Tô Khiết bị anh cắn có hơi đau, người này hở ra là cắn người, anh là cầm tinh con chó sao? Lời này của Tô Khiết chính là cô cố ý nói.
Nghe được lời nói này của cô, mắt của Nguyễn Hạo Thần lại mau híp lại, mắt híp nhỏ lại cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, nguy hiểm mà nhìn chăm chú cô, sau đó hung hăng nói từng chữ từng chữ: “Em chọn một cây thì anh sẽ chặt một cây, không tin em có thể thử xem.”
Tô Khiết ngẩn ra, sau đó đã cười.
Câu trả lời của anh, vẫn như cũ ngang ngược, ngạo mạn như vậy. Cô cảm thấy, anh còn chưa có thử qua, cô hà cớ gì phải đi tai hoạ cho “cái cây” khác chứ.
Nhưng anh mà nổi điên lên thì chuyện gì cũng có thể làm ra được, người của ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn tìm đến cô, là nghĩ muốn ép cô rời khỏi Nguyễn Hạo Thần, nhưng mà bọn họ ầm ĩ như vậy một trận, ngược lại khiến cho trái tim của cô có hơi do dự lại trở nên kiên định hơn.
Thực ra, cô còn hơi không cam lòng, cô cũng không có nói chuyện yêu đương với anh thật tốt, Nguyễn Hạo Thần cũng không có cầu hôn với cô, thì anh đã dán lên cho cô nhãn hiệu riêng là người ngoài không thể đến gần.
Nhưng mà, cô suy nghĩ, con của cô cũng đã sinh hai đứa cho anh, cứ làm theo như vậy đi, ai bảo cô rơi vào trong tay của anh chứ?
“Nguyễn Hạo Thần, em muốn tặng một niềm vui bất ngờ cho anh.”
Tô Khiết nghĩ, cô đã quyết định ‘chìu theo’ mà đồng ý với anh, thì chuyện đứa bé chắc chắn cũng không thể lại giấu anh.
Cũng không có khả năng giấu được anh.
Tô Khiết biết, trong lòng hai cục cưng đều rất khát khao tình thương của ba, chỉ là cô không biết sau khi Nguyễn Hạo Thần biết chuyện này, sẽ phản ứng như thế nào.
Lúc này trong miệng cô nói là niềm vui bất ngờ, nhưng mà cô sợ Nguyễn Hạo Thần sau khi biết sẽ trở nên khiếp sợ?
Cô còn hơi lo lắng là Nguyễn Hạo Thần sẽ tính sổ với cô…. Tô Khiết do dự có nên nói hay không?
Cô suy nghĩ phải nói với anh như thế nào, Tô Khiết đang suy nghĩ sắp xếp lại từ ngữ cho thích hợp….
“Niềm vui bất ngờ?”
Nguyễn Hạo Thần khẽ nhướng mày, nhìn trong đôi mắt cô rõ ràng đã nóng rực lên thêm mấy lần, anh lại cúi đầu lần nữa, nhưng mà, môi của anh lại nhanh chóng dời đến bên tai của cô, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô: “Ý của em là em muốn lấy mình tặng cho anh!”
Với anh mà nói, đây chính là niềm vui bất ngờ tốt nhất, ngoại trừ cái này thì lại không có cái khác.
“Nguyễn Hạo Thần, anh còn có thể nghĩ đến chuyện khác được không hả?”
Khoé môi của Tô Khiết co rút dữ dội, trong đầu người đàn ông này, từ sáng đến tối lẽ nào chỉ có nghĩ đến chuyện kia thôi sao? Anh còn có thể nghĩ đến chuyện khác hay không hả?
“Không thể, anh chỉ nghĩ muốn em.”
Chuyện này, Nguyễn Hạo Thần trả lời một cách đương nhiên như thế, có lý chẳng sợ, lời nói vừa dứt, anh lại lần nữa hôn lên cô, hôn lên da thịt của cô, từng tấc từng tấc mà hôn: “Nguyễn Hạo Thần, anh thích đứa bé không?
Tô Khiết thân thể khẽ run lên, thầm thở ra một hơi, lại hỏi lần nữa.
Động tác của Nguyễn Hạo Thần dừng lại, nhất thời đầu óc mau chóng xoay nhanh, đầu tiên anh nghĩ đến là chuyện cô không thể sinh con.
“Không thích.”
Chương 1191
Nguyễn Hạo Thần hầu như không hề chậm chạp gì mà nhanh chóng trả lời cô một câu, lúc này, giọng điệu của anh cũng chắc như đinh đóng cột, không mang theo do dự chút nào, chỉ là khi môi anh rơi trên da thịt của cô, đôi mắt khép lại, che giấu đi tất cả nỗi buồn trong mắt.
