Chương 1505
Giờ phút này Nguyễn Bạc Vệ gọi điện thoại cho Tô Khiết chính là để nói chuyện này, giờ phút này, trong giọng nói của Nguyễn Bạc Vệ mang theo sự thất vọng.
Mà phần thất vọng này, Nguyễn Hạo Thần ở bên kia điện thoại cũng có thể nghe được rõ ràng.
Thân thể của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng cứng đờ, sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt, anh nghe ra được giọng nói này chắc là của Nguyễn Bạc Vệ.
Nhưng những lời này của Nguyễn Bạc Vệ có ý gì?
Cái gì là kết quả giám định ADN? Gái gì là Tô Khiết không phải con gái của ông ấy?
Tại sao anh nghe không hiểu những lời này?
Có phải là người gọi điện thoại không phải là Nguyễn Bạc Vệ, chỉ là giọng nói hơi giống mà thôi? Giờ phút này Nguyễn Hạo Thần có chút do dự, có chút nghi ngờ mình nghe nhầm.
Bởi vì ở bên trong cuộc gọi, ở bên trong điện thoại, Tô Khiết cũng không lưu số, cho nên Nguyễn Hạo Thần cảm thấy có thể là anh đã nghe nhầm rồi.
“Khiết Khiết, cháu có đang nghe không?” Nguyễn Bạc Vệ ở bên kia điện thoại không nghe được âm thanh của Tô Khiết, nhịn không được hỏi một câu.
“Vâng.” Giờ phút này trong lòng của Nguyễn Hạo Thần có rất nhiều nghi ngờ, cho nên, anh ừ nhẹ một tiếng, bởi vì sợ bên kia nghe được sự khác thường, cho nên chỉ mơ hồ lên tiếng.
“Khiết Khiết, cháu nghe được là tốt, vốn dĩ bác cho là, chắc chắn cháu là con gái của bác, không nghĩ tới kết quả lại như vậy.” Giờ phút này, hiển nhiên Nguyễn Bạc Vệ không có nghe được sự khác thường, tiếp tục tự nói chuyện.
Nguyễn Hạo Thần nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại, tuy nhiều năm như vậy anh và Nguyễn Bạc Vệ không có nói chuyện nhiều với nhau, tuy lúc này cách một chiếc điện thoại, anh cũng vẫn nghe ra được giọng nói ấy, hẳn là đúng…
Nhưng ý tứ trong lời nói của đối phương lại khiến cho anh không dám tin đó là Nguyễn Bạc Vệ.
Nguyễn Bạc Vệ và Tô Khiết? Làm sao có thể?
“Ôi, không nghĩ đến bác cũng không thể vui được một lần.” Nguyễn Bạc Vệ không nghe được âm thanh, ông ta cũng không quá để ý, nhưng có mấy lời, ông ta cảm thấy mình vẫn phải nói.
Nghe được câu không thể vui được, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần lại trầm xuống.
Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi động, anh vẫn không nói truyện, anh lấy điện thoại của mình ra, nhìn thấy mấy tin tức ở trên điện thoại.
Là hôm qua anh cho người điều tra, hiển nhiên đối phương đã điều tra rất rõ ràng, gửi tới cho anh. Hôm qua anh không nghe thấy, đương nhiên, coi như lúc đó anh có nghe thấy thì cũng không có thời gian xem.
Tin tức người kia gửi cho anh rất đơn giản, hôm qua Nguyễn Bạc Vệ hẹn Tô Khiết, Tô Khiết cũng đi đến cuộc hẹn, sau đó…
“Khiết Khiết, bác phải về viện an dưỡng rồi, chúng ta có thể gặp nhau một lần không?” Ở bên kia điện thoại, Nguyễn Bạc Vệ do dự một chút, trong giọng nói có mấy phần thấp thỏm, mấy phần thăm dò, cũng có mấy phần chờ mong.
Nghe được về viện an dưỡng, thân thể của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng cứng lại, giờ phút này, anh xác định đối phương chính là Nguyễn Bạc Vệ.
Ba của anh, Nguyễn Bạc Vệ.
Vừa nãy ba của anh đã nói cái gì? Nói Tô Khiết không phải là con gái của ông ấy? Ông ấy còn không vui một trận?
