Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1510
“Nguyễn Hạo Thần, anh buông em ra trước đã, em đói rồi…” Tô Khiết hiện tại quả thật đã đói, đêm qua hình như bọn họ đều không ăn cơm chiều, mà bây giờ đã là hơn chín giờ sáng.
“Ừ, anh cũng đói.” Nguyễn Hạo Thần không ngẩng đầu lên, chỉ có âm thanh hơi khó chịu truyền đến, nhưng trong giọng nói của anh lại rất rõ ràng sự mập mờ.
Rất hiển nhiên, lúc này Nguyễn Hạo Thần nói đói bụng, căn bản không cùng một chuyện với sự đói bụng của cô!
Tô Khiết hận đến mức cắn răng, cô có thể cảm giác được giờ phút này Nguyễn Hạo Thần là tên đã lên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, đã không thể khống chế được.
Nhưng mà cô thật sự rất mệt, cũng rất đói…
Người đàn ông này chính là cầm thú, nếu như cứ tiếp tục để mặc cho anh như vậy, cô đoán chừng thật sự cô đừng nghĩ đến chuyện xuống giường.
Nhưng mà, loại tình huống này, cô muốn anh dừng lại thì phải làm sao.
Tô Khiết nhớ đến dáng vẻ nũng nịu của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ với cô mỗi khi bé muốn ăn gì.
Tô Khiết âm thầm hít một hơi, khóe môi cong lên, một đôi mắt nhanh chóng chớp chớp, sau đó dịu dàng nói: “Em thực sự đói bụng, rất đói, hiện tại một chút sức lực em cũng không có, em sắp đói chết rồi.”
Lúc này, giọng nói của cô này, đến cô nghe thấy giọng nũng nịu của mình cũng cảm thấy buồn nôn.
Kỳ thật, khi Tô Khiết nói những lời này, cũng không ôm hi vọng quá lớn, bởi vì muốn Nguyễn Hạo Thần lúc này đang sắp bùng nổ phải dừng lại rất khó.
Nhưng, sau một giây Nguyễn Hạo Thần quả thật dừng lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô, đôi mắt cứ vậy nhìn cô.
“Em thực sự rất đói, rất đói.” Tô Khiết thấy anh dừng lại, trong lòng ngược lại có chút hi vọng, cô nhìn anh, khóe miệng cong lên, tiếp tục làm nũng.
Tô Khiết không quá biết làm nũng, từ nhỏ mẹ đã rèn luyện sự độc lập cho cô, cho nên thời điểm mẹ còn sống, cô cũng rất ít khi làm nũng.
Khi mẹ qua đời rồi, cô cũng đã trở lại nhà họ Tô, đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, về sau có hai bé con, cô muốn chăm sóc hai bé, thì càng không có khả năng làm nũng.
Nhưng, nũng nịu là thiên tính của phụ nữ, lúc này, cô nằm ở trên giường, bên trong sự dịu dàng có mấy phần hờn dỗi, lại mang theo vài phần đáng yêu, nhìn cực kỳ…
Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng đã tối lại vài phần, lúc này cô quá mê người, anh thật muốn một ngụm ăn cô vào trong bụng, nhưng, nhìn dáng vẻ đáng thương kia của cô, khiến anh có chút không đành lòng làm tiếp chuyện vừa rồi.
“Chồng ơi, em muốn ăn cơm, anh nấu cho em, có được không?” Tô Khiết nhìn thấy anh vẫn không đồng ý, đôi mắt của cô lấp lánh, sau đó lại nói lần nữa, âm thanh của cô rõ ràng mềm mại hơn mấy phần.
Nghe được giọng nói của mình lúc này, Tô Khiết cảm thấy chính mình cũng nổi da gà.
Nghe được tiếng gọi chồng ơi, thân thể của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng cứng lại, thời điểm bọn họ chưa ly hôn, trước kia cô cũng gọi anh là chồng, nhưng khi đó, rõ ràng cô cũng chỉ qua loa mà thôi.
Mà một tiếng này, cực kỳ dễ nghe, khiến thiếu chút nữa anh đã không khống chế được…
Kỳ thật, Tô Khiết như vậy có nhiều hơn vài phần quyến rũ, sự quyến rũ này khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng không có cách nào chống cự.
Chỉ là, chính cô còn không nhận ra.
Chương 1511
Sự mê hoặc như vậy đã hung hăng kích thích mỗi dây thần kinh của cậu ba Nguyễn.
“Em là cái đồ yêu tinh nhỏ.” Nguyễn Hạo Thần hung hăng cắn môi cô, sau đó lại cúi đầu một lần nữa, dùng sức hôn lên môi của cô.
Rõ ràng thân thể của Tô Khiết cứng lại.
Cô làm nũng thất bại sao? Cuối cùng vẫn không thoát khỏi ma trảo sao?
Hu hu hu hu
Vì sao cô lại ngốc như vậy? Vì sao lại chủ động đưa đến cửa để anh bắt nạt
Rõ ràng cô biết rằng, Cậu ba Nguyễn chính là cầm thú!
Hiện tại thì tốt rồi, lại sắp bị anh “chà đạp”!
Kháng nghị không có hiệu quả, nũng nịu cũng vô dụng, bây giờ đến sức lực để phản kháng cô cũng không có, cho nên hiện tại cô chỉ có thể mặc cho anh làm thịt sao?
Tô Khiết nhắm mắt lại, âm thầm cắn răng, rõ ràng đã không còn hi vọng nào nữa.
Nhưng, tiếp theo đó, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên buông lỏng cô ra, sau đó anh nhanh chóng đứng lên.
Vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ không thể chạy thoát khỏi ma trảo, Tô Khiết thật không ngờ đến, cô mở to mắt, nhìn anh, trên mặt mang theo vài phần nghi ngờ.
Hả? Sao bỗng nhiên anh lại đứng lên?
“Tô Khiết, dùng ánh mắt khác nhìn anh, nếu không anh sẽ không khống chế nổi…” Đối với đôi mắt mông lung của Tô Khiết, Nguyễn Hạo Thần một lần nữa hung hăng cắn môi, người phụ nữ này, một bên cầu xin anh, một bên lại muốn quyến rũ anh, thật là muốn mạng mà.
Tại sao hết lần này đến lần khác anh lại gặp người phụ nữ như vậy.
Tô Khiết sững sờ, càng thêm mê man, ánh mắt cô nhìn anh có vấn đề gì sao? Nghĩ đến điều này, Tô Khiết vô ý chớp chớp mắt, khóe môi cũng theo bản năng hơi vểnh ra.
Con mắt của Cậu ba Nguyễn hơi híp lại, anh hít thở, lại hít thở, cố gắng đè nén xúc động ở trong nội tâm, nhưng, anh phát hiện ra, đối đầu với đôi mắt mê man kia của cô, nhìn dáng vẻ lúc này của cô, anh không thể khống chế nổi.
Nguyễn Hạo Thần cầm lấy áo ngủ, trực tiếp phủ lên mặt của Tô Khiết, phủ lên đôi mắt khiến cho người khác muốn phạm tội kia.
Khóe môi của Tô Khiết giật giật, không nhịn cười được, cậu ba Nguyễn đây là muốn nhắm mắt làm ngơ sao.
“Nửa giờ sau xuống ăn cơm.” Nguyễn Hạo Thần nghe được tiếng cười khẽ của cô, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh phát hiện, người phụ nữ này chính là muốn chọc tức anh, sẽ có một ngày, anh sẽ bị người phụ nữ này tức chết mất.
Nguyễn Hạo Thần cầm áo ngủ, mặc vào, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Thấy anh ra khỏi phòng, Tô Khiết mới kéo quần áo ở trên đầu ra, lộ ra một đôi mắt, lúc này, trong ánh mắt của cô đều là ý cười.
Cậu ba Nguyễn nói nửa giờ sau xuống ăn cơm?
Nói như vậy, cậu ba Nguyễn biết nấu cơm sao?
Nửa giờ, tốc độ còn khá nhanh, xem ra cậu ba Nguyễn rất có lòng tin, tin rằng khả năng nấu nướng cũng rất tốt, vậy cô có lộc ăn rồi sao?
Tô Khiết nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt rực rỡ hơn vài phần, có người đàn ông vì cô mà nấu ăn, đây là một chuyện rất hạnh phúc.
