nhìn thấy Bùi Dật Duy đang đứng trước cửa sổ hút thuốc, trong phòng có mùi thuốc rất nồng.

CHƯƠNG 939
Tô Khiết nhìn thấy có vài đầu mẩu thuốc trong gạt tàn.
Lúc cô quen biết Bùi Dật Duy, anh đã hút thuốc rồi, hơn nữa còn là nghiện, nhưng cô không thích mùi thuốc, sau đó Bùi Dật Duy đã cai thuốc.
Ngửi thấy mùi thuốc, Tô Khiết cảm thấy cổ họng có chút không thoải mái, nhưng cô không nói gì, chỉ là lúc bước vào cô không đóng cửa.
Bùi Dật Duy quay người lại, nhìn thấy cô, dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó mở cửa sổ trước mặt ra.
Qua một lúc sau, mùi thuốc tản đi gần hết, Bùi Dật Duy mới đóng cửa phòng lại, sau đó lấy văn kiện đã chuẩn bị từ trước ra.
“Đây là hợp đồng mà anh đã chuẩn bị trước, em xem một lát đi.” Bùi Dật Duy đưa hợp đồng đến trước mặt Tô Khiết.
“Tôi kí tên là được phải không?” Tô Khiết không hiểu về việc làm ăn, cô cũng không xem kĩ càng, chỉ cầm bút lên, chuẩn bị kí tên, vậy là xong chuyện rồi.
“Em chẳng thèm xem qua vậy, không sợ bị lừa sao?” Bùi Dật Duy nghe thấy lời cô nói, khẽ cong khóe môi, bật cười nhẹ.
Điều này ít nhất cũng chứng tỏ là cô tin tưởng anh nhỉ?
“Tô thị đã như vậy rồi, cũng chẳng thể tệ hơn được nữa, tôi còn gì để mà lo lắng nữa.” Tô Khiết cúi đầu, tìm được nơi cần phải kí tên, cầm bút lên, lập tức kí tên mình xuống.
Tô thị lúc này có thể phá sản bất cứ lúc nào, số cổ phần của Tô thị trong tay Bùi Dật Duy vốn chẳng đáng mấy đồng tiền.
Bùi Dật Duy hơi ngơ ra, ý cười trên gương mặt dần dần lụi tàn, trong lòng có chút lạnh lẽo.
“Như vậy là được rồi sao?” Sau khi Tô Khiết kí tên xong, cô lại đưa hợp đồng đến trước mặt anh.
Bùi Dật Duy nhận lấy, sau đó chậm rãi mở ra, sau khi lật hết một lượt bản hợp đồng, anh đột nhiên ngẩng đâu lên, khẽ nói:
“Khiết Khiết, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Tô Khiết khẽ nhíu mày lại, hiển nhiên là cô không ngờ đột nhiên Bùi Dật Duy lại nhắc đến điều này, cô hơi mím môi lại: “Hôm nay tôi thay ông nội đến đây để bàn chuyện của công ty, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây.”
Chuyện giữa cô và anh đã kết thúc từ sáu năm trước rồi.
Nếu như đã kết thúc, vậy thì không cần phải nhớ lại nữa.
“Lúc đó, em mới mười sáu tuổi, em ôm một cái bình thủy tinh, chạy đến nhà bà nội của anh, nói là muốn anh bắt dế cùng em, rồi kì nghỉ hè đó, anh bị em kéo đi bắt dế cả một mùa hè.” Bùi Dật Duy nói, rồi lấy một chiếc bình từ dưới ngăn bàn ra.
Tô Khiết vừa nhìn lập tức nhận ra ngay, đó là cái bình mà hồi nhỏ cô ôm đi bắt dế, chỉ là sau kì nghỉ hè năm đó, cái bình này đột nhiên biến mất, không ngờ, hóa ra là bị Bùi Dật Duy lấy đi.
“Một năm sau đó, lúc anh được nghỉ trở về nhà bà nội, em nói với anh, em không chơi dế nữa, em nói em là một cô gái, em nói một cô gái bắt dế thì không thục nữ, rồi kì nghỉ hè đó, anh bị em kéo đi bắt ếch cả một kì nghỉ, rồi em đặt con ếch trong phòng anh, nói là để bọn chúng bắt muỗi cho anh.” Nói đến đây, Bùi Dật Duy khẽ cong khóe môi, gương mặt trở nên tươi tắn hơn một chút.
Anh còn nhớ kết cục cuối cùng là, khắp nơi trong phòng anh đều là ếch.
Lúc đó cô vô cùng nghịch ngợm, không giống con gái một chút nào cả.
Lúc đó cô không xinh đẹp, nhưng lại dễ dàng thu hút được sự chú ý của anh.
