Nhưng ông cụ nói ông ta ra ngoài, ông ta cũng không dám không nghe theo.
“Doanh Doanh, chuyện này tủi thân cho cháu rồi, nhưng hai nhà chúng ta đã quyết định hôn sự này, chuyện này trôi qua thì hai đứa có thể nhanh chóng kết hôn.” Bà cụ Nguyễn kéo tay Cổ Doanh Doanh, nhẹ giọng dặn dò.
Bà cụ Nguyễn muốn Cổ Doanh Doanh phối hợp với mình thì chắc chắn trước đó đã thuyết phục Cổ Doanh Doanh, Cổ Doanh Doanh tới đây có nghĩa là cô ta đã đồng ý.
Cho nên bà cụ Nguyễn nói câu này chỉ là lời khách sáo.
Khóe môi Cổ Doanh Doanh mím chặt lại, không nói gì, hai tay nắm chặt lại, nhìn có vẻ rất lo lắng, dường như còn có chút sợ hãi.
“Doanh Doanh, Hạo Thần ở trên đó, bà đưa cháu đi.” Bà cụ Nguyễn nhìn cô ta lo lắng thì khóe môi cong lên, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười, xem ra Cổ Doanh Doanh là một đứa an phận.
Bà cụ Nguyễn càng muốn Hạo Thần cưới Cổ Doanh Doanh, đây là lựa chọn tốt nhất.
“Cháu, cháu sợ hãi.” Cổ Doanh Doanh không động đậy, cơ thể có chút cứng đờ, trên mặt cũng mang theo sợ hãi, thậm chí giọng nói có chút run rẩy.
Bà cụ Nguyễn nhìn dáng vẻ Cổ Doanh Doanh thì càng hài lòng, xem ra bọn họ chọn người thật sự không tệ.
“Doanh Doanh, bà biết lần đầu tiên của cô gái có chút sợ hãi, có chút lo lắng, bà cũng biết hiện tại hai đứa chưa kết hôn, chuyện này không quá thích hợp, nhưng bà sợ Tô Khiết lại dùng cách khác quyến rũ Hạo Thần nhà bà, bà sợ đến lúc đó Hạo Thần lại mắc bẫy của Tô Khiết, vì Hạo Thần nhà bà, vì hạnh phúc của hai đứa, đây là cách tốt nhất.” Bà cụ Nguyễn tận tình khuyên bảo Cổ Doanh Doanh.
“Doanh Doanh, coi như bà cầu xin cháu, cháu yên tâm, ngày mai bà lập tức tuyên bố hôn sự của hai đứa, nhanh chóng sắp xếp chuyện kết hôn, cháu yên tâm, nhà họ Nguyễn tuyệt đối sẽ không bạc đãi cháu.” Lúc này giọng nói của bà cụ Nguyễn vô cùng nhẹ nhàng.
“Cháu biết, cháu biết hai người rất tốt với cháu, cháu chỉ có chút sợ hãi.” Cổ Doanh Doanh thở dài, hai tay rõ ràng có chút run rẩy.
“Không cần sợ, cô gái nào cũng phải trải qua lần đầu tiên, Hạo Thần xuất sắc như vậy, cháu cũng thích Hạo Thần đúng không? Lần đầu tiên của mình cho người mình thích là một chuyện rất hạnh phúc.” Không thể không nói, bà cụ Nguyễn rất có tài ăn nói, miệng lưỡi trơn tru.
“Nào, bà đưa cháu đến phòng của Hạo Thần.” Bà cụ Nguyễn kéo tay Cổ Doanh Doanh muốn đưa cô ta lên lầu.
Cơ thể Cổ Doanh Doanh cứng đờ, bước đi mấy bước lại dừng lại, cơ thể đột nhiên run lên: “Cháu, cháu thật sự sợ hãi.”
“Nếu cháu tới đây thì chứng tỏ trong lòng cháu thích Hạo Thần nhà bà, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, cháu phải hiểu qua tối nay thì sẽ không có cơ hội như vậy.” Bà cụ Nguyễn cũng dừng lại nhìn cô ta, mang theo sự ép buộc.
“Doanh Doanh, hạnh phúc cần phải tự mình tranh thủ, có cơ hội thì không được bỏ lỡ.” Bà cụ Nguyễn lại nhấn mạnh một câu: “Nếu cháu bỏ qua lần này thì không còn cơ hội nào nữa.”
Cổ Doanh Doanh mím môi, dường như đã quyết định, chậm rãi gật đầu.
