Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy.
Cho nên, lúc này có người trong phòng của cô.
Khóe môi Tô Khiết nhếch lên một nụ cười khẩy, cho dù trong phòng là ai thì đêm nay cô có chút mệt rồi, không muốn chơi đùa cùng bọn họ.
Coi như bọn họ may mắn!!
Tô Khiết nghĩ, ông cụ đã ngủ rồi, thôi thì về nhà họ Đường với hai bé yêu vậy.
Vì vậy, Tô Khiết không vào phòng mà xoay người rời đi.
Người trong phòng nghe thấy tiếng bước chân rời đi thì hơi ngạc nhiên, nhưng bọn họ cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì nên không dám manh động.
Lúc Tô Khiết đi đến ngoài cửa phòng Tô Trung Dung thì cố ý đạp mạnh bước chân, sau khi đi ngang qua, cô không rời đi luôn mà cố ý bước nhẹ lại, làm ra ảo giác lúc gần lúc xa.
Thực ra Tô Khiết đã đứng sang một bên và chờ đợi…
Quả nhiên không bao lâu sau, Tô Trung Dung mở cửa phòng ra: “Chuyện gì vậy, vừa rồi ai rời đi vậy? Có phải là Nghiên Nghiên không?”
“Không thể nào, Nghiên Nghiên biết kế hoạch của chúng ta đêm nay, tôi bảo nó ở trong phòng đừng ra ngoài.” Giọng nói trầm thấp của Lưu Vũ cũng truyền đến.
Sau đó cả hai từ từ ló đầu ra.
Tô Khiết đang đứng cách cửa phòng bọn họ không xa, lúc này bọn họ thò đầu ra ngoài, tình cờ bắt gặp đôi mắt đang cười của Tô Khiết.
Khi hai người nhìn thấy Tô Khiết, đều sửng sốt.
“Chú hai, thím hai, các người nửa đêm không ngủ, đang làm gì vậy?” Tô Khiết nhìn bọn họ, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra vẻ giễu cợt.
Cô vừa nghe Lưu Vũ nói đêm nay bọn họ có kế hoạch?
Kế hoạch gì?
Lúc này Tô Khiết càng chắc chắn trong phòng cô có người.
Nhưng lúc này Tô Trung Dung cùng Lưu Vũ đều ở đây, Tô Chí Long thì đi quán bar tán gái, anh ta còn chưa trở về.
Chẳng lẽ người trong phòng cô là Tô Nghiên Nghiên?
Tô Nghiên Nghiên ở trong phòng cô làm gì? Bọn họ muốn làm gì?
Lúc này, Tô Khiết không nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng, phải nói là Tô Khiết không ngờ mấy người bọn họ lại tàn nhẫn, sẽ tán tận lương tâm như vậy.
“Chú, thím nghe thấy tiếng động, cho nên ra ngoài nhìn xem, con đứng đây làm gì?” Lưu Vũ nhìn Tô Khiết, hai mắt liền lóe lên, vô thức nhìn về hướng phòng của Tô Khiết.
Tô Khiết không phải vừa mới về phòng rồi sao? Tại sao không vào? Tô Khiết có phát hiện ra gì không?
“À, ông nội đã ngủ rồi, tôi định về, không muốn làm phiền chú hai và thím hai.” Tô Khiết giả vờ cái gì cũng không biết, trở về rất tự nhiên.
Nhưng mà Lưu Vũ nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi, bà ta đã sắp xếp người trong phòng chờ Tô Khiết, nhưng Tô Khiết lại không về phòng? Muốn đi?
Vậy kế hoạch của bà ta không phải sẽ bị phá hủy sao!!
“Con muốn đi đâu? Đây mới là nhà của con, muộn như vậy rồi, con gái như con ra ngoài rất nguy hiểm, hay là đừng về nữa.” Lưu Vũ đương nhiên không muốn Tô Khiết đi, Lưu Vũ biết khoảng thời gian này Tô Khiết chưa từng về đây, luôn sống ở bên ngoài.
Chương 1364
Lưu Vũ đã từng cho người theo dõi Tô Khiết, nhưng đều bị Tô Khiết bỏ rơi hết.
Hôm nay không dễ gì mới nắm bắt được cơ hội này, mọi chuyện đã sắp xếp xong rồi, bà ta tuyệt đối không thể để Tô Khiết đi như vậy.
