“Chuyện do bà gây ra, bà còn muốn thế nào nữa?” Đôi mắt của ông Triệu hơi nheo lại, trong ngực tràn đầy tức giận, Ngụy Khang không phải thứ mà ông ta có thể đắc tội, chuyện xảy ra hôm nay quả thật là do con gái và vợ ông ta khiêu khích trước.
Bà Ngụy được thế mà cậy quyền, nhưng tất cả mọi người ở Cẩm Thành đều biết bà Ngụy là người có tính cách như vậy, người mà bà Ngụy muốn bảo vệ, người khác há có quyền xen vào?
Mà Tô Khiết này rõ ràng là rất quan trọng đối với bà Ngụy, không, phải là cả nhà họ Ngụy đều rất coi trọng Tô Khiết, nếu không thì ông Ngụy vừa rồi cũng sẽ không nói những lời hời hợt đó.
Con gái và vợ ông ta vu khống Tô Khiết như vậy, lấy tính cách của bà Ngụy, làm sao có thể bỏ qua?
Chỉ sợ chuyện này còn có rắc rối khác.
Bà Triệu nhìn thấy vẻ mặt của chồng thì có chút sợ hãi, bà ta không dám nói thêm gì nữa, kéo con gái rời đi cùng chồng mình.
Sau khi ông Triệu lên xe, sắc mặt càng thêm khó coi: “Hai người không có chuyện gì làm hay sao mà lại đi bêu xấu Tô Khiết?”
“Chúng tôi cũng không biết cô ta có quan hệ với nhà họ Ngụy.” Bà Triệu cảm thấy vô cùng ủy khuất. Bà ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy.
“Chuyện đã đến nước này, làm sao xử lý được?” Ông Triệu nhìn bà Triệu, trên mặt có chút tức giận.
Mặc dù bà Ngụy nổi tiếng là chua ngoa, nhưng nhiều người biết thủ đoạn của bà Ngụy rất cao tay, xử lý mọi việc dứt khoát, thậm chí có những người đàn ông bình thường không có khí phách như vậy. Ngụy Khang có thể phát triển tốt trong những năm qua là nhờ vào một phần công lao của bà Ngụy.
Ông Ngụy thật ra không phải sợ vợ, mà là kính trọng bà Ngụy.
Vợ ông ta không những không giúp được ông ta, mà còn gây rắc rối cho ông ta!
“Ông sao lại sợ họ như vậy. Nhiều công việc kinh doanh của Ngụy Khang đều nằm dưới sự kiểm soát của ông mà. Đến lúc đó ông có thể …” Bà Triệu hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ tình hình, bà ta muốn trả đũa Ngụy Khang.
“Càn quấy.” Vẻ mặt của ông Triệu thay đổi, ông ta cắt ngang lời nói của bà Triệu: “Những lời như vậy, sau này đừng nói lại nữa.”
Bà Triệu giật mình, thân thể theo bản năng rụt lại: “Ngụy Khang bọn họ có thể một tay che trời sao?”
“Tôi không biết Ngụy Khang có thể một tay che trời hay không, nhưng tôi chắc chắn rằng Ngụy Khang là nguồn thuế lớn nhất của Cẩm Thành. Ngụy Khang là một trong những công ty hàng đầu của đất nước, đã mang lại rất nhiều vinh quang cho Cẩm Thành. Tổng giám đốc Ngụy làm từ thiện mấy năm gần đây đã đóng góp rất nhiều, không kể lãnh đạo của Cẩm Thành, ngay cả lãnh đạo của Thủ đô cũng rất coi trọng Ngụy Khang, còn muốn ngáng chân Ngụy Khang sao? Trừ phi tôi không muốn sống nữa.” Ông Triệu là người hiểu biết, rất nhiều chuyện ông ta đều biết rõ, đây cũng là lý do tại sao vừa rồi ông ta nhẫn nhịn như vậy…
Chỉ đáng tiếc, bà Ngụy không muốn bỏ qua! Không cho ông ta thể diện.
“Chuyện này, nghiêm trọng như vậy sao?” Bà Triệu hoàn toàn kinh sợ, vốn dĩ bà ta vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một việc làm ăn, từ xưa tới nay dân không đấu quan, bà ta cho rằng tập đoàn Ngụy Khang dù có lợi hại cũng không thể lật đổ được trời.
“Bà nghĩ sao?” Lãnh đạo Triệu hung hăng trừng mắt nhìn bà Triệu, sắc mặt càng thêm âm u khó chịu vài phần: “Hơn nữa tôi nghe nói thân phận Mộ Dung Tri không đơn giản, khắp nơi đồn đại mấy năm nay Mộ Dung Tri vẫn luôn lăn lộn ở bên ngoài. Nhưng tôi lại nghe nói việc mà Mộ Dung Tri làm đều rất phức tạp, người tiếp xúc cùng anh ta đều không có ai đơn giản.”
“Mộ Dung Tri không phải chỉ là một cậu chủ ăn chơi thôi sao?” Bà Triệu lần nữa choáng váng. Mọi thứ hoàn toàn không giống với những gì bà suy nghĩ.
“Cậu chủ ăn chơi? Bà nhìn Mộ Dung Tri giống với loại người chỉ biết ăn chơi sao? Mộ Dung Tri mới quay về chỉ có vài tháng, bà xem người bên cạnh Mộ Dung Tri đều là những loại người như thế nào? Những người qua lại kết giao cùng Mộ Dung Tri đều không có ai chỉ biết đến ăn chơi mà toàn bộ đều là những người có bản lĩnh năng lực hơn nữa một vài người trong số đó còn là những người có thế lực nhất Cẩm Thành.” Lãnh đạo Triệu hiển nhiên là một người quan sát tinh tế, đối với chuyện của Mộ Dung Tri rõ ràng biết không ít.