Sau đó, Bùi Dật Duy lấy ra một bức tranh dưới ngăn bản, đó là bức tranh đầu tiên mà cô vẽ, là do anh dạy cô, phía trên toàn bộ đều là ếch, một tờ giấy chỉ toàn là hình ếch.
Ánh mắt Tô Khiết khẽ sáng lên, cô không ngờ, Bùi Dật Duy vẫn luôn giữ bức tranh này, cô cứ tưởng anh đã vất nó đi từ lâu rồi.


CHƯƠNG 940
“Tổng cộng anh trở về nhà bà nội hai kì nghỉ hè, trong hai kì nghỉ đó, trừ những lúc anh ngủ, thời gian còn lại đều bị em chiếm dụng rồi.” Bùi Dật Duy nhìn cô, ánh mắt chan chứa ý cười.
Tất nhiên Tô Khiết nhớ rõ mấy chuyện đó, lúc đó cô và mẹ sống trong một ngôi làng nhỏ, Bùi Dật Duy chỉ quay về vào những dịp nghỉ hè, lúc đó…
Mấy bạn bè khác đều chê cô xấu xí, không muốn chơi với cô, nhưng Bùi Dật Duy thì khác, anh luôn chơi đùa cùng cô.
Rồi ngày nào cô cũng bám theo anh, thật ra Bùi Dật Duy lớn hơn cô sáu tuổi, hồi đó anh đã mười hai tuổi rồi, theo lý mà nói thì bọn họ không thể chơi với nhau, nhưng Bùi Dật Duy lại luôn chơi đùa cùng cô.
Lúc đó cô vẫn chưa quay về nhà họ Tô, cũng không có ai biết cô là cô cả nhà họ Tô.
Lúc đó, nhà họ Bùi vẫn chưa xảy ra chuyện, công ty nhà họ Bùi chưa bị Tô Trung Dương chiếm đoạt.
“Khiết Khiết, có mấy chuyện, có lẽ giờ anh nói em cũng không tin, nhưng anh vẫn muốn nói, thật ra lúc trước anh đi dạy thay ở trường em, anh không hề biết em đang học ở đó, cũng không biết em đã quay về nhà họ Tô, lúc đó, anh vừa bước vào lớp đã nhìn thấy em, cũng nhận ra em ngay…” Bùi Dật Duy nhớ lại cảnh tượng hôm đó, cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu, lúc đó cô vẫn nghịch ngợm như thế, không chịu lên lớp, cũng không chịu nghe giảng.
Thành tích học tập thì cực kỳ yếu kém.
Tô Khiết cũng không nghi ngờ gì về điều này, quả thật tàn nhang trên mặt cô rất dễ nhận ra, nhưng lúc đó cô vẫn chưa nhận ra Bùi Dật Duy, vì qua mười hai năm, anh đã thay đổi quá nhiều.
Khi đó cô mười tám, còn Bùi Dật Duy hai mươi tư tuổi, anh đã tốt nghiệp đại học, rồi đến trường cô dạy thế, sau khi anh gặp riêng cô để nói chuyện, thì cô mới biết anh là Bùi Dật Duy.
Lúc đó Bùi Dật Duy nói muốn dạy bù cho mình cô, giúp cô nâng cao thành tích học tập.
Cô vốn cố ý giả ngốc, nên không muốn học bù, nhưng ngày nào Bùi Dật Duy cũng ép cô học thêm.
Ngày nào tan học cô cũng bị Bùi Dật Duy giữ lại để học thêm, thật ra cô biết hết, nhưng lúc kiểm tra cô đều cố ý làm sai.
Cô nhớ sau hai tháng Bùi Dật Duy dạy kèm cho cô, khi nhìn thấy bảng thành tích của cô, mặt anh thâm trầm đến mức như đám mây u ám sắp đổ mưa.
Lúc đó cô rất muốn cười, nghĩ rằng chắc chắn Bùi Dật Duy sẽ bỏ cuộc, không muốn dạy kèm cho cô nữa, nhưng không ngờ, sau đó anh càng khắt khe hơn, ép kín thời gian của cô, tiếp tục dạy kèm cho cô.
Tất nhiên, sau đó Bùi Dật Duy đã biết cô cố ý làm sai và giả dốt.
Nhưng sau khi biết cô cố ý giả dốt, Bùi Dật Duy vẫn kiên trì tiếp tục dạy kèm cho cô, sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã dần quen với việc tiếp xúc với anh.
Mãi đến một ngày, Bùi Dật Duy nói anh thích cô, hỏi cô có muốn làm bạn gái anh không?
Cô cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nên đồng ý rất thoải mái.
Bởi vì hồi nhỏ, Bùi Dật Duy chưa từng chê cô xấu xí, cũng không chê cô ngốc nghếch, nên lúc anh nói anh thích cô, cô không hề nghi ngờ gì, thậm chí cũng không suy nghĩ nhiều.