“Tại sao?” Tô Khiết ngẩn ra, anh không thích đứa bé? Tại sao?
“Quá phiền, hở tí là khóc, lại dơ, lại ồn ào, lại ầm ĩ, lại nghịch ngợm, anh chán ghét đứa bé.”
Cậu ba Nguyễn nói một hơi thật nhiều, thực ra anh xác thực luôn không quá thích đứa bé, nhưng mà cũng không đến mức chán ghét, hơn nữa anh không thích đứa bé của nhà người khác, nhưng mà nếu như là đứa bé mà cô sinh với anh thì anh chắc chắn thích, nhưng anh biết cô không thể sinh con, nên anh mới trực tiếp nói chán ghét.
Đôi mắt Tô Khiết chớp rồi lại chớp, xem ra, hai cục cưng với anh mà nói có thể thật sự không phải là niềm vui bất ngờ, mà là khiếp sợ?!
Có điều, hai cục cưng nhà cô một chút cũng không ồn ào, lại cũng không ầm ĩ, càng không dơ, cục cưng nhà cô luôn rất ngoan, mà còn rất xinh xắn.
Nếu như Nguyễn Hạo Thần dám nói hai cục cưng nhà cô như vậy, dám ghét bỏ hai cục cưng nhà cô thử xem? Mắt cô híp lại, nhìn anh, từng chữ từng chữ chậm chậm mà nói: “Nguyễn Hạo Thần, anh xác định chứ?”
Tô Khiết là nghe không được người khác nói xấu hai cục cưng nhà cô, cô nghĩ, nếu như cô đã nói chuyện hai cục cưng nhà cô cho Nguyễn Hạo Thần biết, nếu như Nguyễn Hạo Thần dám nói cục cưng nhà cô như vậy, cô sẽ nhịn không được mà trực tiếp đập chết anh?
Cho dù bây giờ cô đối xử với anh là hơi khác biệt, nhưng mà ở trong lòng của cô, cậu ba Nguyễn chắc chắn không so được với hai cục cưng nhà cô.
“Anh xác định, anh chán ghét đứa nhỏ, chán ghét vô cùng.”
Nguyễn Hạo Thần không hề biết tâm tư của cô, bây giờ anh chỉ nghĩ đến chuyện cô không thể sinh con, nếu như anh nói thích đứa bé, nói không chừng cô lại muốn nữa đường bỏ cuộc.
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra, tuyệt đối sẽ không.
“Thế nếu như là đứa bé của chính anh thì sao?” Tô Khiết nhìn anh, chớp mắt, vẻ mặt hơi mang chút phức tạp, đáy lòng Nguyễn Hạo Thần run nhẹ lên, con của chính anh?
Con của anh nhất định phải là đứa bé của anh và cô, nhưng mà….
Nguyễn Hạo Thần không muốn thảo luận vấn đề này, thực ra anh rất muốn có một đứa bé của anh và cô, muốn vô cùng, khi bọn họ còn chưa có ly hôn thì anh đã muốn, nhưng mà biết cô không thể sinh con, cho nên, anh đành phải xua tan ý nghĩ này, không thể lại muốn, lại không dám muốn.
“Quá phiền người, không thích.” Lời nói của Nguyễn Hạo Thần vẫn như cũ chém đinh chặt sắt.
Lúc này cậu ba Nguyễn chỉ nghĩ đến chuyện Tô Khiết không thể sinh con này, sẽ không chú ý một vài chuyện khác, có câu nói gọi là, quan tâm quá thì sẽ bị loạn, chính là đạo lý này.
Tô Khiết cảm giác mí mắt của mình đã nhảy lên hai lần, quá phiền người? Không thích? Đứa bé của chính anh, anh cũng ghét bỏ? Cũng không thích?
“Sau này, khi ông cụ đến tìm em, đừng phản ứng ông ấy.” Nguyễn Hạo Thần đã nghĩ tới chuyện của video, lấy việc này để thay đổi trọng tâm câu chuyện, đương nhiên anh cũng là vì muốn nhắc nhỏ cô.
Tô Khiết ngơ ngẩn, đây là anh cố ý thay đổi trọng tâm câu chuyện sao? Anh không muốn nói về vấn đề đứa bé sao?
Xong rồi, ngày mai hai cục cưng quay lại rồi, đợi hai cục cưng quay lại, anh chắc chắc là có thể gặp được, đến khi đó nếu như là anh dám nói hai cục cưng phiền phức, dám ghét bỏ hai cục cưng, cô tuyệt đối không thể tha cho anh.