Ông ấy vui vẻ cái gì?
Chương 1506
Nguyễn Hạo Thần trở về vài ngày, Nguyễn Bạc Vệ liên hẹn gặp mặt Tô Khiết, chắc chắn ông ấy cũng biết quan hệ trước đó của anh và Tô Khiết.
Cho nên, Nguyễn Bạc Vệ cảm thấy Tô Khiết là con gái của mình thì rất vui vẻ?
Vui vẻ? Ô, Nguyễn Bạc Vệ quả thật là một người ba tốt.
“Khiết Khiết, có được không?” Nguyễn Bạc Vệ ở bên kia vẫn luôn không nghe được câu trả lời, có chút kì quái, nhịn không được lại hỏi một câu.
“Không thể.” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần khẽ nhúc nhích, gắn từng chữ, lạnh lùng nói, giờ phút này, con mắt của Nguyễn Hạo Thần vô cùng lạnh lẽo, cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo như băng đến tận xương.
Anh nói là không có khả năng!
Không thể thương lượng một chút nào hết!
“Anh không phải Khiết Khiết, anh là ai?” Nguyễn Bạc Vệ nghe được giọng nói của một người đàn ông, trực tiếp sửng sốt, trong giọng nói có mấy phần kinh ngạc.
Rất rõ ràng, ông ta cũng không nghe ra được giọng nói của Nguyễn Hạo Thần.
Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần ẩn chứa vài phần trào phúng, ồ, thật sự là buồn cười, ba của anh lại không nghe ra giọng nói của anh.
Quả thật chính là ba ruột!
“Khiết Khiết, Khiết Khiết đâu?” Sau khi Nguyễn Bạc Vệ lấy lại tinh thần, một lần nữa vội vàng hỏi, bên trong giọng nói có nhiều sự lo lắng và sốt ruột.
Cách điện thoại, Nguyễn Hạo Thần có thể nghe được rõ ràng, khóe môi của Nguyễn Hạo Thần càng có sự trào phúng hơn.
Hai mươi năm qua, Nguyễn Bạc Vệ đối với những việc của anh chính là mặc kệ không hỏi, xưa nay chưa từng quan tâm đến anh, anh còn cho là không biết cách quan tâm người khác, hiện tại xem ra cũng không phải.
Nguyễn Bạc Vệ chỉ là không muốn quan tâm anh mà thôi.
“Cô ấy đang ngủ.” Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía Tô Khiết đang ngủ ở trên giường, trong ánh mắt rõ ràng trở nên dịu dàng hơn.
Kỳ thật với tính cách của Nguyễn Hạo Thần, nếu như là lời nói của Nguyễn Bạc Vệ bình thường, thì Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không giải thích như vậy.
Cho nên, giờ phút này Nguyễn Hạo Thần chính là cố ý nói như vậy.
“Con? Con là Hạo Thần.” Đầu bên kia của điện thoại, Nguyễn Bạc Vệ dừng lại mấy giây, sau đó thấp giọng kêu lên, ông ta rốt cuộc cũng đã hiểu.
Hoặc là không phải ông ta nghe ra giọng nói của Nguyễn Hạo Thần, mà là đoán được.
“Con, con ở bên cạnh Khiết Khiết?” Nguyễn Bạc Vệ âm thầm hít một hơi, lại căng thẳng hỏi một câu, giờ phút này, giọng nói của ông ta có chút kì lạ: “Vừa nãy con nói Khiết Khiết đang ngủ sao?”
“Đúng vậy, tối hôm qua cô ấy đã quá mệt mỏi, vừa mới ngủ.” Đương nhiên Nguyễn Hạo Thần nghe hiểu ý tứ của Nguyễn Bạc Vệ, cho nên, anh chính là cố ý nói như vậy, anh nói cũng không sai, tối hôm qua cô đã quá mệt rồi.
“Các con, các con làm sao có thể?” Giọng nói của Nguyễn Bạc Vệ cao hơn vài phân, giờ phút này, hiển nhiên ông ta đã quên mất kết quả giám định ADN, Tô Khiết cũng không phải là con gái của ông ta.