Cô cũng biết, cô đã bất giác thích Bùi Dật Duy rồi.
Lúc đó, cô mới mười tám tuổi, đang trong giai đoạn tuổi trẻ khờ khạo, nhưng tình cảm lúc đó lại đơn thuần, trong sáng nhất.
Cô biết, lúc đó cô đã đặt hết tâm trí vào phần tình cảm này, cô còn nghĩ, đợi cô tốt nghiệp rồi, cô sẽ gả cho Bùi Dật Duy. Đến lúc đó, cô sẽ gỡ bỏ lớp hóa trang trên mặt mình, để anh nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình.
Nhưng cô không ngờ, chưa đợi đến khi cô tốt nghiệp, mọi chuyện đã thay đổi.



CHƯƠNG 941
Tô Khiết nghĩ tới chuyện lúc trước, Bùi Dật Duy cũng đang nhớ lại chuyện quá khứ, anh lấy từng món quà cô tặng cho anh lúc hai người đang quen nhau ra, rồi đặt hết lên bàn.
Phần lớn những món quà này đều là mấy món đồ nhỏ, không có giá trị bao nhiêu, nhưng có nhiều thứ là do cô tự tay
làm ra, được anh bảo quản rất kỹ.
Còn mấy món quà anh tặng cho cô, cô đã cất hết trong hộp rồi khóa lại từ sáu năm trước, đến giờ vẫn chưa chạm vào đó.
Tô Khiết nhìn mấy món đồ trên bàn đến ngẩn người, rôi bỗng nghe thấy giọng nói của Bùi Dật Duy: “Khiết Khiết, anh luôn thật lòng với em, có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi.”
Tô Khiết định thần lại, nghe anh nói vậy thì mắt cô hơi cay cay.
Nếu là sáu năm trước, anh nói với cô những lời này, cô sẽ mặc kệ mọi khó khăn mà ở bên anh, cho dù ông cụ phản đối thế nào, cũng không thể chia cắt bọn họ được.
Lúc đó, chỉ cần anh nói với cô, anh thật lòng yêu cô, cho dù cô biết anh sẽ tiếp tục đối phó Tô thị, cô cũng sẽ ở bên anh.
Nhưng anh không hề nói, tối hôm đó, cô tới tìm anh, thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và chị cả của anh, rồi cô biết được mục đích anh tiếp cận cô, là vì cô là cô cả nhà họ Tô, anh muốn đối phó nhà họ Tô để báo thù cho nhà mình. Anh muốn lợi dụng cô để báo thù!
Lúc đó, cô đã xông vào phòng để chất vấn anh, nhưng anh không hề nói một câu.
Hôm sau, cô vẫn không nhịn được nhắn tin cho anh, cô hỏi anh, anh có thật lòng thích cô không, cô nghĩ, chỉ cần anh thật lòng thích cô, cô sẽ mặc kệ tất cả vì anh.
Nhưng lúc đó, anh không hề trả lời câu hỏi của cô.
Rồi cô gọi cho anh mấy cuộc, cuối cùng anh cũng nghe máy, nhưng anh chỉ nói một câu – “Em hãy quên anh đi”.
Quên anh đi, câu nói này qua loa hời hợt đến nhường nào.
Có lẽ, đối với anh chuyện này cũng qua loa hời hợt như vậy.
Mấy ngày sau, anh không đến trường cô dạy nữa, cũng không tới tìm cô, hay liên lạc lại với cô.
Sau đó, ông cụ quyết định ép cô cưới Dụ Vỹ Luân, tin tức cô đính hôn bắt đầu lan truyền ra bên ngoài, nếu ông cụ đã biết chân tướng chuyện năm đó, chắc chắn sẽ truyền tin tức cô đính hôn đến tai Bùi Dật Duy.
Nhưng từ ngày lan truyền tin tức cô đính hôn ra bên ngoài đến nửa năm sau, anh không hề xuất hiện, cũng không làm bất cứ điều gì.
Lúc đó, anh không hề giải thích với cô một câu.
Hồi đó, tình yêu của cô trong sáng, chân thành, sâu đậm như vậy, nên cô không thể chấp nhận chuyện anh chỉ lợi dụng cô, chứ chưa từng thật lòng với cô.
Cô nghĩ, không phải cô không hiểu tình yêu, mà là vì lần đầu tiên yêu đã chịu tổn thương, cộng thêm vết thương quá sâu, nên từ đó, cô quyết định đóng cửa trái tim mình, để thứ được gọi là tình yêu không thể bước vào trái tim cô nữa.
Sau khi có hai bé con, tim cô càng đóng chặt hơn.