Lưu Vũ vừa nói vừa bước ra ngoài, định kéo Tô Khiết lại, nhưng cơ thể Tô Khiết lắc qua liền tránh được.
“Cảm ơn thím hai quan tâm, nhưng mà tôi về sẽ an toàn hơn.” Câu nói của Tô Khiết rõ ràng có ý tứ.
Lưu Vũ nghe cô nói thế thì sắc mặt liền thay đổi, bà ta thấy Tô Khiết nhất quyết muốn rời đi, có lẽ Tô Khiết đã phát hiện ra gì đó rồi, Lưu Vũ nhanh chóng nhìn Tô Trung Dung, nháy mắt với Tô Trung Dung.
Tô Trung Dung hiểu ý, sửng sốt, sau đó gật đầu với bà ta.
Nhìn thấy sự tương tác giữa họ, Tô Khiết thầm cười khẩy trong lòng, chẳng lẽ họ đang muốn ép cô trở về phòng?
“Chú hai, tôi khuyên chú trước khi làm gì cũng phải nghĩ cho rõ.” Tô Khiết nhìn Tô Trung Dung, mỉm cười: “Các người muốn ép buộc tôi về phòng…”
Lời nói của Tô Khiết hơi dừng lại, nhìn sắc mặt của hai người nhanh chóng thay đổi, nụ cười khẩy nơi khóe môi càng sâu hơn: “Chỉ dựa vào các người, thật sự không có bản lĩnh đó.”
“Không tin, các người có thể thử xem?” Hôm nay Tô Khiết thật sự không muốn chơi đùa với bọn họ, cũng thật sư không muốn ra tay với bọn họ.
Những gì cô nói rất rõ ràng, nhưng một số người hết lần này đến lần khác không tin, hết lần này đến lần khác không nghe.
Lưu Vũ nháy mắt với Tô Trung Dung, sau đó trực tiếp nhào tới Tô Khiết, cùng lúc đó Tô Trung Dung cũng nhào tới Tô Khiết.
Hai người một trái một phải, muốn bắt Tô Khiết.
Đôi mắt Tô Khiết hơi nheo lại, khi hai người đang đến gần, cô nhanh chóng giơ chân lên, bịch bịch hai cái rồi trực tiếp đá hai người trở lại phòng.
“Đã sớm nói với hai người rồi, các người hết lần này đến lần khác đều không nghe, vậy thì không trách tôi được.” Vẻ mặt Tô Khiết vô tội lắc đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lưu Vũ bò một lúc lâu mới bò dậy khỏi mặt đất.
Bà ta thấy Tô Khiết đã xuống lầu rời đi rồi, bà ta liền lo lắng: “Mau, mau gọi cho bọn họ, bọn họ còn có mấy người đang ở bên ngoài.”
“Tôi không có số điện thoại của bọn họ, bà gọi đi.” Tô Trung Dung lúc này còn chưa đứng dậy được, nằm kêu đau trên đất.
Tô Khiết đã từng tập võ, chỉ cần một cú đá là có thể đối phó với người đàn ông có cơ thể gần như bị kiệt quệ như ông ta.
Lưu Vũ cầm điện thoại, tìm số, sau đó nhanh chóng bấm gọi.
“Bà sao thế? Sao đên giờ rồi còn chưa đưa người đến?” Người bên ngoài rõ ràng đã không kiên nhẫn chờ đợi nữa, giọng nói rất dữ tợn khiến người ta vừa nghe đã sợ hãi.
“Cô ta chạy rồi, Tô Khiết chạy rồi, cô ta ra ngoài rồi, các người ở bên ngoài cản cô ta lại, trực tiếp đưa cô ta đi đi.” Lưu Vũ vội vàng nói qua điện thoại, bà ta vốn tưởng rằng đêm nay Tô Khiết sẽ không ra ngoài, cho nên mới cho người lẻn vào và lặng lẽ đợi trong phòng Tô Khiết.
Bây giờ Tô Khiết đã ra ngoài, mọi việc dễ dàng xử lý hơn bởi vì bên ngoài có rất nhiều người đang đợi cô.
Bà ta không tin Tô Khiết còn có thể chạy thoát.
Chương 1365
“Biết rồi, yên tâm, tôi sẽ không để cho cô ta trốn thoát, các người nhớ chuẩn bị phần tiền kia, đến lúc đó một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Người đó nghĩ đến phần tiền kia nên quyết định không so đo với bà ta nữa.