Chương 1507
Cho nên, Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết không có quan hệ gì cả.
“Tại sao chúng con lại không thể? Có vấn đề gì sao?” Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần nheo lại từng chút một: “Chúng con đã sớm ở bên nhau rồi, cô ấy là vợ của con, ba không biết sao?”
Lời này của Nguyễn Hạo Thần vẫn mang theo vài phần thăm dò, nếu như Nguyễn Bạc Vệ không biết, hoặc là Nguyễn Bạc Vệ lúc trước nói không vui, anh có lẽ còn có thể tha thứ.
“Ba biết, ba biết trước đó hai người có kết hôn, nhưng mà tình huống của hai con có chút không giống…” Rõ ràng Nguyễn Bạc Vệ không hiểu dụng ý của Nguyễn Hạo Thần, ông ta chỉ theo bản năng trả lời vấn đề này.
Đáp án rất là tự nhiên…
“Tình huống bây giờ làm sao lại không giống? Tại sao chúng con lại không thể ở bên nhau?” Đôi mặt của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nheo lại, có nhiều hơn vài phần tàn nhẫn, giờ phút này, một phần kỳ vọng cuối của anh với Nguyễn Bạc Vệ cũng biến mất.
“Không phải đã có kết quả rôi sao? Tô Khiết không phải con gái của ba, không phải sao?” Lúc này Nguyễn Hạo Thần nói, giọng nói của anh mang theo sự lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào cả.
“Đúng vậy, nhưng kết quả vừa mới có mà, Khiết Khiết rõ ràng đã biết rồi, vì sao con bé lại đến tìm con, cùng con…” Giờ phút này Nguyễn Bạc Vệ nói rất gấp gáp, rất nhanh.
Ông ta vốn cho rằng hôm qua Tô Khiết chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi, không nghĩ đến Tô Khiết lại mặc kệ mọi thứ, không để ý đến cái gì cả.
Kết quả còn chưa có, Tô Khiết đã đi tìm Hạo Thần? Ngủ cùng với Hạo Thần?
Cô ấy sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể?
“Cho dù kết quả cô ấy có là con gái của ba, thì cũng không ảnh hưởng đến việc chúng con ở cùng một chỗ, cho nên, hẳn là ba nên cảm thấy may mắn, rằng cô ấy không phải con gái của ba.” Giờ phút này trong con mắt của Nguyễn Hạo Thần có mấy phần tàn nhẫn khát máu, anh gắn từng chữ, lời nói vô cùng tăm tối, nhưng tuyệt đối không có sự nghi ngờ.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần nói xong câu này, không đợi Nguyễn Bạc Vệ lên tiếng, đã trực tiếp cúp điện thoại, anh không muốn nói nhảm với Nguyễn Bạc Vệ.
Ý tứ trong lời nói này của Nguyễn Hạo Thần rất rõ ràng.
Cho dù Tô Khiết có là con gái của Nguyễn Bạc Vệ đi chăng nữa, Nguyễn Hạo Thần anh cũng muốn ở cùng một chỗ với Tô Khiết.
Không có người nào có thể ngăn cản điều này.
Dù sao bọn họ cũng không cân con cái, không có con cái, thì những cái khác căn bản không quan trọng.
Đương nhiên, anh vẫn may mắn, cô không phải là con gái của Nguyễn Bạc Vệ.
Bởi vì anh hiểu được, nếu như cô thực sự là con gái của Nguyễn Bạc Vệ, tuy bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng chắc hẳn ở trong lòng của cô sẽ có áp lực.
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nhớ đến sự khác thường hôm qua của cô, lúc ấy rõ ràng cô tránh anh, sau đó, thời điểm anh hôn cô, thân thể của cô cũng có chút bài xích.
Chương 1508
Những phản ứng của cô lúc đó, rất hiển nhiên cũng là vì nghe được lời của Nguyễn Bạc Vệ, chắc chắn cô nghĩ đến anh và cô có thể là anh em, cho nên lúc ấy ở trong lòng cô mới có chút chướng ngại.
Cho nên, thậm chí cô còn bài xích nụ hôn của anh.
Nhưng, về sau vì sao cô lại đến tìm anh?
