Trong cục cảnh sát, anh từ trên người người phụ nữ kia phát hiện ra được một “chứng cớ. Nhưng sau khi trở về nhà, lại không tìm được cái chứng cớ đó ở trên người của Tô Khiết. Hơn nữa Tô Khiết thậm chí còn có bằng chứng chứng minh lúc đó cô không có khả năng xuất hiện ở cục cảnh sát, nhưng mà anh vẫn nghỉ ngờ, hai người chính là một người.
Anh có thể xác định người phụ nữ ở cục cảnh sát ngày hôm đó chính là người phụ nữ năm năm trước, cho nên chỉ cần dấu vân tay trùng khớp, Tô Khiết chính là người phụ nữ của buổi tối năm năm trước kia.
“Anh ba, tuy rằng hiện giờ bệnh của Tô Khiết đã khỏi rồi, không ngốc nữa, đương nhiên cũng có được một chút ít thông minh, nhưng mà vẫn tuyệt đối không có khả năng lợi hại như vậy được. Người phụ nữ kia là chuyên gia tâm lý học tội phạm mà không ai có thể theo kịp trình độ của cô ta, còn Tô Khiết sợ là ngay cả tâm lý học tội phạm là cái gì cũng không biết.” Cậu năm Tào hiếm khi thấy Nguyễn Hạo Thần trâm tư, liên tiếp tục phân tích.
Kỳ thật ở trong mắt của Tào Du, Tô Khiết thực sự không có điểm nào có thể sánh được với anh ba của anh ta.
Cứ cho là Tô Khiết khỏi bệnh rồi, không ngốc nữa, nhưng tuyệt đối cũng không thể nào lợi hại đến như vậy được.
Chuyên gia tâm lý học tội phạm, đó là cái mà người bình thường có thể làm được sao?
Anh ba, nghe em nói, anh đừng đem chuyện này nghi ngờ lên người Tô Khiết nữa. Người phụ nữ ngày hôm đó đến cục cảnh sát so với Tô Khiết thật sự là một trời một vực, giữa hai người họ chênh lệch thật sự là quá lớn.”
Con ngươi hơi nheo lại của Nguyễn Hạo Thần ẩn hiện một tia lãnh ý. Anh vừa muốn mở miệng thì ngay lúc đó, viên cảnh sát lúc nãy cầm ly uống nước rời đi đã quay trở lại, trong tay không còn ly nhưng lại có một một bản kiểm định.
Con ngươi của Nguyễn Hạo Thần dừng trên bản kiểm định kia, ánh mắt lóe lên. Anh biết, bản kiểm định kia chính là kết quả của quá trình đối chiếu.
Kết quả này đối chiếu này cũng nhanh thật đó!!
“Cục trưởng, đã có kết quả đối chiếu.” Viên cảnh sát đi đến trước mặt bọn họ, đem tài liệu đang cầm trên tay đưa đến trước mặt Tào Du.
Con ngươi Nguyễn Hạo Thần hơi lóe sáng, nghe thấy lời nói của viên cảnh sát kia, trong nháy mắt, anh liên vươn tay ra muốn lãy kết quả đối chiếu trên tay vị cảnh sát kia.
Giờ phút này, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra được trong con ngươi của Nguyễn Hạo Thần ngầm có vài phần chờ mong, gấp gáp, thậm chí còn mơ hồ có thêm vài phần khẩn trương.
Nhưng mà Tào Du trước đó đã một mực chắc chắn rằng tuyệt đối không có khả năng là Tô Khiết, tâm tình anh ta lúc này so với Nguyễn Hạo Thần càng nóng vội hơn, càng muốn sớm biết được kết quả. Vì vậy anh ta thân thủ rất nhanh trực tiếp cướp bản tài liệu kia lại, hai mắt cũng rất nhanh nhìn qua tài liệu trong tay.
Trong con ngươi đang nheo lại của Nguyễn Hạo Thần dường như ẩn hiện một tia khác thường, cánh tay vừa mới vươn lên lại thu trở về.
Trong nháy, cậu ba Nguyễn tựa hồ giống như không vội vã muốn nhìn thấy kết quả, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Kết quả đối chiếu có số liệu rõ ràng, vừa nhìn liên hiểu, liếc mắt một cái cũng đủ thấy rõ ràng.
“Anh ba… Sau khi cậu năm Tào xem xong liền đưa mắt lên nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, muốn nói lại thôi: “Anh tự mình xem đi.”
Nguyễn Hạo Thần không nói gì, dường như thở dài ra một hơi, sau đó mới vươn tay nhận lấy bản tài liệu mà Tào Du đưa qua. Nếu như anh ta tỉ mỉ quan sát liên có thể phát hiện ra được, ngay lúc này động tác của anh có chút cứng ngắc.