Tim cô đã đóng cửa sáu năm nay rồi, nên mấy tình yêu khác không thể bước vào được, kể cả lời tỏ tình của Bùi Dật Duy vào hôm nay.
“Khiết Khiết, chúng ta làm lại từ đầu được không?” Bùi Dật Duy bỗng đi tới trước mặt cô, rồi nắm lấy cổ tay cô.
Tô Khiết thu hồi tầm mắt đang nhìn phía bàn sang nhìn anh, chậm rãi lắc đầu.
Sáu năm trước, anh không hề giải thích với cô một câu, giờ anh đối phó với nhà họ Tô xong rồi, lại nói làm lại từ đầu với cô.

CHƯƠNG 942
Chuyện này không thể nào!
Giờ đã khác sáu năm trước rồi, có rất nhiều chuyện đã thay đổi không thể quay lại được nữa, chuyện giữa anh và cô cũng không thể làm lại từ đầu được.
Tô Khiết dùng sức thoát khỏi tay anh, rồi xoay người, đi ra bên ngoài.
Nhưng cô vừa đi tới cửa thì bỗng nghe thấy một tiếng động lạ…
Cô còn chưa kịp hiểu rõ đó là tiếng động gì, đã nghe thấy giọng nói Bùi Dật Duy vang lên ở phía sau: “Khiết Khiết, nếu em không tin, anh sẽ móc tim mình ra cho em xem.”
Trong lòng Tô Khiết cả kinh, vội xoay người lại, thì thấy Bùi Dật Duy đang cầm dao trái cây đâm vào ngực trái của mình.
Anh đâm rất sâu, dao trái cây đã đâm vào một khúc khá dài, ngực anh chảy rất nhiều máu, nhưng anh vẫn nhìn cô mỉm cười.
Giây phút đó, Tô Khiết thật sự sợ đến ngây người.
“Anh điên rồi!” Tô Khiết hoàn hồn, vội chạy tới cầm máu giúp anh.
Nhưng giờ dao trái cây vẫn đang cắm vào ngực trái của anh, không cách nào cầm máu được.
Cô nhận ra vị trí con dao trái cây đó đâm thẳng vào tim anh, cô không biết nó có tổn thương đến tim anh không, nhưng nhìn vị trí hiện tại, chỉ sợ tim đã bị tổn thương rồi.
Cô biết, trong trường hợp này, cô không được chạm vào con dao trái cây.
Thậm chí cô còn không dám chạm vào Bùi Dật Duy.
Tô Khiết nhanh chóng lấy điện thoại ra, rồi gọi cấp cứu, tay cô cũng dính đầy máu, lúc gọi điện thoại, tay cô luôn run rẩy.
Điện thoại vừa kết nối, Tô Khiết đã vội báo địa chỉ, giờ giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy.
Bởi vì tim anh đang bị thương, nói không chừng một giây sau anh sẽ mất mạng.
Cô không thể ngờ rằng Bùi Dật Duy lại làm như vậy.
Anh thật sự điên rồi.
Nhưng giờ cô không thể nói gì được, cô biết lúc này chuyện quan trọng nhất là phải nghĩ cách cứu anh.
“Khiết Khiết, em đừng lo, cũng đừng sợ.” Bùi Dật Duy vẫn nở nụ cười, nhưng rõ ràng sắc mặt đã trở nên trắng xám, thậm chí khóe miệng cũng bắt đầu trở nên thâm tím.
“Anh đừng nói nữa.” Tô Khiết thấy anh càng nói chuyện thì ngực anh càng chảy nhiều máu hơn.
“Không, anh phải nói, đã sáu năm rồi, mấy năm qua, anh luôn nhớ tới em.” Giờ Bùi Dật Duy hoàn toàn không nghe theo lời khuyên của cô, có lẽ anh cũng sợ mình chết rồi, sẽ không còn cơ hội nào để nói nữa.
Cô biết sự cố chấp của Bùi Dật Duy, nếu anh muốn nói thì cô không thể nào khuyên nhủ được.
Tô Khiết thấy máu trên ngực anh càng chảy nhanh hơn, hơn nữa dao trái cây vẫn đang cắm trên đó, làm cô không dám chạm lung tung, cô hoàn toàn không cách nào câm máu được, giờ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh không ngừng chảy máu.
Bùi Dật Duy nhìn mặt cô, rồi mỉm cười lần nữa, bỗng mở miệng nói: “Khiết Khiết, nếu anh chết rồi, em hãy quên anh đi.”
Cả người Tô Khiết khẽ cứng đờ, sáu năm trước, anh cũng nói lời này với cô, lúc đó, anh bảo cô hãy quên anh đi.
Giờ anh lại nói câu này với cô, Tô Khiết bỗng cảm thấy tim mình hơi khó chịu, nhưng không nói rõ được đây là cảm giác gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK