Bây giờ lại bị Nguyễn Tân Tân lôi kéo góc áo, Nguyễn Hạo Thần chỉ muốn đẩy tay Nguyễn Tân Tân ra.
Dù sao cô bé chỉ là một đứa nhỏ mới chín tuổi, cậu ba Nguyễn cũng sẽ không quản nhiều như vậy.
Chỉ là suy nghĩ này của cậu ba Nguyễn lại không làm ra hành động.
Đường Vũ Kỳ bước đi nhanh chóng đi đến trước mặt của Nguyễn Tân Tân, bàn tay nhỏ của Đường Vũ Kỳ duỗi ra gỡ từng ngón tay của Nguyễn Tân Tân ra, giọng nói non nớt nhưng mà lại mang theo một loại khí phách của nữ vương: “Cậu đó, buông ra đi”
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy bộ dạng này của cô bé thì giật mình, một giây trước vẫn là cô nhóc mềm mại đáng yêu, giờ phút này sao giống như là con cọp con vậy nè.
Nhưng mà anh thích, vô cùng thích.
Thư ký Lưu: “…
Đám người: “…”
Đây quả thật là đứa nhỏ đáng yêu lúc nãy đó hả?
Xin hỏi là trong một cái chớp mắt, cô nhóc bộc phát ra khí chất nữ vương là chuyện gì đây?
Đôi mắt của Nguyễn Tân Tân chớp chớp, cô bé bị Đường Vũ Kỳ làm cho giật mình nhưng mà cũng rất nhanh hồi thân lại, dù sao cô bé cũng đã chín tuổi rồi, biết rất nhiều chuyện.
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cậu muốn tôi buông tay ra hả.” Nguyễn Tân Tân muốn đưa tay ra kéo lấy góc áo của Nguyễn Hạo Thần một lần nữa.
Bàn tay của Nguyễn Tân Tân vừa mới duỗi ra, Đường Vũ Kỳ liền nhanh chóng đưa tay ra ngoài bóp một cái, đánh rơi tay của Nguyễn Tân Tân đi: “Không cho phép đụng vào.”
Lúc này Đường Vũ Kỳ khí thế hùng hậu, đây chính là ba của cô bé với anh trai, mấy bạn nhỏ khác đều phải tránh xa ra.
“Cái đứa nhỏ này có chuyện gì vậy hả?” Triệu Nguyệt Như nhìn thấy con gái của mình bị đánh, trong nháy mắt sắc mặt đều thay đổi trực tiếp hét lên một tiếng với Đường Vũ Kỳ.
Hai mắt cậu ba Nguyễn nhanh chóng nheo lại lạnh lùng quét qua, trong nháy mắt Triệu Nguyệt Như liền im lặng.
“Cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi hả, đây chính là cậu của tôi, cậu dựa vào cái gì mà không cho tôi đụng vào.” Mặc dù Nguyễn Tân Tân chỉ mới có chín tuổi nhưng mà có mắt nhìn rất nhiều, cô bé chưa từng gặp Đường Vũ Kỳ cho nên cô bé biết Đường Vũ Kỳ không có quan hệ với nhà họ Nguyễn. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Dù thế nào thì cô bé cũng là người nhà họ Nguyễn, đây là cậu của nó.
“Cậu muốn biết là vì cái gì hả?” Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, rõ ràng là khuôn mặt đáng yêu nhưng mà lúc này có một loại khí thế làm cho người ta phải sợ hãi thán phục.
“Ừ đó” Dù sao thì Nguyễn Tân Tân cũng chỉ là một đứa con nít, nghe thấy lời nói này của cô bé liên gật đầu theo bản năng.
Thư ký Lưu cũng gật đầu theo, anh ta cũng muốn biết là cô nhóc đột nhiên xuất hiện có thể nói ra lý do gì đây?
Chắc có lẽ là cũng không nói ra lý do chân chính gì đâu nhỉ, cũng chỉ là con nít không phục tranh giành tình thân với nhau.
Cậu ba Nguyễn cũng muốn biết là vì cái gì.
Đúng vậy, vô cùng muốn biết, vô cùng muốn biết tại sao bé con này nó không cho phép Nguyễn Tân Tân đụng vào anh.
“Bởi vì chú ấy là ba của tôi.” Đường Vũ Kỳ quét nhìn Nguyễn Tân Tân, cái căm nhẹ hếch lên, khí thế nữ vương quả nhiên có đủ mười phần.
Nguyễn Hạo Thần: “…”