“Vậy thì mới đúng.” Lúc này bà cụ Nguyễn mới hài lòng cười, kéo Cổ Doanh Doanh đi lên lầu.
“Cháu vào đi, bà sẽ không vào, Hạo Thần cũng sắp tỉnh rồi.” Bà cụ Nguyễn đưa Cổ Doanh Doanh đến ngoài cửa phòng Nguyễn Hạo Thần.
Cổ Doanh Doanh nhìn bà cụ Nguyễn một cái, thở dài một hơi, sau đó mới chậm rãi gật đầu, cô ta đưa tay chạm vào tay cầm, tạm dừng một lát, sau đó mới vặn mở đẩy cửa vào.
Trong phòng, Nguyễn Hạo Thần đang nằm trên giường, anh ngủ rất say, cô ta mở cửa nhưng anh không hề phát hiện.
Chương 1275
Cổ Doanh Doanh cứng đờ đứng ở cửa, cũng không cất bước đi vào, bà cụ Nguyễn đứng sau lưng đẩy cô ta một cái, sau đó đóng cửa phòng lại.
Sau khi bà cụ Nguyễn đóng cửa phòng, sự lo lắng và sợ hãi trên mặt Cổ Doanh Doanh lập tức biến mất, khóe môi rõ ràng nở nụ cười đắc ý.
Cô ta nhìn Nguyễn Hạo Thần nằm ở trên giường, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm của Nguyễn Hạo Thần.
Cổ Doanh Doanh càng cười sâu hơn.
Người đàn ông ưu tú như vậy, xuất sắc như thế, chói lọi như vậy, cô ta đã sớm thích anh.
Chẳng qua trước kia nhà họ Nguyễn và nhà họ Cổ không qua lại nhiều, vì thế cô ta vẫn không có cơ hội tiếp cận Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng cô ta không ngờ bà cụ Nguyễn lại chọn mình, còn tạo cho cô ta một cơ hội tốt như thế.
Hôm nay cô ta biết rõ Nguyễn Hạo Thần mở buổi họp báo, cô ta cũng nghe thấy những lời Nguyễn Hạo Thần nói.
Nhưng cô ta không thèm quan tâm, cô ta biết sinh ra trong nhà giàu thì mình không có quyền quyết định chuyện hôn nhân.
Cô ta cũng biết bà cụ Nguyễn không chỉ hạ thuốc Nguyễn Hạo Thần, không chỉ sắp xếp cô ta đến đây, bà cụ Nguyễn còn sắp xếp rất nhiều phóng viên, sáng mai chuyện cô ta và Nguyễn Hạo Thần ở bên nhau sẽ được công khai.
Đến lúc đó, Nguyễn Hạo Thần không muốn cưới cô ta cũng không được.
Cổ Doanh Doanh đi tới trước giường, đứng ở khoảng cách gần nhìn Nguyễn Hạo Thần, làm cho cô ta càng mê muội.
Cô ta biết hiện tại bà cụ Nguyễn hạ thuốc Nguyễn Hạo Thần, cho nên cô ta không hề lo lắng.
Cô ta biết sau đó cho dù cô ta không làm cái gì, Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ…
“Cô ta vào rồi sao?” Ông cụ Nguyễn đứng chờ dưới lầu nhìn thấy bà cụ Nguyễn xuống dưới thì lập tức hỏi.
“Ừ, đã vào rồi.” Bà cụ Nguyễn nhìn ông khẽ cười: “Nhưng có chút lo lắng, có chút sợ hãi, nhưng chỉ cần con bé đi vào thì chuyện này đã thành công, Hạo Thần đã uống thuốc, nhưng có chút tủi thân cho Doanh Doanh, lần đầu tiên của cô gái, chỉ sợ Hạo Thần uống thuốc nên không thể khống chế tổn thương con bé.”
“Cổ Doanh Doanh là đứa trẻ tốt, chúng ta không chọn sai người, hiện tại cô gái giữ mình trong sạch như cô ta không nhiều lắm.” Ông cụ Nguyễn hiếm khi khen ngợi, chứng tỏ lúc này tâm trạng của ông ta rất tốt.
“Ừ, cho nên, chúng ta chọn không sai, chúng ta làm như vậy cũng không sai, sau này Hạo Thần sẽ hiểu, đến lúc đó Hạo Thần sẽ biết ơn chúng ta.” Bà cụ Nguyễn thở dài, lúc này trên mặt càng thản nhiên, càng cảm thấy mình không làm sai.
