“Kết quả giám định có chưa?” Tô Khiết nghe thấy lời nói của anh ta, nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức bật dậy từ trên giường.
“Ừ, kết quả có rồi, tự em qua lấy kết quả đi” Mộ Dung Tri từ trong điện thoại nghe động tĩnh bên kia của cô, gương mặt đen lại, anh ta cũng không có ý định nói kết quả cho cô biết.
Anh ta muốn cô tự mình tới lấy, bởi vì anh ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.
“Dì Mộ Dung đâu?” Tô Khiết sao có thể không hiểu ý anh ta, cô rất rõ ngày hôm qua cô nói chuyện kết hôn với Nguyễn Hạo Thần cho dì Mộ Dung nghe, cửa ải này nhất định là không dễ qua.
“Làm sao? Bây giờ biết sợ rồi, em sáng sớm muốn làm gì?” Mộ Dung Tri nghe thấy lời cô, vừa tức giận, vừa buồn cười, thì ra cô còn biết sợ?
“Mẹ anh ngày hôm qua đi rồi.” Có điều, Mộ Dung Tri sau đó vẫn còn bồi thêm một câu, nói sự thật cho cô.
“Được rồi, em qua đó lấy.” Tô Khiết thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần dì Mộ Dung không có ở đó, cô không cần phải sợ.
Tô Khiết lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trung tâm giám định của Mộ Dung Tri.
“Kết quả giám định đâu?” Tô Khiết tiến thẳng vào phòng làm việc của Mộ Dung Tri, không có nửa chữ thừa thải, muốn lấy kết quả luôn.
“Tự em xem đi” Mộ Dung Tri đưa kết quả giám định tới trước mặt cô.
Tô Khiết nhanh chóng nhận lấy, nhìn một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả hiện ra, Nguyễn Hạo Thần và bé con nhà cô không có quan hệ máu mủ, xem ra, là cô suy nghĩ nhiều.
“Kết quả chứng minh, hai bé con không phải của Nguyễn Hạo Thần, vậy thì chuyện em kết hôn với Nguyễn Hạo Thần định giải quyết như thế nào?” Mộ Dung Tri nhìn cô, giờ phút này trên mặt anh ta có thêm mấy phần nghiêm túc, anh ta cho là Tô Khiết hoài nghi hai bé con là con của Nguyễn Hạo Thần, mới kết hôn với Nguyễn Hạo Thần.
“Em kết hôn với Nguyễn Hạo Thần và hai bé con không có liên quan.” Tô Khiết đảo mắt, nhìn anh ta, đối với Mộ Dung Tri cô không giấu diếm, bởi vì cô biết, nếu cô giấu diếm, Mộ Dung Tri nhất định sẽ tự mình đi điều tra.
“Không liên quan tới hai bé con? Vậy tại sao em phải gả cho anh ta?” Mộ Dung Tri sửng sốt, đôi mắt nhanh chóng lóe lên.
Không phải nguyên nhân này, còn có thể là nguyên nhân gì?
“Em và Nguyễn Hạo Thần là kết hôn hợp đồng, thời gian hợp đồng là một năm, là vì giúp anh ấy lấy được cổ phần Nguyễn thị, dĩ nhiên, nếu anh ấy lấy được cổ phần Nguyễn thị trước thời hạn, bọn em có thể ly hôn trước thời hạn.”
Tô Khiết nếu đã quyết định nói cho anh ta biết, nguyên nhân này đương nhiên cũng không giấu diếm.
Mộ Dung Tri nhìn cô, đôi mắt trợn tròn hết cỡ, miệng cũng theo bản năng há ra, cứ như vậy ngơ ngác nhìn cô, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tô Khiết không để ý tới anh ta nữa, xé phần kết quả giám định kia thành mảnh vụn, sau đó cầm vào nhà vệ sinh, đem mảnh vụn cho vào cống thoát nước.
“Em đi trước đây.” Sau khi Tô Khiết từ phòng vệ sinh đi ra, định rời đi.
Lúc này, Mộ Dung Tri cuối cùng mới phục hồi tinh thần, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào Tô Khiết: “Em đợi một lát, theo như ý em, em là bị Nguyễn Hạo Thần ép kết hôn?”
Tô Khiết dừng bước, nhìn anh ta, cũng không trả lời, nhưng cũng coi như là ngầm thừa nhận.
Trong nháy mắt, khóe môi Mộ Dung Tri co giật dữ dội.
Cho nên, hôn nhân này thật sự là Nguyễn Hạo Thần ép cô?
Nguyễn Hạo Thần ép cô kết hôn, cô sẽ kết hôn sao?
Chương 174
Sao Nguyễn Hạo Thần làm được? I
Không, anh ta nên hỏi Tô Khiết rốt cuộc sao lại đồng ý?
Tô Khiết cô là loại người chịu người khác bức bách như vậy sao?
Nếu đổi là lão đại ép cô kết hôn, cô sẽ đáp ứng không?
Mộ Dung Tri biết, cô chắc chắn sẽ không đáp ứng, bằng không, lão đại cũng không cần khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy.
Không chỉ là lão đại, cho dù đổi thành bất kỳ một người nào, cô tuyệt đối cũng sẽ không đáp ứng.
Nhưng mà, tại sao Nguyễn Hạo Thần ép buộc ‘nhẹ nhàng” như vậy, thì cô lại chịu chứ?
Mộ Dung Tri đờ ra sau đó đột nhiên cười.
Chuyện trên đời này có lúc thật rất khó nói, người khác không làm được, mà Nguyễn Hạo Thần anh ta lại làm được. Hoặc là có một số việc, thật sự là do trời định.
Anh ta vốn cho là, một ngày nào đó, lão đại chờ đợi mây đi rồi sẽ thấy trăng thanh, bây giờ xem ra, sợ là rất khó. Mà anh ta vĩnh viễn sẽ đứng về phía cô.
“Khiết Khiết, trước khi Nguyễn Hạo Thần chưa yêu em, ngàn vạn lân không được động tâm với Nguyễn Hạo Thần.” Anh ta không biết Nguyễn Hạo Thần cưới cô rốt cuộc là vì cái gì, nhưng anh ta biết chuyện này đã được định chắc, anh ta không có cách nào thay đổi, cũng không có cách nào ngăn cản.
Nhưng mà, anh ta tuyệt không thể để cô bị tổn thương, anh ta biết, chuyện tình cảm, ai động lòng trước, người đó sẽ dễ dàng tổn thương hơn.
Anh ta biết Nguyễn Hạo Thần xảo quyệt, mưu mô, nhưng Khiết Khiết nhà anh ta là nhà tâm lý học, cho nên những phương diện khác, anh ta trái lại cũng không lo lắng, anh ta chính là lo lắng Khiết Khiết bị tổn thương trong chuyện tình cảm.
“Anh có phải ngốc rồi hay không? Bọn em là kết hôn hợp đồng, đạt lợi ích từ đôi bên, không nói đến tình cảm.” Tô Khiết quay đầu, liếc anh ta một cái.
Mộ Dung Tri ngẩn người, ngay sau đó cười khanh khách, sao anh ta quên mất, Khiết Khiết nhà anh ta trong chuyện tình cảm chính là một kẻ ngốc.
Một chuyên gia tâm lý học tội phạm, một nhà thiết kế có thiên phú, nhưng là một đứa ngốc trong chuyện tình cảm!!
Hoặc là thật sự ứng với câu châm ngôn kia, nhân vô thập toàn.
Lão đại nhiều năm đối xử với cô như vậy, cô cũng hồn nhiên không cảm nhận được, không hề biết lão đại thích mình.
Bây giờ, cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn hợp đồng, cho nên ở phương diện lý trí, cô càng không thể nào nảy sinh tình cảm với Nguyễn Hạo Thần.
Cô vốn là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm, vẫn luôn lí trí nhắc nhở bản thân…
Xem ra, chân tình của anh ta là vô ích rồi!
Anh ta đột nhiên bắt đầu đồng cảm với Nguyễn Hạo Thần, nếu Nguyễn Hạo Thần không thích cô thì thôi, nếu có một ngày Nguyễn Hạo Thần thật sự thích cô, vậy thì…
“Khiết Khiết, nếu hai bé con thật sự là con của Nguyễn Hạo Thần, em sẽ làm gì?” Mộ Dung Tri nghĩ tới chuyện giám định cha con, không nhịn được hỏi một câu.
Thật ra, trước khi cô tới, anh ta nghĩ tới rất nhiêu khả năng, anh ta thậm chí còn có một số dự định khác…
Chương 175
Chỉ có điều đến cuối cùng, anh ta cũng không có hành động khác, anh ta muốn biết, nếu giám định cha con là một kết quả khác, cô sẽ làm thế nào
Vấn đề này, lúc trước Mộ Dung Tri đã từng hỏi cô, nhưng lúc đó cô không trả lời. Tô Khiết dừng bước, con ngươi nhanh chóng lóe lên.
“Nếu thật là như vậy, em sẽ lập tức mang hai bé con rời đi.” Lúc Tô Khiết nói lời này, sắc mặt có hơi cứng lại, giọng nói rõ ràng cũng hơi trầm xuống.
Trước đó trở về nhà họ Nguyễn, lòng cô vẫn mang theo chút may mắn, nhưng ngày hôm qua trở về nhà họ Nguyễn, cô biết rõ người nhà họ Nguyễn đều là dạng người gì.
Nguyễn Tâm Trung vừa sinh ra đã được đón về nhà họ Nguyễn, nhưng mẹ của Nguyễn Tâm Trung , đến bây giờ cũng chưa từng bước một bước vào nhà họ Nguyễn.
Mẹ của Nguyễn Tâm Trung , chẳng những không thể tiến vào nhà họ Nguyễn, hơn nữa còn không thể gặp mặt Nguyễn Tâm Trung , từ khi Nguyễn Tâm Trung ra đời, mẹ con bọn họ đã bị chia cắt.