Chương 1192
“Đúng rồi, là ai nói cho anh biết em không có đồng ý với bọn họ? Ông cụ Nguyễn? Hay là bà cụ Nguyễn?”
Tô Khiết nghe đến lời nói của anh, đã nhớ tới vừa mới bắt đầu, chuyện mà anh đã nói, cảm giác chuyện này có chút không đúng, tạm thời cô cũng không lại xoắn xuýt chuyện của đứa bé.
Nguyễn Hạo Thần này mới nhớ ra, trước đó cô đang ngủ, không có xem đến video, thực ra anh không muốn để cho cô xem được, nhưng mà anh biết chuyện này không giấu được, vì vậy anh còn là tìm ra video, mở ra cho cô xem.
“Video này đã bị cắt.”
Tô Khiết xem video, mày sít sao chau lại: “Kỳ lạ, tại sao phải cắt? Hơn nữa còn cắt thành như vậy?”
“Em cảm thấy video là do ông cụ sắp xếp người quay lại sao?” Thực ra Nguyễn Hạo Thần cũng luôn cảm thấy chuyện này có hơi không quá thích hợp.
“Không thể nào, khi đó ông cụ và bà cụ đều không có lộ ra bất luận cái gì khác thường, cũng chưa từng đặc biệt chú ý đến phương hướng này, vì vậy không thể nào là bọn họ để cho người quay lại.”
Tô Khiết trực tiếp phủ định lời nói của Nguyễn Hạo Thần, về điểm này thì cô hiển nhiên chắc chắn vô cùng.
“Anh nhìn góc độ của video này, nên là ở góc nghiêng bên trái của chúng ta, khoảng cách hơi xa, hơn nữa chắc là được quay lén qua khe cửa, có vài chỗ có thể nhìn thấy bên trong khung cửa.”
“Vì vậy, video này chắc là từ phía sau chúng ta cùng lại đây, sau đó quay lén, rất dễ nhận thấy, ông cụ và bà cụ lúc đó cũng là không biết được.”
Khả năng quan sát của Tô Khiết rất tinh tế, sức phán đoán và phân tích tự nhiên cũng rất mạnh.
“Em cảm thấy đúng lúc người qua đường nhất thời tò mò? Hay là người quen?”
Nguyễn Hạo Thần nghe được sự phân tích của cô, đôi mắt khẽ híp lại.
Em cảm thấy là người qua đường đúng lúc nhất thời tò mò? Hay là người quen?” Nguyễn Hạo Thần nghe được sự phân tích của cô, đôi mắt khẽ híp lại.
“Người quen.” Chuyện này, Tô Khiết trả lời rất chắc chắn.
“Thời gian mà video này bị tung lên, cách thời gian mà em tách ra với ông cụ bọn họ, cách nhau hơn nữa tiếng đồng hồ, nếu như là tò mò mà quay lại, khi đó có thể được tung lên ngay, thời gian khoảng cách nữa tiếng đồng hồ này có hơi tế nhị, nếu như em không có đoán sai, thì số điện thoại đã tung lên video này phải là số mới mua, đúng chứ?
Tô Khiết suy đoán thời gian của nữa tiếng đồng hồ này, người đó có lẽ là đi làm một vài thứ chuẩn bị.
“Ừ, quả nhiên là số điện thoại mới mua, anh đã cho người đi kiểm tra rồi, có điều còn chưa có tin tức.”
Nguyễn Hạo Thần gật đầu, sắc mặt hơi trầm xuống.
Tô Khiết lại xem video một lần nữa, nâng lên đôi mắt, liếc nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, sau đó chậm rãi nói: “Người này là phụ nữ, khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi, quen biết với anh, nói một cách chính xác thì phải là người thích anh, lòng ghen tị rất nặng, mưu tính rất sâu.”
Người này lấy video cắt thành như vậy rồi tung lên mạng, dễ dàng nhận thấy người này chính là vì muốn cho cô bị mọi người chửi rủa, trong số những người mà cô quen biết, Tô Nghiên Nghiên có khả năng sẽ làm ra chuyện này, nhưng mà lúc cô từ bệnh viện quay về, Tô Nghiên Nghiên đang ở trong nhà, cho nên không thể nào là Tô Nghiên Nghiên.
Thế thì chỉ có thể là người quen biết của Nguyễn Hạo Thần, rất có khả năng là người thích Nguyễn Hạo Thần.
Sự phân tích của Tô Khiết rất chính xác.