“Ừ, dặn dò người làm không cần lên lầu quấy rầy bọn họ.” Tâm trạng ông cụ Nguyễn rất tốt, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Ừm, dặn dò người làm đi ra ngoài, bữa cơm này không cần ăn, chúng ta cũng về trước phòng đi.” Bà cụ Nguyễn liếc trên lầu một cái, bà ta cho Nguyễn Hạo Thần uống thuốc rất mạnh, sợ đến lúc đó tiếng động quá lớn, người làm nghe thấy cũng không tốt.
Ông cụ Nguyễn vô cùng nghe lời, đuổi tất cả mọi người đi ra ngoài, sau đó ông ta và bà cụ Nguyễn cũng đi lên lầu.
Chương 1276
Lúc hai người đi qua phòng Nguyễn Hạo Thần thì dừng lại, dán vào cửa phòng muốn nghe tiếng động, nhưng lại không nghe thấy gì cả.
“Sao lại im ắng như thế?” Ông cụ Nguyễn nhíu mày, có chút lo lắng.
“Có lẽ Hạo Thần vẫn chưa tỉnh, Doanh Doanh xấu hổ, chắc chắn không chủ động làm truyện hay như vậy, chờ Hạo Thần tỉnh lại là được, chúng ta nên về phòng trước đi, đứng ở đây cũng không tốt.” Mặc dù bà cụ Nguyễn hơn bảy mươi tuổi, nhưng bọn họ đứng ở bên ngoài, nếu thật sự nghe thấy tiếng gì cũng không thích hợp.
“Bà chắc chắn sẽ không có vấn đề gì chứ?” Ông cụ Nguyễn vẫn không quá yên tâm.
“Ông yên tâm, tôi tự mình chuẩn bị thuốc, thuốc đó rất mạnh, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.” Rõ ràng bà cụ Nguyễn rất có lòng tin về thuốc của mình.
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Ông cụ Nguyễn nghe bà ta nói như vậy thì cũng yên tâm, hai người mới về phòng mình.
“Đúng rồi, đã sắp xếp phóng viên chưa?” Sau khi về phòng, bà cụ Nguyễn không nhịn được hỏi một câu.
Bà ta sợ tối nay Nguyễn Hạo Thần làm chuyện đó với Cổ Doanh Doanh cũng sẽ không đồng ý cưới Cổ Doanh Doanh, cho nên bọn họ đã sắp xếp phóng viên, đến lúc đó phóng viên xông vào ‘bắt gian tại giường’, vậy thì chuyện này không cần lo lắng nữa.
Cho nên, sắp xếp phóng viên cũng rất quan trọng.
“Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp xong rồi.” Trên mặt ông cụ Nguyễn càng thêm đắc ý.
Lúc này, trong phòng Nguyễn Hạo Thần.
Cổ Doanh Doanh đứng ở trước giường, đợi một lát, cô ta muốn chờ Nguyễn Hạo Thần tỉnh lại, chờ Nguyễn Hạo Thần chủ động.
Nguyễn Hạo Thần chủ động, đến lúc đó mới có lợi cho cô ta.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn còn ngủ.
Cổ Doanh Doanh đứng lâu nên chân tê dại, con ngươi lóe lên ngồi xuống giường.
Cổ Doanh Doanh nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được của Nguyễn Hạo Thần ở khoảng cách gần, ngửi thấy mùi vị đàn ông đặc biệt trên người anh, cô ta bản năng nuốt nước miếng một cái.
Nguyễn Hạo Thần vẫn ngủ, không tỉnh lại, cũng không động đậy.
Cuối cùng Cổ Doanh Doanh không nhịn được, chậm rãi đưa tay về phía Nguyễn Hạo Thần.
Cô ta muốn sờ lên mặt anh, nhưng cô ta vừa đi được nửa đường thì Nguyễn Hạo Thần đột nhiên động đậy.
Cổ Doanh Doanh giật mình, nhanh chóng thu tay lại, sau đó ngồi thẳng lưng ở mép giường.
Nguyễn Hạo Thần cũng không tỉnh lại, một tay dùng sức kéo áo sơ mi của mình, giật hai nút áo sơ mi ra.
Cổ Doanh Doanh không động đậy chờ anh tỉnh lại, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không tỉnh, anh giật hai nút áo xong thì bất động.
Cổ Doanh Doanh chuyển mắt nhìn về phía anh…
Cổ Doanh Doanh lại nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc cô ta không nhịn được, cô ta không muốn chờ đợi, bởi vì chờ đợi như vậy thì quá giày vò.