Đây chính là sự tàn nhẫn của nhà họ Nguyễn!!
Hai bé con là mạng của cô, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai cướp hai bé con từ chỗ cô, cho nên, nếu kết quả giám định hôm nay, Nguyễn Hạo Thần thật sự là ba của hai đứa bé, cô sẽ mang hai đứa bé rời đi.
Mộ Dung Tri hơi ngẩn ra, sau đó âm thầm hít thở một hơi, anh ta vốn nghĩ, nếu Khiết Khiết đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, vậy thì nếu có thể cả đời ở bên nhau, có lẽ cũng không tệ.
Cho nên, trong khoảnh khắc đó, anh ta từng nghĩ sẽ thay đổi kết quả giám định.
Cũng may, cũng may anh ta không làm như vậy.
Mặc kệ Nguyễn Hạo Thần vì cái gì mà cưới cô, nếu bây giờ cô trốn chạy, với tác phong đó của Nguyễn Hạo Thần đoán chừng có thể lật cả trời lên.
Với năng lực của Nguyễn Hạo Thần, cho dù Khiết Khiết nhà anh ta có lợi hại hơn nữa, cũng không trốn thoát được, đến lúc đó Khiết Khiết nhà anh ta nếu bị Nguyễn Hạo Thần bắt được, hậu quả kia anh ta cũng không dám nghĩ.
“Anh sao vậy? Trên trán còn ra cả mồ hôi?” Tô Khiết nhìn anh ta, chân mày hơi nhíu lại, bộ dạng anh ta sợ hãi như thấy quỷ, đã xảy ra chuyện gì?
“Không sao, không sao.” Mộ Dung Tri lắc đầu liên tục, anh ta đương nhiên không thể nào nói suy nghĩ trong lòng cho cô biết. Tô Khiết cũng không hỏi nhiều, giám định cha con chứng minh Nguyễn Hạo Thần và hai bé con không có bất kỳ quan hệ gì, vậy thì Nguyễn Hạo Thần không phải là người đàn ông năm năm trước, hoài nghi trước kia của cô đã không còn.
Lo lắng trước kia của cô cũng không tồn tại nữa.
Giờ phút này, tâm trạng Tô Khiết hoàn toàn buông lỏng.
Chỉ cần Nguyễn Hạo Thần không phải người đàn ông năm năm trước, tất cả đều không thành vấn đề.
Trên đường trở về, Tô Khiết nhận được điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, nghe thấy Nguyễn Hạo Thần đi công tác, tâm trạng Tô Khiết càng tốt hơn.
Chỉ là, đầu điện thoại bên kia sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần lại hơi trầm mặc, cô nghe anh đi công tác, hình như rất vui vẻ?
Biết Nguyễn Hạo Thần đi công tác rồi, Tô Khiết không về biệt thự nữa, mà tới nhà Hứa Dinh Dinh.
“Ai ya, người đàn ông nhà cậu lại chịu thả cậu ra, tớ cho là phải mấy ngày mấy đêm cậu không xuống giường được chứ”
Hứa Dinh Dinh thấy cô nhướn lông mày lên, không nhịn được trêu ghẹo cô.
Tô Khiết chỉ là nhìn cô một cái, không để ý đến cô.
Chương 176
“Ồ, hôm nay nhìn cậu có hơi khác, khí sắc này nhìn rất tốt, tâm tình nhìn cũng rất tốt, chẳng lẽ là do cậu ba Nguyễn làm cậu thoải mái?” Hứa Dinh Dinh nhìn cô, ánh mắt đột nhiên sáng lên, Tô Khiết ở trước mặt cô chưa bao giờ che giấu quá
nhiêu, mà bọn cô là bạn tốt nhất của nhau, cho nên, Hứa Dinh Dinh liếc mắt là nhìn ra tâm trạng Tô Khiết không tệ.
Trong nháy mắt, tất cả tò mò của Hứa Dinh Dinh đều nổi lên.
“Tớ lấy tóc của Nguyễn Hạo Thần và hai bé con làm giám định cha con.” Đối với Hứa Dinh Dinh, Tô Khiết từ trước đến giờ không giấu diếm điều gì, bao gồm chuyện của hai bảo bối.
“Kết quả thế nào?” Hứa Dinh Dinh ngây ra, trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc, cũng không quan tâm chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần nữa.
“Kết quả giám định chứng minh không có quan hệ máu mủ.” Lúc Tô Khiết nói ra kết quả này, khóe môi hơi nhếch lên, ngữ khí rõ ràng cũng trở nên thoải mái.
“Cậu chắc chắn? Cậu làm giám định ở đâu, có khả năng làm sai rồi hay không?” Nghe thấy kết quả thế này, chân mày Hứa Dinh Dinh nhíu chặt: “Mấy ngày nay tớ luôn quan sát bé Hạo, tớ phát hiện bé Hạo và Nguyễn Hạo Thần khá giống nhau.”
Thật ra thì Hứa Dinh Dinh vẫn luôn hy vọng Tô Khiết có thể tìm được hạnh phúc của mình, vẫn luôn cầu mong hạnh phúc cho hai bé con, bây giờ Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần kết hôn rồi, trái lại cô hy vọng hai bé con là con của Nguyễn Hạo Thần.
Cho nên, nghe thấy kết quả này, phản ứng đầu tiên của Hứa Dinh Dinh chính là nổi lên nghi ngờ.
“Tớ để Mộ Dung Tri tự mình làm giám định.” Tô Khiết nhìn cô ấy, từ từ bồi thêm một câu.
Hứa Dinh Dinh nhất thời trầm mặc, nếu giám định là Mộ Dung Tri tự mình làm, vậy khẳng định sẽ không sai.
Nguyễn Hạo Thần đi công tác ba ngày, thời gian ba ngày này, Tô Khiết chưa trở về biệt thự, vẫn luôn ở bên hai bé con.
Ngày thứ tư, Tô Khiết biết Nguyễn Hạo Thần sắp trở về, nên muốn về trước, chỉ là lúc sắp đến gần tối, Tô Khiết nhận được một tin nhắn… “Tài xế năm đó của Nguyễn Bạc Vệ – Lý Nguyên tối nay sẽ bao phòng 505 ở Danh Tước. Lý Nguyên chính là tài xế năm đó cùng xuất hiện với Nguyễn Bạc Vệ ở thôn trang nhỏ.
Có một số việc từ trong miệng Nguyễn Bạc Vệ chưa chắc có thể hỏi ra chuyện gì, hơn nữa, cô cũng không biết lúc nào mới có thể gặp Nguyễn Bạc Vệ, lần trước cô tới nhà họ Nguyễn cũng không thấy Nguyễn Bạc Vệ.
Cho nên, cô muốn điều tra từ trên người tài xế trước, nói không chừng sẽ có kết quả bất ngờ.
Tô Khiết suy nghĩ một chút, sau đó quyết định tới Danh Tước, chuyện liên quan đến chân tướng cái chết năm đó của mẹ, cô nhất định phải tra rõ.
Tô Khiết muốn gọi điện thoại trước cho Nguyễn Hạo Thần, cô muốn xác định Nguyễn Hạo Thần lúc nào trở vê.
“A lô” Sau khi vang lên ba tiếng, điện thoại được nhận, trong giọng nói của Nguyễn Hạo Thần dường như có cảm xúc khác thường.”
“Ông xã, lúc nào anh về?” Có điều, giờ phút này Tô Khiết có tâm sự, cho nên không để ý.
“Sẽ khá trễ, mười một giờ.” Quan niệm thời gian từ trước đến giờ của Nguyễn Hạo Thần rất mạnh, cho nên cho cô một thời gian rất chính xác.
“Được.” Sau khi có được câu trả lời, Tô Khiết cúp điện thoại.
Nguyễn Hạo Thần nhìn điện thoại bị cúp, có hơi sững sờ, người phụ nữ kia cứ như vậy cúp điện thoại của anh? Vậy cô gọi điện thoại hỏi anh lúc nào trở về rốt cuộc là có ý gì?
Chương 177
Cho dù cô sẽ không làm nũng giống những người phụ nữ khác, ít nhất cũng nên nói một câu quan tâm chứ, ví dụ như khuyên anh đừng quá mệt mỏi đại loại vậy?
Dù sao anh đi công tác ba ngày, ba ngày không gặp mặt, nếu không phải anh còn có một số chuyện vô cùng quan trọng phải xử lý, anh nhất định sẽ về sớm một chút.
Cô ngược lại thì hay rồi, cứ như vậy cúp điện thoại.
Anh rốt cuộc cưới một người phụ nữ kiểu gì vậy?
Không tim không phổi!!
Tô Khiết không muốn gây ra phiền phức không đáng có, cho nên sau khi cô ra ngoài, ở trên xe hóa trang.
Mà Tô Khiết không biết, giờ phút này Nguyễn Hạo Thần cũng tiến vào Danh Tước.
Sau khi Nguyễn Bạc Vệ bị thương ở chân, không hề đi ra ngoài, Lý Nguyên rời khỏi nhà họ Dạ. Lý Nguyên bây giờ là tài xế của nhà họ Liên nghe nói hôm nay cậu Liên sẽ tổ chức tiệc gì đó ở Danh Tước, cho nên Lý Nguyên sẽ xuất hiện ở đó.
Lúc Tô Khiết đến, vẫn chưa có ai, cô đến quá sớm. Cô chọn một nơi hẻo lánh không ai nhìn thấy mà ngồi xuống, nhờ vậy, có thể quan sát được từng người bước vào.
Nửa tiếng sau, mọi người lần lượt bước vào phòng bao, tiệc của cậu Liên , người đến đương nhiên không ít.
Cậu Liên cũng đến, nhưng Tô Khiết không nhìn thấy Lý Nguyên.