Mặc dù bây giờ Nguyễn Bạc Vệ đã tàn phế, nhưng hiệu suất làm việc thì vẫn có, chắc chắn kết quả giám định DNA là Nguyễn Bạc Vệ biết tới nhanh nhất.
Nói như vậy, từ hôm qua đến giờ. Kết quả giám định mới vừa có.
Hiển nhiên khi Nguyễn Bạc Vệ vừa nhận được kết quả đã gọi điện cho cô.
Nhưng chiều hôm qua cô đã đến đây rồi.
Cho nên, hẳn là cô vẫn chưa biết kết quả?
Nguyễn Hạo Thần nhìn qua Tô Khiết, lông mày anh hơi nhíu lại, anh có chút không hiểu hành động của cô, ban đầu rõ ràng cô có chút bài xích, vì sao sau đó lại chủ động như vậy.
Hôm qua, thế nhưng cô đã cho anh một niềm vui bất ngờ lớn.
Nghĩ đến sự chủ động hôm qua của cô, nghĩ đến sự triền miên ròng rã từ buổi chiều đến tận nửa đêm, khóe môi của Nguyễn Hạo Thần khẽ cong lên, sau đó cúi người, ôm cô, hôn cô từng chút một.
“Đừng nghịch, em muốn ngủ.” Tô Khiết cảm giác được anh hôn, nhưng không thể mở nổi mắt, cô quá mệt, quá mệt, chỉ muốn đi ngủ.
“Hôm qua, đi gặp Nguyễn Bạc Vệ sao?” Nguyễn Hạo Thần cắn nhẹ lỗ tai của cô, đột nhiên hỏi, giờ phút này, anh nói thẳng tên Nguyễn Bạc Vệ, mà không phải ba, hoặc là trong lòng anh, anh đã không còn ba rồi.
Động tác đang đẩy anh ra của Tô Khiết dừng lại, cô nhanh chóng mở mắt ra: “Anh đã biết rồi?”
Anh đã biết rồi sao? Làm sao anh lại biết được?
Mặc dù cô biết cô không phải là con gái của Nguyễn Bạc Vệ nhưng, Nguyễn Hạo Thần biết chuyện này, liệu có phải cô đã suy nghĩ nhiều không?
Dù sao Nguyễn Bạc Vệ nghi ngờ cô là con gái của ông ta, đã nói rõ ràng Nguyễn Hạo Thần và mẹ cô có thể có quan hệ!
“Vừa rồi Nguyễn Bạc Vệ gọi điện thoại đến, đã có kết quả rồi, kết quả chứng minh, em không phải là con gái của ông ta.” Liên quan đến chuyện này, Nguyễn Hạo Thần cũng không giấu cô, cũng không có khả năng giấu cô, vì chuyện này có quan hệ quá lớn.
“À.” Tô Khiết còn đang suy nghĩ, nghe được lời của Nguyễn Hạo Thần, cô cũng chỉ nhẹ nhàng nói, trên mặt cũng không có bất kỳ phản ứng kì lạ nào.
“Em đã sớm biết kết quả sẽ như vậy sao?” Nguyễn Hạo Thần thấy được phản ứng của cô. Đôi mắt hơi híp lại, sau khi cô nghe được kết quả, phản ứng lại bình thản như vậy, không có chút kì lạ nào cả, cũng không mừng rỡ.
Rất hiển nhiên, cô đã sớm biết kết quả sẽ như vậy.
“Ừ, em đã sớm biết rồi.” Tô Khiết nghe được sự khác lạ trong giọng nói của anh, nhìn thấy đôi mắt nheo lại của anh, nhanh chóng giải thích: “Em đã nhờ anh trai điều tra giúp kết quả giám định DNA của Nguyễn Bạc Vệ, cho nên đã sớm biết…”
“Cho nên, sau khi em biết kết quả, mới đến tìm anh?” Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần híp lại vài phần, âm thanh ẩn chứa sự trầm thấp.
Kỳ thật đáp án này đã rất rõ ràng, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn hỏi như vậy.
Chương 1509
“Ừ.” Tô Khiết biết không thể gạt anh được, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của anh, giọng nói của cô rõ ràng thấp đi mấy phần.