Cổ Doanh Doanh chủ động tới gần Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng đúng lúc này Nguyễn Hạo Thần đột nhiên mở mắt.
Lúc này, Cổ Doanh Doanh gần như mặt đối mặt với anh, cho nên anh đột nhiên mở to mắt, Cổ Doanh Doanh cũng thấy được.
“Anh tỉnh rồi sao?” Cô ta sửng sốt một chút, sau đó cười cười, cười xinh đẹp quyến rũ.
Chương 1277
Nguyễn Hạo Thần cảm giác đầu mình rất đau, cảm giác cơ thể rất nóng, khó chịu lại điên cuồng.
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại nhìn cô ta, nhưng lại cảm giác không nhìn rõ, môi anh khẽ nhúc nhích, bản năng gọi: “Tô Khiết.”
Cơ thể Cổ Doanh Doanh cứng đờ, anh và cô ta cách nhau rất gần, cơ thể cô ta lập tức cứng đờ, không đến gần nữa.
Cổ Doanh Doanh cắn chặt răng, bởi vì ghen tỵ nên đôi mắt đỏ lên.
Nhưng cô ta biết lúc này mình không thể phủ nhận, hôm nay Nguyễn Hạo Thần mở họp báo nói những lời đó, cô ta biết rất rõ, cho nên cô ta biết Nguyễn Hạo Thần thích Tô Khiết.
Nếu hiện tại cô ta nói mình không phải là Tô Khiết, sợ là Nguyễn Hạo Thần sẽ đẩy cô ta ra, tuy rằng Nguyễn Hạo Thần uống thuốc nhưng cô ta không thể để xảy ra sai sót gì.
Cho nên Cổ Doanh Doanh không nói gì, không phản bác, mà chỉ cúi đầu muốn hôn Nguyễn Hạo Thần.
Cổ Doanh Doanh không phủ nhận, con ngươi Nguyễn Hạo Thần lóe lên: “Tô Khiết, thật sự là em sao?”
Lúc này, đầu óc Nguyễn Hạo Thần choáng váng, có chút không biết mình đang ở đâu, hơn nữa lúc này anh rất đau đầu, thật sự không thấy rõ người trước mắt.
“Ừm.” Cổ Doanh Doanh thấy anh vẫn luôn hỏi thì thấp giọng lên tiếng, cô ta đáp rất nhỏ, rất nhẹ, cô ta sợ Nguyễn Hạo Thần nghe thấy giọng khác thường, cho nên cô ta dùng giọng mũi.
Đương nhiên, cô ta cũng không dám nói thêm gì.
Khi nói chuyện, cô tiếp tục cúi đầu muốn hôn Nguyễn Hạo Thần.
Cô ta biết hiện tại Nguyễn Hạo Thần uống thuốc này, chỉ cần cô ta chủ động một chút thì Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ…
Nếu tối nay chuyện này thành công, ngày mai chuyện này được công khai, Nguyễn Hạo Thần nhất định phải cưới cô ta.
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy cô ta trả lời thì trong lòng vui vẻ: “Tô Khiết, thật sự là em…”
Cổ Doanh Doanh cảm giác được động tác của anh thì trong lòng mừng thầm, tuy rằng biết Nguyễn Hạo Thần coi mình là Tô Khiết, nhưng cô ta chỉ cần kết quả là được.
Nhưng sau đó động tác của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên dừng lại, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đẩy cô ta ra.
Anh đẩy cô ta qua một bên.
“Cô là ai?” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đứng dậy nhìn cô ta một cái, con ngươi nheo mắt lại.
Cổ Doanh Doanh khiếp sợ nhìn anh, có chút khó tin, cô ta không thể tin được lúc này Nguyễn Hạo Thần lại đẩy cô ta ra.
Hơn nữa vừa rồi Nguyễn Hạo Thần không thấy rõ cô ta, cô ta thừa nhận mình là Tô Khiết, vì sao Nguyễn Hạo Thần lại đột nhiên nghi ngờ.
Cổ Doanh Doanh nhìn anh, con ngươi nhanh chóng lóe lên, cô ta không nói gì, mà nhanh chóng nhào về phía anh.
Dáng người của cô ta rất đẹp, lúc này dáng vẻ của cô ta cũng như vậy, cô ta không nhịn được cười.
Lúc này cô ta vô cùng tự tin.
Nhưng Cổ Doanh Doanh không nghĩ tới mình chưa kịp nhào lên người Nguyễn Hạo Thần thì Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cầm lấy đèn bàn trên tủ đầu giường, dùng sức đập vào gáy cô ta.