Mắt Tô Khiết hơi trầm xuống, Lý Nguyên chưa tới ư? Hay là Lý Nguyên không vào phòng bao? Dù sao anh ta cũng chỉ là tài xế, không vào theo cũng phải.
Tô Khiết quyết định đợi một lát nữa, nếu Lý Nguyên vẫn không xuất hiện, cô phải đi ra ngoài xem.
Chỉ là, đúng lúc này, Tô Khiết nhìn thấy một người mà cô không muốn thấy nhất – Tô Nghiên Nghiên. Ấy thế mà Tô Nghiên Nghiên còn đi về phía cô.
“Chị, sao chị lại ở đây?” Tô Nghiên Nghiên tinh mắt, sau khi đi tới thì nhận ra Tô Khiết, nhịn không được lên tiếng gọi.
Tô Khiết chỉ liếc nhìn cô ta, không nói gì, thật sự lười đôi co với cô ta.
“Chị, đây là địa bàn của cậu Liên , chị vào bằng cách nào vậy?” Tô Nghiên Nghiên cũng không định buông tha Tô Khiết, mỗi giây mỗi phút cô ta đều muốn khiến Tô Khiết nhục nhã.
Cô ta biết Tô Khiết vừa về nước, không quen biết nhiều, tiệc của cậu Liên , Tô Khiết chắc chắn sẽ không được mời.
“Giống cô đấy, trà trộn vào.” Khóe môi Tô Khiết khẽ cong, vẻ mặt thờ ơ không quan tâm.
Cô không quan tâm mình làm sao mà vào được đây, nhưng cô biết Tô Nghiên Nghiên từ trước đến nay để ý nhất là những thứ này.
Lời này của cô đâm vào chỗ đau của Tô Nghiên Nghiên, buổi tiệc tối nay Tô Nghiên Nghiên vốn là nhờ cậy sự giúp đỡ của bạn bè nên mới trà trộn vào đây được.
Sắc mặt Tô Nghiên Nghiên trầm xuống, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, hung ác, chỉ hận không thể trực tiếp xé Tô Khiết ra. Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết giờ phút này, trong lòng cô ta thậm chí có hơi sợ hãi.
Nhớ đến lần trước mẹ mình chịu thiệt thòi dưới tay Tô Khiết, hiện giờ mẹ vẫn còn đang ở đồn cảnh sát chưa ra được, cho nên Tô Nghiên Nghiên không dám làm việc thiếu suy nghĩ.
Có điều, cô ta cũng không cần gấp gáp, nếu tối nay Tô Khiết đã xuất hiện ở buổi tiệc, cô ta có rất nhiều cách để dạy dỗ Tô Khiết.
Hôm nay, cô ta muốn báo thù cho mẹ mình, cô ta muốn Tô Khiết thân bại danh liệt!
Nhìn thái độ này của Tô Khiết, Tô Nghiên Nghiên cũng không giả bộ khách sáo, xoay người đi.
Chỉ là không lâu sau, lúc một người phục vụ đi ngang qua người Tô Khiết, cơ thể chợt nghiêng, ly rượu đột nhiên ngã về phía Tô Khiết.
Chương 178
Người nhân viên kia nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh đã dựng ly rượu lên, nhưng vẫn đổ lên người Tô Khiết một ít.
“Xin lỗi, xin lôi” Người phục vụ liên tục xin lỗi, ngồi xổm xuống lau giúp Tô Khiết.
Mà bên kia, một người phụ nữ nhanh chóng mở túi của Tô Khiết ra, đem một vật gì đó bỏ vào trong túi của Tô Khiết.
Người phục vụ lau quần áo giúp Tô Khiết, không ngừng xin lỗi, nhưng ngoại trừ xin lỗi cũng không tỏ vẻ gì khác.
“Không sao, cô làm việc tiếp đi.” Tô Khiết liếc nhìn cô ta, mắt hơi trầm xuống.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Người phục vụ nghe cô nói vậy, lập tức đứng dậy rời đi.
Người phục vụ đi khỏi, mắt Tô Khiết xoay chuyển, nhìn cái túi bên cạnh mình, khóe môi lập tức cong lên. Không tôi, diễn một màn rất hay, chỉ là, với chút thủ đoạn cỏn con này mà muốn qua mặt cô? Đúng là buồn cười.
Có điều Tô Khiết cũng không lộ vẻ gì khác thường, giả vờ như không phát hiện cái gì, vẫn ngồi im lặng như trước.
“Chính là cô ta, là cô ta trộm dây chuyền của tôi, các anh mau bắt cô ta lại.” Năm phút sau, hai người phụ nữ dẫn theo vài bảo vệ lao thẳng đến trước mắt Tô Khiết.
Chỗ Tô Khiết ngồi khá khuất, đèn trong phòng bao lại hơi tối, vốn không ai chú ý tới cô, nhưng giờ phút này ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tô Khiết.
Không biết là ai, đột nhiên điều chỉnh ánh sáng cho ngọn đèn chiếu thẳng xuống Tô Khiết, lập tức sáng bừng cả khuôn mặt Tô Khiết.