“Ừm, đến lúc đó, các người trực tiếp đăng video lên mạng, tôi thấy video thì sẽ giao cho các người số tiền kia.” Khi Lưu Vũ nói ra lời này, vẻ mặt rõ ràng có chút tàn nhẫn, bà ta muốn triệt để phá hủy Tô Khiết, triệt để…
Lúc này, Tô Khiết đã đi xuống lầu và ra khỏi đại sảnh, sau đó cô nhìn thấy một bóng người trong góc.
Bóng người đó lén lút mờ ám, ở góc đó đang nhìn trộm về phía bên này.
Tô Khiết nhìn thoáng qua đã nhận ra người đó là Tô Nghiên Nghiên.
Tô Khiết khẽ cau mày, Tô Nghiên Nghiên ở đây làm gì?
Không đúng, Tô Nghiên Nghiên ở đây? Vậy ai đang ở trong phòng của cô?
Cô vốn tưởng Tô Nghiên Nghiên đang ở trong phòng cô.
Tô Khiết chợt nhận ra mọi chuyện có lẽ không đơn giản như trước đây cô vẫn nghĩ.
Tô Nghiên Nghiên đang đợi Tô Khiết, cô ta biết kế hoạch tối nay của Lưu Vũ, cô ta biết trong phòng Tô Khiết có hai người đang ẩn nấu, dựa theo kế hoạch thì khi Tô Khiết trở về phòng, hai người đó sẽ trói Tô Khiết lại và mang đi.
Lưu Vũ bảo Tô Nghiên Nghiên ở trong phòng đừng ra ngoài. Nhưng Tô Nghiên Nghiên làm sao có thể bỏ lỡ trò hay như vậy.
Cô ta muốn nhìn thấy Tô Khiết bị bắt đi như thế nào, sau đó cô ta còn muốn nhìn Tô Khiết…
Nhưng tại sao Tô Khiết lại đi ra một mình?
Hơn nữa còn đi ra nghênh ngang như vậy? Không có chuyện gì hết sao?
Còn hai người trong phòng của Tô Khiết đâu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ bị Tô Khiết nhìn thấu kế hoạch của họ rồi? Tô Khiết muốn chạy trốn?
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để cho Tô Khiết chạy trốn.
Nhìn thấy Tô Khiết chuẩn bị rời đi, Tô Nghiên Nghiên chạy nhanh tới, cô ta muốn ngăn Tô Khiết lại, nhưng lại sợ hành động của mình quá rõ ràng, Tô Khiết sẽ nghi ngờ.
“Chị, muộn như vậy rồi, chị muốn đi đâu vậy?” Tô Nghiên Nghiên giả vờ đi ngang qua chào Tô Khiết.
Tô Khiết cũng không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng ra ngoài.
Tô Nghiên Nghiên cũng quá giả tạo rồi, ai có mắt đều nhìn ra được.
“Chị, đúng lúc em cũng muốn ra ngoài, chúng ta ở cùng đi?” Nếu là bình thường, Tô Nghiên Nghiên nhất định sẽ rất tức giận, nhưng lúc này, cô ta cố nặn ra một nụ cười, tiếp tục đến gần Tô Khiết.
Kỳ thực Tô Nghiên Nghiên cũng quá gấp gáp rồi, chuyện này là do Lưu Vũ sắp xếp, nếu như Tô Nghiên Nghiên thông minh thì không nên xen vào.
Nhưng mà, Tô Nghiên Nghiên muốn nhìn thấy Tô Khiết xui xẻo, hơn nữa, cô ta muốn tận mắt nhìn thấy…
Tô Nghiên Nghiên biết bên ngoài có người đang đợi, nhưng Tô Nghiên Nghiên sợ Tô Khiết không đi qua đường đó, cô ta sợ Tô Khiết sẽ chạy mất.
Đương nhiên, Tô Nghiên Nghiên lo lắng chuyện này cũng đúng, bọn họ vốn đã sắp xếp người trong phòng của Tô Khiết, nhưng Tô Khiết không sập bẫy.
Chương 1366
Tô Nghiên Nghiên nghĩ, Tô Khiết có thể đã phát hiện được gì đó, nếu Tô Khiết phát hiện ra rồi thì sẽ không đi con đường bình thường hay đi mà ngược lại sẽ chọn một con đường khác, đến lúc đó kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại.
Ngoài cổng nhà họ Tô có camera giám sát, những người đó không dám ra tay ngoài cổng nhà họ Tô, cho nên sẽ ra tay cách đó xa một chút.