Ừm, thật sự rất hạnh phúc!
Chương 1512
Tô Khiết đột nhiên cảm thấy không còn mệt mỏi như vậy, trên người cũng có sức lực, cô nhanh chóng rời giường, mặc xong quần áo, đi phòng tắm thu dọn một chút.
Trước kia căn phòng này vốn là của cô, thời điểm rời đi, có rất nhiều đồ không mang theo, Nguyễn Hạo Thần cũng vẫn luôn không động đến, vẫn là dáng vẻ ban đầu.
Tô Khiết thu dọn xong, nhìn thời gian không cũng đã nửa tiếng.
Chắc hẳn cậu ba Nguyễn đã làm đồ ăn xong rồi, khóe môi của Tô Khiết cong lên, sau đó mở cửa, đi xuống lầu.
Không biết cậu ba Nguyễn làm món gì, nói thật, cô thật sự rất mong chờ.
Tô Khiết đi xuống lầu, cũng không nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, nghe được trong phòng bếp có tiếng động, Tô Khiết liền trực tiếp đi về phía phòng bếp.
Mở cửa phòng bếp ra, lúc này, Tô Khiết hoảng sợ, hoàn toàn hoảng sợ…
Mẹ kiếp, ai có thể nói cho cô rốt cuộc đây là tình huống gì không?
Trong phòng bếp một mảnh lộn xộn, trên nền đều là nước, các mặt bàn của phòng bếp đều đã đen.
Bếp còn mở lửa, trong gian phòng toàn là khói.
Bên cạnh của cậu ba Nguyễn là một mâm chứa một đống đồ vật đen sì, ngoại trừ đen, Tô Khiết nhìn không ra cái gì khác, hoàn toàn không biết dùng cái gì để làm cơm.
Cậu ba Nguyễn nói với cô nửa giờ nữa xuống ăn cơm, chính là để cô ăn cái này sao?
Cái thứ này có thể ăn sao? Căn bản không thể xác định có ăn được không, Tô Khiết nếu như thực sự ăn cái đồ kia, có khả năng sẽ bị ngộ độc chết tại chỗ.
Nhìn tình huống này, nếu cô đến chậm một lúc nữa, liệu cậu ba Nguyễn có thể nổ tung cả phòng bếp không?
Khóe môi của Tô Khiết hung hăng kéo ra, hiện tại bỏ chạy có còn kịp không?
Cậu ba Nguyễn nghe được tiếng động, xoay người lại.
Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này, khóe môi không nhịn được cong lên.
Cậu ba Nguyễn lúc này, trên mặt còn dính vài cái gì đó đen đen, tóc rõ ràng cũng hơi loạn, áo ngủ trước mặt anh, cũng dính nhiều vết bẩn, không biết là dầu bắn tung toé vào, hay là dính cái gì khác.
Tóm lại, cậu ba Nguyễn lúc này, rõ ràng rất nhếch nhác.
Nhưng, thần sắc của cậu ba Nguyễn rất thong dong, lúc nhìn thấy Tô Khiết, không có ý tứ xấu hổ nào cả.
“Có chút không quá thành công.” Cậu ba Nguyễn nhìn Tô Khiết, rất hời hợt nói một câu.
Tô Khiết cảm thấy mình bị sặc nước miếng.
Có chút? Không quá thành công?
Cái này cũng gọi là không quá thành công sao?
Đây không phải nên gọi là cực kì thất bại sao?
“Nếu không, em lại chờ một lát, anh làm lại một phần.” Cậu ba Nguyễn hiển nhiên không tự ý thức được về phương diện nấu ăn này anh rất ngớ ngẩn, anh cảm thấy thất bại một lần không tính là gì.
“Khụ…” Tô Khiết nghe anh nói, trực tiếp bị hù dọa.
Một lần đã biến thành như vậy, nếu để cho anh làm lại một lần nữa, cô thật sự không dám tưởng tượng sẽ thành như thế nào.
Mà hiện tại tình huống của phòng bếp cũng đã không có khả năng chịu được anh làm cơm lần thứ hai đi?