Khóe môi Tô Khiết nhếch lên một cái, hổ không phát uy, thì coi cô như con mèo bệnh mà khi dễ sao?
Không tìm được người, trong lòng cô vốn đang khó chịu, ấy thế mà lại cứ có kẻ không biết sống chết tự đâm đầu vào.
Tốt, tốt lắm.
Tô Khiết không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ là đôi mắt chậm rãi ngước lên, cực kỳ từ tốn, như thể không thèm quan tâm mà liếc qua hai người phụ nữ kia, sau đó ánh mắt lại liếc qua mặt từng người bảo vệ.
Ánh mắt cô rất hờ hững, gần như không mang theo bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại khiến bốn người bảo vệ chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy khi bị ánh mắt đó của cô quét qua, sau lưng liền đột nhiên rét lạnh.
Mấy người bảo vệ đều ngừng động tác, không ai dám mạo hiểm tiến về phía trước.
Mọi người đồng loạt ngẩn người.
Không ai dám tin, chỉ một ánh mắt hờ hững đến không thể hờ hững hơn nữa của người phụ kia lại khiến cả hội trường khiếp sợ.
Trong góc, một người đàn ông bưng ly rượu, nhìn cô, trong mắt dường như hiện lên vẻ hứng thú mơ hồ.
“Vị khách này, mong cô phối hợp với chúng tôi điều tra một chút.” Một bảo vệ thử thăm dò, giờ phút này thái độ rõ ràng cung kính hơn không ít.
Đôi mắt Tô Khiết hơi che dấu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô bưng ly trà trước mặt lên, khẽ đung đưa qua lại, động tác nhàn nhã lười biếng kia khiến người ta kinh sợ, phảng phất giờ phút này chỉ có một mình cô trong phòng.
Bảo vệ cứ vậy mà đứng chờ, tất cả mọi người cũng cứ vậy mà chờ, thế mà không ai mở miệng.
Chương 179
“Lý do.” Một lát sau, khóe môi Tô Khiết khẽ nhúc nhích, hai chữ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn lại lộ ra khí thế mà không ai có thể xem thường.
“..” Bảo vệ thoáng chốc nghẹn lời, rõ ràng anh ta có lý do rất chính đáng, nhưng chẳng biết vì sao, giờ phút này anh ta thế mà không nói nên lời.
Có một loại người chỉ dựa vào khí thế cũng có thể ép bạn đến mức không thở nổi, anh ta cảm thấy cô gái trước mặt này chính là người như vậy.
Một người phụ nữ như vậy sẽ đi trộm đồ? Vì sao anh ta lại cảm thấy rất không có khả năng.
Giờ phút này, trong phòng bao rơi vào im lặng hiếm thấy.
Tô Khiết vốn đã hóa trang trên xe, nhưng thấy Tô Nghiên Nghiên bước đến, biết rằng với tính
cách của Tô Nghiên Nghiên nhất định sẽ nghĩ cách hại cô.
Đến lúc đó muốn không bị chú ý cũng khó.
Khi đó thân phận của coi nhất định sẽ bại lộ, nếu dáng vẻ khác với mọi khi, chỉ sợ sẽ khiến người ta nghi ngờ, cô cũng e ngại sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết.
Cho nên, cô vừa mới đổi lại thành dáng vẻ bình thường, vốn cô cũng không chỉnh sửa quá nhiều, cho nên lúc sửa lại cũng không có gì khó.
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Khiết, trong đó có người nhận ra Tô Khiết, nhịn không được kinh ngạc hô lên:
“Đây không phải là cô cả nhà họ Tô ư?”
“Cô nói là cái cô chủ bị ngốc kia của nhà họ Tô sao?”
“Nghe nói đã trị bệnh rôi, không ngốc nữa.”
“Xem ra thật đúng là không ngốc nữa.”
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Giờ phút này mọi người càng tò mò.
Giọng mấy người kia bàn tán cũng không lớn, cách Tô Khiết bên này khá xa, mấy người bên này đều không nghe được.
“Cô trộm đồ của người khác, đương nhiên phải điều tra.” Tạ Na xông đến hỏi tội, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết, trong lòng cũng hơi nhút nhát, nhưng vẫn kiên trì nói.
Dù sao cô ta cũng có “chứng cứ”, cô ta sợ gì?
“Chứng cứ đâu.” Mí mắt Tô Khiết nhướng lên, như có như không liếc nhìn cô ta, trong động tác kia có vẻ miệt thị như đang nhìn con sâu con kiến, ấy thế mà trong ánh mắt như có như không ấy vẫn hiện lên vẻ sắc bén như thể nhìn thấu hết thảy.
Tạ Na thầm nuốt nước bọt, chợt cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhưng nghe Tô Khiết nói đến chứng cứ, trong lòng vui vẻ: “Dây chuyền của Vân Hạ đúng lúc bị mất, tôi nghĩ nếu cô trộm thì cũng không thể giấu ở nơi nào khác, nhất định là giấu trong túi, đem túi của cô ra để Vân Hạ lục soát một chút thì sẽ rõ ràng thôi.”