Thực ra Tô Khiết lái xe đến, nhưng lúc nãy khi Tô Khiết ở trong phòng của ông cụ, Lưu Vũ đã cho người cạy khóa cửa xe của Tô Khiết, sau đó cho người lái xe của Tô Khiết đi.
Tô Khiết không nhìn thấy xe của cô, đôi mắt hơi nheo lại lộ ra mấy phân lạnh lùng, các người được lắm.
Dám ăn trộm xe của cô? Được, rất tốt!
Đương nhiên, Tô Khiết biết rõ chuyện hôm nay chắc chắn không phải trộm xe đơn giản như vậy.
“Chị, chúng ta đi taxi đi? Phía trước không xa có thể đón taxi” Tô Khiết nhìn Tô Khiết, cười rất đắc ý, vân mà là mẹ cô ta có tầm nhìn xa, đã cho người lái xe của Tô Khiết đi. Nếu không thì có khả năng Tô Khiết sẽ lái xe chạy đi.
Tô Khiết đưa mắt nhìn Tô Nghiên Nghiên, Tô Nghiên Nghiên mời cô “nhiệt tình” như vậy chắc chắn có mục đích.
Tô Khiết biết trong phòng cô lúc này có người, hơn nữa không phải người nhà họ Tô, rất có thể là người Lưu Vũ mời từ bên ngoài vê, cho nên cô tuyệt đối không thể trở về phòng.
Giặc ở trong tối ta ở ngoài sáng, cô cũng không biết rõ tình huống, cho nên không thể mạo hiểm quay lại.
Đương nhiên, Tô Nghiên Nghiên nhiệt tình muốn ra ngoài với cô như vậy, hẳn là bên ngoài cũng không yên ổn gì.
Tô Khiết mặc kệ cô ta, xoay người tiếp tục đi ra ngoài.
Tô Nghiên Nghiên nhìn Tô Khiết đi ra ngoài, hai mắt liên lóe lên, khóe môi khẽ cười, đương nhiên là cô ta sợ Tô Khiết chạy thoát, cho nên đi theo sau lưng Tô Khiết.
Sợ Tô Khiết nghỉ ngờ, cho nên mới chủ động nói chuyện với Tô Khiết, dáng vẻ trông vô cùng nhiệt tình!!!
Ra khỏi cổng, khi đi đến ngã tư phía trước, Tô Khiết mỉm cười, sau đó rẽ sang phía đông.
Tô Nghiên Nghiên sửng sốt, cô ta biết những người do mẹ cô ta sắp xếp đều ở phía tây, nếu Tô Khiết đi về phía đông, những người đó sẽ không thể bắt được Tô Khiết.
Tô Nghiên Nghiên nhanh chóng bắt lấy tay Tô Khiết, không nói lời nào kéo Tô Khiết đi về phía tây: “Chị, chúng ta đi bên này, bên này có taxi.”
“Không, tôi đi hướng đông.” Tô Khiết dùng sức thoát khỏi Tô Nghiên Nghiên, sau đó muốn tiếp tục đi về hướng đông.
Tô Khiết gấp gáp chạy lên kéo Tô Khiết lại lần nữa, Tô Nghiên Nghiên nghĩ ở đây camera giám sát không thấy được, cô
ta kéo Tô Khiết đi về phía tây vài bước, sau đó dùng sức đẩy Tô Khiết về phía trước.
Cô ta muốn đẩy Tô Khiết qua đó, sau đó gọi những người đó đến bắt Tô Khiết.
Nhưng mà, Tô Khiết xoay người, liên khéo léo tránh ra.
Tô Nghiên Nghiên đẩy hụt, vừa rồi cô ta dùng sức quá lớn, nhất thời không thu lại được, nên trực tiếp lao về phía trước.
Tô Nghiên Nghiên vốn muốn gọi người đến bắt Tô Khiết, nhưng cô ta lao tới phía trước không kịp thắng lại, sắp ngã xuống đất vì vậy nhất thời không có thời gian kêu lên.
Đợi đến lúc cô ta khống chế được tốc độ, lúc muốn gọi người đến thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Tô Khiết.