Nhưng mà, điều mà Tô Khiết không biết được, số người làm ra chuyện này là hơn một người, chuyện này là do Hạ Điềm Điềm làm, nhưng mà lại do Trác Hiểu Lam đề ra chủ ý.
Chương 1193
Cho nên, điều mà Tô Khiết phán đoán là tổng hợp lại việc làm của cả hai người.
“Người thích anh?”
Nguyễn Hạo Thần chân mày hơi giật giật: “Em xác định?” “Xác định, em chắc chắn là hoa đào thối của anh gây ra.”
Tô Khiết trực tiếp liếc anh một cái, những người phụ nữ thích anh có thể phong phú thành cả một vòng tròn ở Thành phố A, điều này còn cần chắc chắn sao?
“Điều này lại không phải lỗi của anh.” Lúc này cậu ba Nguyễn cảm thấy có hơi oan ức, sự việc này xưa nay anh không biết, cũng không để ý, chuyện này có quan hệ với anh sao? Điều này sao có thể tính lên trên đầu của anh chứ?
Vậy anh cũng thật quá oan uổng rồi! Tô Khiết không có nói chuyện, chỉ là đôi mắt nhìn về phía anh.
“Anh nói cho thư ký Lưu biết tình huống mà em đã phân tích, để cho thư ký Lưu đi kiểm tra.”
Nguyễn Hạo Thần đối diện ánh mắt của cô, âm thầm thở ra một hơi.
Nguyễn Hạo Thần gọi điện thoại cho thư ký Lưu, Tô Khiết nhìn thấy bình luận bên dưới, xem thấy những lời chửi bới đó càng lúc càng khó nghe, chân mày của cô hơi chau lại.
“Ông cụ Dạ đã nằm viện, đã bị thương sao?” Sau khi Tô Khiết thấy Nguyễn Hạo Thần đã gọi điện thoại xong, thuận miệng hỏi một câu.
“Không có, hôm nay ông cụ vừa mới đi kiểm tra sức khoẻ ở bệnh viện của Trác Hiểu Lam, kiểm tra ra một vài vấn đề nhỏ, không cần nằm viện.”
Khi Nguyễn Hạo Thần nói chuyện này, sắc mặt hơi hơi nặng nề, khi Tô Khiết nghe thấy Trác Hiểu Lam, đôi mắt nhanh chóng loé lên, năm đó, khi cô sinh hai cục cưng, xém chút phải mất mạng, lúc đó là Trác Hiểu Lam đã cứu cô.
Tô Khiết nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, khoé môi khẽ mở, vừa muốn nói cái gì đó, thì ngay tại lúc này, điện thoại của cô chợt reo lên.
Tô Khiết nhìn thấy là điện thoại của Đường Lăng, nhanh chóng tiếp nhận.
“Khiết Khiết, em đang ở đâu?” Giọng nói của Đường Lăng truyền đến ngay khi điện thoại được kết nối, mang theo mấy phần sốt ruột và ngưng trọng.
“Làm sao vậy ạ?” Tô Khiết nghe ra giọng nói của anh không ổn, trong lòng hơi hơi trầm xuống, Đường Lăng rất hiếm khi sẽ có giọng điệu như vậy!
“Bà đột nhiên bị ngất xỉu, em mau chút quay lại.” Đường Lăng không hề nói nhiều cái gì, chỉ là để cho Tô Khiết mau chút về nhà.
“Được, em về ngay.” Mặc dù Đường Lăng không có nói, nhưng mà trong lòng của Tô Khiết hiểu rõ, bà cụ Đường khẳng định là đã xem thấy video, đã chịu kích động, cho nên mới sẽ ngất xỉu.
Có điều Đường Lăng để cô về nhà, rõ ràng thấy được là bà cụ Đường vẫn còn ở trong nhà, không có đưa vào bệnh viện, tình hình hẳn là không nghiêm trọng lắm.
Nhưng mà Tô Khiết lại không dám chậm trễ chút nào, cô nhanh chóng đứng lên, bước đi ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ của cô, cũng nhanh chóng đứng lên với cô.
“Bà ngoại bị ngất xỉu, sợ rằng đã xem thấy được video, đã chịu kích động.” Tô Khiết vội vàng giải thích, phải đi mở cửa.
Nghe được lời nói của cô, mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi chìm xuống, anh biết, nếu như bà cụ Đường xảy ra việc gì, chuyện giữa anh và Tô Khiết sợ rằng sẽ càng khó khăn hơn.
“Khiết Khiết.” Khi nhìn thấy cô mở cửa, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên hô lớn gọi cô: “Sửa sang quần áo lại một chút.”