Tô Khiết đã sớm đoán được cô ta sẽ nói vậy, không có chút bất ngờ nào, cũng không phản bác, ngược lại tự cầm túi mình đặt lên mặt bàn, khóe môi cong lên: “Túi, ở đây.”
Tạ Na cười, đắc ý mà cười nhạo, còn không phải là sợ hãi, ngoan ngoãn lấy túi ra để cô ta lục soát ư.
Hừ, hôm nay người phụ nữ này chết chắc rồi.
Khóe môi Lương Vân Hạ cũng lộ vẻ trào phúng, cô ta còn tưởng người phụ nữ này khó xơi, hóa ra chẳng qua là giả bộ.
Đôi mắt Tô Khiết ngước lên, nhìn thẳng Lương Vân Hạ , chậm rãi nói từng chữ: “Chỉ là, muốn lục soát…” Lời nói của cô dừng lại, đầu lông mày nhướng lên, chầm chậm bổ sung thêm một câu: “Cô, không xứng.”
“Cô nói cái gì?” Sắc mặt Lương Vân Hạ nhanh chóng thay đổi, sâu sắc cảm nhận được mình bị làm nhục, mặc dù cô ta chỉ là một người mẫu nho nhỏ, nhưng vẫn chưa từng chịu nhục như vậy.
Huống chi, hiện giờ cô ta còn là người phụ nữ của cậu Liên.
Chương 180
“Cô có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người phụ nữ của cậu Liên đấy.” Tạ Na là quản lý của Lương Vân Hạ , nghe xong lập tức bùng nổ, trong lúc nhất thời đã lôi cậu Liên ra.
Trong góc, cậu Liên nheo nheo mắt lại, thoáng qua vẻ tàn nhẫn lạnh lẽo.
Khóe môi Tô Khiết nhếch lên một cái, giống như khẽ cười: “Đừng nói là người phụ nữ của cậu Liên , cho dù là cậu Liên đi nữa…” Lời cô nói chợt dừng một chút, sau đó không nhanh không chậm nói hết câu: “Cũng không có tư cách lục soát túi của tôi.”
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều xôn xao.
Ai cũng biết cậu Liên không dễ chọc vào, người kia là một sự tồn tại như Diêm Vương ở địa ngục.
Khắp cả thành phố A, người dám nói cậu Liên như vậy không có bao nhiêu, người phụ nữ này là muốn chết à.
Người đàn ông ngồi trong góc đột nhiên được nhắc tới khẽ giật giật đầu lông mày, đáy mắt hiện vẻ thâm sâu khó đoán.
“Hơ, cô nói cái gì? Cô nói cậu Liên không có tư cách lục soát túi của cô? Tôi thấy cô điên rồi.” Tạ Na giống như bắt được nhược điểm trí mạng, cố ý hô lớn.
Đương nhiên cô ta biết rõ cậu Liên ở đây, cố ý nói để cậu Liên nghe, cô ta cho rằng cậu Liên nghe xong sẽ tức giận.
“Nếu không, cô nói xem cậu Liên có tư cách gì mà lục soát túi của tôi? Hay là, cô kêu cậu Liên tới đây mà lục soát đi?” Tô Khiết chớp mắt, vẻ mặt thản nhiên.
Trong góc, khóe môi người đàn ông cong lên, đột nhiên nở nụ cười.
“Cậu Liên , người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, có muốn tôi kêu người dạy dỗ cô ta một chút hay không?” Người đàn ông đứng bên cạnh cậu Liên cho rằng cậu Liên như vậy là đang tức giận, nắm thời cơ nịnh nọt.
Cậu Liên hơi đảo mắt, lạnh lùng liếc người đàn ông kia, chợt nói: “Cô ấy vừa nói tôi cũng không có tư cách, cậu nghĩ cậu có à?”
Người đàn ông hoảng hốt, nhất thời chỉ cảm thấy kinh sợ đến mức lạnh sống lưng, lời này của cậu Liên có ý gì?
Người phụ nữ kia nói cậu Liên không có tư cách, cậu Liên tự nhận mình không có tư cách? Đây không phải phong cách của cậu Liên .
“Tôi thấy cô là có tật giật mình, sợ rồi sao? Dây chuyền của Vân Hạ chắc chắn là giấu trong túi của cô, cho nên cô mới không dám để tôi lục soát.” Tạ Na vì có “chứng cứ vô cùng xác thực”, nên cảm thấy mình không cần sợ hãi.
“Cô không cho tôi lục soát, là trong lòng có điều mờ ám, tôi mà tìm ra chứng cứ, thì xem cô còn nói gì được.” Tạ Na muốn sấn tới cưỡng ép lục soát túi.
“Cô có thể thử xem.” Tô Khiết không động đậy, chỉ là, vào lúc tay Tạ Na sắp chạm vào túi Tô Khiết, đôi mắt cô đảo qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào tay Tạ Na.
