Lúc trước Ngài Lôi Hạ đã tự mình ra mặt chứng minh thân phận của Tô Khiết, phía bên này Cung tông trưởng chắc chắn cũng không dám giở trò quỷ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Tô Khiết gấp gáp chạy tới như vậy.
“Cô Cố, cô có một cuộc họp rất quan trong sau một tiếng rưỡi nữa!” Một vệ sĩ đi cùng Cố Nam cô ý nhắc nhở khi mở cửa phòng tài liệu ra.
“Được, tôi biết rồi, yên tâm, tôi sẽ không chậm trễ!” Cố Nam cũng cố ý trả lời lại, lời kia đương nhiên là nói cho Tô Khiết nghe.
Sau một tiếng rưỡi có một cuộc họp rất quan trọng, chắc chắn Cố Nam còn phải trở về, nói cách khác, nhiều nhất Tô Khiết chỉ có thời gian khoảng một tiếng.
Tô Khiết cười lạnh trong lòng, tình huống thế này cô đã sớm ngờ tới, vậy nên cũng không nói gì, chỉ nhanh chóng đi đến phòng tài liệu.
Cố Nam cũng đi vào theo, sau đó khóa trái cửa phòng tài liệu lại.
Tô Khiết đi thẳng đến trước một tủ tài liệu, mở ra, sau đó bắt đầu tìm kiếm tài liệu mình muốn.
Lúc Tô Khiết mở tủ tài liệu ra, đôi mắt khẽ nheo lại, cô phát hiện, tủ tại liệu phía trước đã đi động đến không lâu trước đó, có lẽ là trước khi cô đến, chỉ sợ Cung tông trưởng đã lấy đi tài liệu gì đó.
Thật là âm hiểm! !
Tô Khiết nhìn giống như tùy ý lật qua mấy lần, phát hiện thứ bị lấy đi có lẽ là một chút báo cáo phân tích, đương nhiên chỉ là một phần nhỏ, nhưng lại là báo cáo phân tích rất mấu chốt của bộ phận.
Tô Khiết khẽ nhếch môi, nhịn cười không được, những báo cáo phân tích đó với người bình thường dường có lẽ có ích rất lớn đối với việc phá án, nhưng đối với cô mà nói thì không cần, từ trước đến nay cô không cần đến những thứ đó, nên cho dù Cung tông trước lấy đi tất cả các báo cáo phân tích thì đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì.
Nhưng đối với cô cũng không có ích lợi gì, cô chưa từng xem qua những thứ đó, cho nên cho dù Cung tông trưởng có lấy đi tất cả báo cáo phân tích cũng không ảnh hưởng đến cô.
Ngược lại, càng ít thông tin, cô càng dễ dàng kiểm tra.
Cố Nam đứng xem, ban đầu cũng không làm gì, khi nhìn thấy Tô Khiết tìm vài xấp tài liệu thì mới bắt đầu xem xét cẩn thận, ánh mắt cô ta nhanh chóng lóe lên.
Sau đó cô ta lấy điện thoại ra, vặn lớn âm thanh đến tối đa, bắt đầu chơi game, vả lại miệng còn ngân nga một bài hát.
Bài hát cô ta đang ngâm nga thiếu điều lạc điệu đến Thái Bình Dương, dở kinh khủng, không biết cô ta vốn là hát như thế hay là cố tình nữa. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Khiết cười thầm, nếu chuyện này có thể làm phiền cô, cô sẽ không phải là nhà tâm lý học tội phạm rồi.
Tô Khiết không hề bị ảnh hưởng, dường như cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng ồn ào của Cố Nam.
Cố Nam thấy cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, ánh mắt cô ta hơi âm trầm, khi cô ta đến, cha cô ta liên tục nói là không được để người phụ nữ này tìm được thứ hữu dụng.
Nhưng mà, bây giờ cô ta như thế này, người phụ nữ cũng không bị ảnh hưởng gì, cô ta cũng không thể trực tiếp đánh cho người phụ nữ đó ngất xỉu đâu nhỉ?
Cố Nam nhìn xuống đồng hồ, cô chỉ có thể rút ngắn thời gian càng nhiều càng tốt, nhiều tài liệu như vậy, phải mất ít nhất mười giờ mới có thể xem hết.
Cô ta vừa nói, sau một tiếng rưỡi nữa cô ta sẽ có một cuộc họp quan trọng, cho nên cô ta chỉ cho người phụ nữ này năm mươi phút, năm mươi phút thậm chí không thể hoàn thành một phần mười thông tin, hoàn toàn không có bao lớn tác dụng.