“Nếu như kết quả khác thì sao?” Nguyễn Hạo Thần cảm giác được lúc này trong lòng anh đang phát run, kỳ thật lúc này, anh cũng biết rằng có hỏi vấn đề này thì cũng không có ý nghĩa gì cả, nhưng anh chính là không nhịn được muốn hỏi, anh muốn biết, nếu kết quả là cô ấy thực sự là con gái của Nguyễn Bạc Vệ, cô sẽ làm thế nào?
Liệu cô sẽ vì vậy mà rời khỏi anh không? Liệu cô có giống như lần trước chạy trốn khỏi anh không?
Nghĩ đến loại khả năng đó, trong lòng của anh có một loại cảm giác đau đớn vô cùng, anh tuyệt đối sẽ không cho phép, tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
“Anh? Thật muốn nghe sao?” Tô Khiết nhìn qua anh, âm thầm hít một hơi, biểu cảm có chút phức tạp.
“Ừ.” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu.
“Vốn dĩ em nghĩ là, nếu như em tra được kết quả em quả thực là con gái của Nguyễn Bạc Vệ, vậy em sẽ không để cho bất kỳ ai biết chuyện này, bao gồm cả Nguyễn Bạc Vệ, bao gồm cả anh.” Lúc trước quả thật Tô Khiết có tính toán như vậy, cho nên lời nói này của cô là sự khẳng định.
“Sau đó thì sao?” Điều này, Nguyễn Hạo Thần đã sớm đoán được, nhưng đó không phải là điều anh muốn nghe.
“Sau đó, em vẫn muốn ở bên cạnh anh.” Lúc đó quả thật Tô Khiết đã nghĩ như vậy, mặc dù cô biết khả năng này sẽ rất khó, có khả năng sẽ khiến cô phát điên, nhưng quả thật lúc ấy cô đã quyết định như vậy.
Nguyễn Hạo Thần giật mình, thực sự giật mình, một đôi mắt cứ như vậy thẳng tắp nhìn cô, không hề cử động, cũng không nói gì.
Nhưng, không có ai biết, giờ phút này trong lòng của anh kích động đến như thế nào.
Anh vốn cho là cô sẽ rời đi, không nghĩ đến cô lại tính toán như vậy.
Cô vậy mà…Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Có phải anh cho là em rất bệnh hoạn?” Tô Khiết thấy anh không nói lời nào, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Kỳ thật em cũng biết, cách làm đó của em là không đúng, thế tục sẽ không tha thứ.”
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng cúi đầu, hôn cô, ngăn chặn những lời nói sau của cô.
Không, anh không cảm thấy như vậy là bệnh hoạn, anh cảm thấy rất tốt, cực kỳ tốt, nếu đổi lại anh, anh cũng sẽ làm như vậy.
Chỉ là, anh không nghĩ đến người phụ nữ của anh lại giống anh như vậy.
Điều này chẳng phải đã nói rõ, cô ấy đã yêu anh? Mà hình như yêu rất sâu đậm.
Biết được điều này khiến trái tim anh càng thêm phát điên.
Nụ hôn của anh càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng kịch liệt, Tô Khiết cảm thấy sắp không thể thở được rồi.
Lúc này anh và cô, vốn dĩ vẫn chưa rời giường, cho nên, lúc này cậu ba Nguyễn muốn làm gì thì càng thuận tiện hơn.
Sau khi cậu ba Nguyễn buông đôi môi của cô ra cũng không hề rời đi, mà dọc theo cổ của cô hôn một đường xuống phía dưới…
Thân thể của Tô Khiết không nhịn được run lên: “Nguyễn Hạo Thần, anh dừng lại, dừng lại…”
Tô Khiết đưa tay ra, muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại nhanh chóng khống chế tay của cô, nụ hôn của anh tiếp tục hướng xuống phía dưới, hôn đến chỗ mẫn cảm của cô, cô âm thầm hít một hơi.
Nghĩ đến hôm qua anh đã làm ròng rã từ chiều, còn có sự điên cuồng lúc hơn nửa đêm, hiện tại Tô Khiết có chút sợ anh.
Cô cảm thấy toàn bộ xương cốt của bản thân đều đã tan ra thành từng mảnh.