Trong nháy mắt đó, tay Tạ Na dừng lại, khẽ run, rõ ràng tay cô ta chỉ cách túi vài xăng ti mét, nhưng cô ta lại không hề dám đưa tới.
Như thể chỉ cần duỗi tay ra, tay cô ta sẽ lập tức gãy lìa.
Nhất thời, không chỉ Tạ Na bị dọa, tất cả mọi người ở hiện trường đều bị khí thế này của cô dọa sợ.
Trên mặt cậu Liên càng kinh ngạc hơn, người phụ nữ này?
Một người phụ nữ có thể có khí thế như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Chương 181
Giọng nói của cô rõ ràng không lớn, ánh mắt cô rõ ràng cũng không phải quá mức sắc bén, nhưng lại có một loại cảm giác hà khắc khiến người ta phát run.
Anh ta thật không ngờ trên bữa tiệc hôm nay vậy mà lại gặp được một người phụ nữ thế này, thật là thú vị.
Tô Nghiên Nghiên đang trốn ở một bên quan sát kinh sợ đến mức trợn mắt há mồm, đây, đây thật sự là Tô Khiết ư?
Tô Khiết sau khi trị khỏi bệnh, đã luyện được bản lĩnh như vậy từ lúc nào?
“Chị gái này, chị đừng tức giận, quản lý của tôi chỉ là sốt ruột quá mức mà thôi. Lúc nãy chỉ có chị là ngồi gần tôi, cũng có người nhìn thấy chị cố ý nhích lại gần tôi, cho nên, chúng tôi chỉ là nghi ngờ…” Lương Vân Hạ cũng coi như thông minh, thầm thở ra một hơi, cẩn thận giải thích.
Nhưng mục đích cũng chỉ có một.
“Nếu đã nghi ngờ, vậy báo cảnh sát đi. Cảnh sát đến, tôi sẽ phối hợp với cảnh sát.” Tô Khiết cắt lời cô ta, lười nghe cô ta nói nhảm.
Ánh mắt Tô Khiết khẽ đảo, lướt qua mấy người trước mặt, khóe môi lướt qua nụ cười lạnh: “Nếu không, ai cũng đừng hòng đụng vào đồ của tôi.”
“A, lớn lối thật đấy? Cô nghĩ cô là ai?” Tạ Na nhanh chóng đứng lên, hai chân không nhịn được phát run, ngoài miệng vẫn không chịu thua.
Tô Khiết không để ý đến cô ta, lấy điện thoại ra, gọi đi.
“Sao hả? Muốn gọi cứu viện? Hừ, bây giờ cô gọi ai cũng vô dụng thôi.” Tạ Na nghĩ cô muốn kêu người đến giúp, lên tiếng cười nhạo.
Điện thoại Tô Khiết được nối máy, mở loa ngoài lên.
“Chào ngài, trung tâm báo án đồn cảnh sát khu C thành phố A…”
Mọi người nghe được âm thanh từ điện thoại phát ra, đều ngẩn người, cô, cô muốn báo cảnh sát?
“Tôi cần báo cảnh sát, Danh Tước… phòng bao 505, các anh, các anh mau tới đây.” Tô Khiết dùng một giọng điệu đứt quãng vô cùng sợ hãi, kinh hoảng gọi xong, cúp máy.
Mọi người ngạc nhiên, nhất thời không chấp nhận được tình cảnh đột nhiên xoay chuyển này.
Đây, đây là cùng một người ư?
Lại nhìn cô nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, mọi người chỉ cảm thấy nhất thời ngơ ngẩn.
Khóe môi cậu Liên cong lên, trong mắt càng hiện lên vẻ tươi cười, người phụ nữ này thật thú vị.
Chuyện này càng thú vị hơn!!
“Đây là chỗ của cậu Liên, cô vậy mà lại dám báo cảnh sát? Cô muốn phá hoại địa bàn của cậu Liên sao?” Rõ ràng Lương Vân Hạ không ngờ cô sẽ báo cảnh sát, trong chốc lát cô ta ngơ người. Dù sao thì cô ta cũng có tật giật mình.
Nhưng mà, vừa nghĩ đến “chứng cứ” ở trong túi của Tô Khiết thì trong lòng cô ta lại âm thâm đắc ý. Cảnh sát đến rôi, người phụ nữ này chắc chắn sẽ gặp hạn.
Hơn nữa lúc cô báo cảnh sát, cô đã chọc giận cậu Liên rồi.
Ở thành phố A này có chuyện gì mà cậu Liên không thể giải quyết nổi?
Báo cảnh sát ở nơi của cậu Liên, đây rõ ràng là sỉ nhục cậu Liên rồi.
“Hết cách rồi, tôi là một công dân tốt biết tuân thủ pháp luật. Từ nhỏ thây giáo đã dạy tôi nếu gặp phải khó khăn thì tìm cảnh sát. Có vấn đề gì sao?” Tô Khiết cười nói. Cô nói vừa chân thành lại vô tội, trong chốc lát suýt nữa chọc mù con mắt của mọi người.