Chương 1513
“Chúng ta vẫn là ra ngoài ăn đi.” Tô Khiết cảm thấy không thể gây tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ba Nguyễn được nữa, cũng không thể quá đả kích anh, cho nên đành nói thêm: “Em muốn đi ra ngoài ăn. Em muốn ăn tôm hùm đất.”
Trong nhà chắc chắn không có tôm hùm đất.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thoáng qua đồ vật mà mình làm, dường như còn có chút lưu luyến, nhưng cũng không nói gì thêm, chậm rãi gật đầu: “Được rồi.”
Rõ ràng Tô Khiết đã thở phào một hơi, nhanh chóng đi về phía trước kéo cậu ba Nguyễn ra: “Anh đi sửa sang một chút đi, thay đồ đi.”
Tô Khiết nhịn không được nhìn về phòng bếp một chút, tình huống hiện tại của phòng bếp, cho dù muốn thu dọn cũng phải mất mấy giờ, cô quyết định, về sau nhất định phải để cậu ba Nguyễn rời xa phòng bếp.
Xem ra, muốn ăn cơm cậu ba Nguyễn làm, cả đời này của cô cũng không thể trông cậy được.
Lúc Tô Khiết vừa xuống lầu thì đã thu dọn xong, cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ. Cho nên, khi Nguyễn Hạo Thần xoay người, thời điểm anh muốn ôm cô, muốn hôn cô, cô nhanh chóng tránh đi, bộ dạng hiện tại của cậu ba Nguyễn, cô cũng thật sự rất ghét bỏ.
Cô sợ anh làm bẩn quần áo của cô, nếu như anh làm bẩn quần áo của cô, như vậy cô lại phải đi đổi quần áo một lần nữa, hơn nữa còn đi thay quần áo cùng với anh, cô không muốn.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cô tránh đi, ngẩn người, đôi mắt cứ vậy nhìn cô: “Khiết Khiết, em đây là ghét bỏ anh sao?”
Lúc cậu ba Nguyễn nói lời này, thần sắc có vẻ đặc biệt uất ức, thế nhưng anh đã khổ sợ vất vả để nấu cơm cho cô, vì vậy mới biến thành như vậy, mặc dù nấu cơm không quá thành công, nhưng cô cũng không thể ghét bỏ anh.
“Không phải, em không có ghét bỏ anh.” Tô Khiết ngẩn người, mặc dù lúc này cô thật sự ghét bỏ, nhưng chắc chắn không thể nói ra.
Nguyễn Hạo Thần không nói gì, cũng chỉ nhìn qua cô như vậy, hiển nhiên không tin cô, cho nên đang chờ đợi cô chứng minh.
Chứng minh? Chứng minh như thế nào?
Tô Khiết hít một hơi thật sâu, đứng yên ở đó không cử động, rất không muốn đi qua đó.
Nhưng, đối với ánh mắt uất ức của cậu ba Nguyễn, cô vẫn có chút không đành lòng.
Nhưng mà sau đó, Tô Khiết đột nhiên lùi về phía sau vài bước, cách xa anh hơn, sau đó mới nói: “Nguyễn Hạo Thần, nếu không anh đi soi gương trước đi.”
“Ừm, cũng tốt, Tô Khiết, em đợi đấy.” Nghe được lời của cô, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại, ý ghét bỏ của người phụ nữ này rõ ràng như vậy, còn cố ý đứng xa như vậy.
Vì sao anh nghĩ muốn bóp chết cô như vậy chứ!
Nhưng, cậu ba Nguyễn vẫn đi lên trên tầng, đi vào phòng tắm, nhìn thấy gương mặt của anh dính đồ vật gì đen sì, anh ngẩn người, tại sao thứ này lại chạy lên mặt của anh?
Nhưng, cho dù trên mặt của anh có dính gì đó, thì cô cũng không cần phải ghét bỏ anh như vậy chứ.
Cô ấy thích là anh? Hay là thích mặt của anh?
Đương nhiên, khi cậu ba Nguyễn xuống lầu một lần nữa, lại khôi phục lại sự hoàn hảo không kẽ hở nào của anh.
Tô Khiết nhìn về phía anh, khóe môi cong lên, trên mặt tràn ra nụ cười rực rỡ.
Cậu ba Nguyễn liếc cô một cái, trong ánh mắt rõ ràng mang theo vài phần bất mãn, hiển nhiên còn đang tức giận vì chuyện vừa nãy.
