“Ừm, bà là giỏi nhất.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy điều này không cần nghi ngờ, ba cô bé hẳn là giỏi nhất.
Dù sao anh trai vẫn còn nhỏ không so được với ba.
“Có phải ba là người lợi hại nhất không?” Lúc này nụ cười trên mặt cậu ba Nguyễn càng thêm nồng đậm, tiếp tục bẫy công chúa nhỏ.
“Ừm, ba đúng là lợi hại nhất.” Đường Vũ Kỳ tiếp tục gật đầu, trên mặt rõ ràng là rất tán thành. Tuy ba cô bé mang đến cho cô cảm giác vừa ngốc vừa đần, nhưng cô bé không thể thừa nhận việc này trước mặt ba mình, như vậy ba cô bé sẽ rất đau lòng.
Hơn nữa chú Mộ Dung cũng nói ba cô bé là lợi hại nhất.
Vì vậy cô bé cứ tạm thời thừa nhận trước đã.
“Có phải ba là người có tiền nhất không?” Cậu ba Nguyễn thấy con gái nhà mình lại tán thành anh như thế, thì trong lòng vui như mở hội, chỉ có điều anh vẫn tiếp tục bẫy cô bé.
“… Ừm, ba hẳn là có rất nhiều tiền.” Đường Vũ Kỳ hơi do dự về điều này. Bởi vì ba có bao nhiêu tiền cô cũng không biết được, chỉ có điều chắc chắn có rất nhiều là đúng rồi.
Chú Mộ Dung cũng nói ba có rất nhiều, rất nhiều tiền.
“Như vậy có phải chỉ có ba mới xứng với mẹ con không?” Cậu ba Nguyễn cảm thấy mình dẫn dắt cũng gần đủ rồi, cuối cùng mới nói đến điểm quan trọng.
Đường Vũ Kỳ nhìn anh, hai mắt nhanh chóng chớp chớp, nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Ừm.”
Ba thích mẹ, mẹ cũng là thích ba, cho nên những lời ba nói chắc chắn là đúng rồi.
“Cục cưng có muốn nhà chúng ta ở bên nhau không?” Cậu ba Nguyễn thấy dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Đường Vũ Kỳ, liền nhịn không được muốn cười. Đứa bé này đúng là quá dễ thương cũng quá thông minh.
Công chúa nhỏ quá thông minh cho nên cũng sẽ không dễ dàng lừa gạt như vậy cho nên chiêu này của cậu ba Nguyễn phải làm đến nơi đến chốn.
“Ừm, ừm con thích người một nhà ở bên nhau.” Quả nhiên, sau khi nghe được câu này, Đường Vũ Kỳ lập tức reo lên.
Trước kia, cô bé không có ba. Cho nên mỗi khi nhìn thấy con nhà người ta được ở bên cạnh ba mẹ, cô bé đúng là rất hâm mộ bọn họ.
Cô bé muốn có ba, có mẹ và đương nhiên còn muốn anh trai nữa. Cô muốn cả nhà ở cùng nhau.
“Cho nên cục cưng phải giúp ba một tay, giúp ba đuổi những người bên cạnh mẹ đi chỗ khác, chỉ có đuổi hết những người kia đi rồi một nhà của chúng ta mới có thể ở chung với nhau được. Đương nhiên nếu ngay cả bản thân cục cưng cũng không đuổi đi được thì nói cho ba biết, chúng ta cùng nhau đuổi.” Cậu ba Nguyễn lại quay lại vấn đề vừa rồi.
Rất rõ ràng câu nói sau cùng của cậu ba Nguyễn mới là trọng điểm.
“Được.” Lần này, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chỉ suy nghĩ một giây đã nhanh chóng gật đầu.
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ có thông minh hơn nữa nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, sao có thể là đối thủ của cậu ba Nguyễn vừa xấu bụng lại vừa nham hiểm cho được.
Cho nên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ hoàn toàn trúng kế của cậu ba Nguyễn.
“Cục cưng ngoan quá.” Cậu ba Nguyễn cười đến híp mắt.
Cục cưng nhà anh đúng là quá ngoan, quá đáng yêu.
Cậu ba Nguyễn? Sĩ diện của anh vứt đi đâu rồi? Anh có cần sĩ diện nữa không?