Chương 1367
“Tô Khiết, cô đừng chạy, tôi nói cho cô biết, đêm nay mẹ tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, vốn đã sắp xếp người ở trong phòng của cô, nhưng cô không về phòng nên cô thoát được một kiếp, nhưng cô nhất định không ngờ tới mẹ tôi đã sắp xếp thêm người ở bên ngoài, lần này cô nhất định không chạy thoát được đâu, các người nhanh lên, mau bắt Tô Khiết lại, đừng để cô ta chạy mất, nếu để Tô Khiết chạy mất thì các người đừng mơ cầm được một đồng nào. “Tô Khiết là chuyên gia tâm lý học tội phạm, mọi chuyện đến bây giờ cô đã đoán được đại khái rồi.
Lúc này, cô cố ý hét lên như vậy để những người đó lâm tưởng Tô Nghiên Nghiên là cô.
Cô cố ý nói kế hoạch của Lưu Vũ chính là để những người đó tin.
Nếu không phải con gái của Lưu Vũ thì làm sao có thể biết được kế hoạch của Lưu Vũ.
Mà vào lúc này, cô cố ý nói rõ ràng như vậy, sau đó, cho dù Tô Nghiên Nghiên có nói ra kế hoạch của Lưu Vũ thì những người đó sẽ cho rằng là bởi vì Tô Nghiên Nghiên nghe được những gì cô vừa nói, bọn họ sẽ không tin lời của Tô Nghiên Nghiên.
Tô Khiết biết chuyện này là do Lưu Vũ và Tô Nghiên Nghiên lên kế hoạch, hôm nay lại để cho Tô Nghiên Nghiên tự mình nếm hậu quả đi.
Nhưng mà lúc này, Tô Khiết không ngờ Lưu Vũ và Tô Trung Dung lại nhẫn tâm, lại mất hết nhân tính như vậy.
Tô Khiết hét xong, Tô Nghiên Nghiên sửng sốt, nhất thời còn chưa hoàn hồn.
Khi những người đang ẩn nấp xung quanh nghe thấy lời nói của Tô Khiết, họ nhanh chóng chạy ra ngoài và trực tiếp bao vây Tô Nghiên Nghiên.
Tô Khiết đã nói rõ kế hoạch của bọn họ, cho nên bọn họ cũng không nghỉ ngờ, hơn nữa bọn họ tưởng Tô Khiết là người của “mình, cho nên bọn họ cũng không đề phòng Tô Khiết.
Bọn họ trực tiếp trói Tô Nghiên Nghiên trước mặt Tô Khiết.
Tổng cộng có ba người lao ra, tất cả đều là đàn ông, cao lớn vạm vỡ, động tác rất nhanh, chắc chắn phải biết một số kỹ năng đấm đá.
“Không, không phải, các người bắt lâm rồi, tôi không phải Tô Khiết, cô ta, cô ta mới là… Sau khi Tô Nghiên Nghiên hoàn hồn thì liều mạng hét lên. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Một trong số những người đàn ông đó nghe thấy Tô Nghiên Nghiên nói vậy thì hơi sững sờ, có chút nghi ngờ nhìn Tô Khiết.
“Mẹ tôi nói rồi, khi mọi việc xong xuôi sẽ đưa số tiền còn lại cho các người.” Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ hơi nghi ngờ của người đàn ông đó thì vội vàng nói một câu.
Tô Khiết không biết Lưu Vũ cho người bắt cô là muốn làm gì? Cô cũng không biết Lưu Vũ muốn làm gì với cô?
Chẳng qua, khi Tô Khiết nói xong câu này cũng đủ để tóm lượt tất cả.
Cô còn cố ý nhắc đến chuyện nhạy cảm như tiên bạc, người đó không nghi ngờ gì nữa, trực tiếp lấy ra một tấm vải bịt miệng Tô Nghiên Nghiên lại.
“Không… không phải…’ Tô Nghiên Nghiên còn chưa nói xong đã bị bịt miệng, cũng không phát ra âm thanh được.
Tô Nghiên Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, sắc mặt trong chốc lát tái nhợt, sợ hãi đến toàn thân phát run.
Tô Nghiên Nghiên không biết Lưu Vũ định làm gì, nhưng Tô Nghiên Nghiên biết, cho nên Tô Nghiên Nghiên sợ, rất sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng!
Nhưng vào lún không thể nói chuyện, cũng không cử động được.
Hai người trực tiếp nhấc Tô Nghiên Nghiên lên, sau đó bước nhanh tới một chiếc xe tải bên đường, ném Tô Nghiên Nghiên vào bên trong.
Tô Khiết vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ba người đàn ông hiển nhiên coi cô như người của “mình nên cũng mặc kệ cô.