Tô Khiết sững sờ, aiya, người đàn ông này sao lại hẹp hòi như vậy?
Không những hẹp hòi, mà lại còn trẻ con!
Chương 1514
Cậu ba Nguyễn đi phía trước, Tô Khiết đi phía sau, không nói lời nào cả.
Khi đi đến cửa, cậu ba Nguyễn đột nhiên xoay người, cầm lấy tay của Tô Khiết, sau đó đặt cô ở trên cửa chính, hung hăng hôn lên môi cô, người phụ nữ này chọc giận anh, còn có dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô ấy cũng thật là!
“Nếu không, chúng ta trước tiên đừng vội đi ra ngoài ăn cơm…” Cậu ba Nguyễn đè lên cô, môi của anh nhẹ nhàng cọ vào mũi của cô, lúc này ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng.
“Không muốn…” Thân thể của Tô Khiết cứng đờ, theo bản năng từ chối, giờ đây cô thật sự sắp chết đói rồi.
Cậu ba Nguyễn không buông cô ra, nhưng anh cũng không làm hành động quá khích nào cả, chỉ là khóe môi không ngừng chạm nhẹ lấy môi của cô.
Tô Khiết âm thầm hít một hơi, cô thông minh như vậy, đương nhiên hiểu ý tứ của Nguyễn Hạo Thần.
“Em sai rồi, em sai rồi.” Giọng nói của Tô Khiết rõ ràng mềm hơn vài phần.
Nhưng, hiển nhiên cậu ba Nguyễn vẫn không hài lòng, cũng không có ý muốn buông cô ra.
“Chồng ơi, em sai rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, được không?” Tô Khiết lại âm thầm hít một hơi, cô biết, hiện tại nếu cô không cầu xin, đoán chừng hôm nay cũng đừng nghĩ đến việc ra cửa.
“Sai ở đâu?” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, nghe thấy cô gọi chồng, anh cảm giác trong lòng của mình đều mềm rồi.
“Em không nên ghét bỏ anh…” Tô Khiết cũng biết anh giận vì chuyện đó, cho nên, lúc này cô rất thật lòng xin lỗi.
“Cho nên, ý của em là vừa rồi em thực sự ghét bỏ anh?” Đầu lông mày của cậu ba Nguyễn nhướn lên, đôi mắt nhìn cô hơi híp lại.
Lúc này, trên mặt của cậu ba Nguyễn rõ ràng nhiều hơn mấy phần nguy hiểm.
Tô Khiết: “….”
Cho nên, cô đã làm gì vậy?
Tuy cô có ăn nói khéo léo như thế nào, thì lúc này cô cũng không biết phải nói gì.
Đều nói ở phương diện này, phụ nữ không nói đạo lý, hiện tại cô phát hiện ra Nguyễn Hạo Thần so với phụ nữ chỉ hơn chứ không kém, ít nhất so với cô thì còn hơn. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Nhớ kỹ, nếu em có lần sau anh sẽ không tha thứ…” Cũng may, Nguyễn Hạo Thần cũng không thực sự làm gì cô, chỉ là anh cảm thấy phải cảnh cáo cô thì vẫn nên làm.
“Không đâu, chắc chắn không có lần sau, em cam đoan.” Tô Khiết liên tục tỏ thái độ, cô nghĩ, tình huống vừa rồi của cậu ba Nguyễn có lẽ cũng không có lần sau.
Về sau cho dù cô muốn ghét bỏ có lẽ cũng không có cơ hội nữa, sau này tuyệt đối không để anh đi vào phòng bếp!
Lúc này cậu ba Nguyễn mới buông cô ra.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Khiết muốn đi nhìn ông cụ Tô, Nguyễn Hạo Thần đưa cô đi đến bệnh viện, lần này Nguyễn Hạo Thần cũng không đi vào.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi, Tô Khiết đi vào bệnh viện, trên mặt có vài phần nghiêm trọng hơn.
Nguyễn Bạc Vệ nói Tô Trung Phương không phải ba của cô, bây giờ kết quả chứng minh Nguyễn Bạc Vệ cũng không phải ba của cô, vậy ai mới là ba của cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK