“Nghe nói, đây là công chúa của Qủy Vực Chi Thành, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Sở Bách Hà vẫn luôn đứng xem náo nhiệt phía sau Tô Khiết. Xem cũng được tương đối rồi, cô ta cảm thấy đã đến lúc mình nên ra mặt.
Trình Nhu Nhu nghe thấy có người khen mình, sắc mặt lập tức dịu đi rất nhiều. Chỉ là khi cô ta nhìn thấy người khen mình là Sở Bách Hà, cô ta lại sa sẩm mặt mày: “Là cô.”
Hiển nhiên, Trình Nhu Nhu nhận ra Sở Bách Hà, điều đó chứng tỏ, Trình Nhu Nhu vẫn nhớ chuyện không vui xảy ra lần trước với Sở Bách Hà.
“Đúng vậy, là tôi.” Sở Bách Hà cười nhẹ, gật đầu.
Ở bữa tiệc có rất nhiều người, mà bà Ngụy lại là nữ chủ nhân của bữa tiệc, nên đương nhiên có rất nhiều người vây quanh bà ta.
Nhưng mọi người lại không hề nghe rõ cuộc đối thoại khi nãy giữa Tô Khiết và Bùi Doanh. Mặc dù, sau đó, sắc mặt của Bùi Doanh quả thật thay đổi, nhưng mọi người không quan tâm đến cô ta lắm, nên cũng không chú ý nhiều.
Cho dù có chú ý thì cũng không để tâm lắm.
Nhưng tình huống hiện giờ giữa Sở Bách Hà và Trình Nhu Nhu lại khác hoàn toàn. Dù sao Sở Bách Hà cũng là người phụ nữ vừa được Mộ Dung Tri tỏ tình, còn Trình Nhu Nhu lại là công chúa vừa được nhận lại của Qủy Vực Chi Thành.
Khi nãy, Bùi Doanh dẫn Trình Nhu Nhu đi dạo một vòng, những người nên giới thiệu thì đều giới thiệu cả rồi, nên mọi người cũng đã quen với cô công chúa này.
Những người có thể tham gia bữa tiệc của Tập đoàn Ngụy Khang đều là những người có máu mặt, có địa vị, cho nên mọi người cũng đều biết về Qủy Vực Chi Thành. Cũng như biết rằng, Qủy Vực Chi Thành rất lợi hại, đó là nơi tuyệt đối không được đụng vào.
Vì thế, mọi người cư xử rất khách sáo và kính trọng với cô công chúa của Qủy Vực Chi Thành.
Đương nhiên cũng rất quan tâm.
Lúc này, không ít người vây đến xem.
Trình Nhu Nhu nhìn chằm chằm Sở Bách Hà, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận. Nhưng mà Trình Nhu Nhu cũng không phải kẻ ngốc, cô ta biết rõ lúc này mình không thể tức giận, do đó cô ta chỉ còn cách cố kìm nén lửa giận trong lòng.
“Chuyện này là như thế nào?” Có người không giấu được tò mò, hỏi một câu. Tình huống khi nãy, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay giữa hai người họ chắc chắn có vấn đề.
Đặc biệt là phản ứng của công chúa Qủy Vực Chi Thành quá rõ ràng.
“Thật ra cũng không có chuyện gì cả. Chỉ là lần trước, tôi và cô Sở đây có xảy ra một chút hiểu nhầm. Khi đó tôi không cẩn thận đụng phải cô Sở một cái, có thể là đến giờ cô Sở vẫn còn tức giận.” Sau khi kìm nén lửa giận, Trình Nhu Nhu cố gắng nặn ra một nụ cười.
Nghe thấy lời này của Trình Nhu Nhu, rất nhiều người đều sững sờ. Câu này của công chúa Qủy Vực Chi Thành hơi…
“Công chúa hiểu nhầm rồi, tôi thật sự không để trong lòng đâu, nên càng không có chuyện tức giận. Tôi chỉ cảm thấy chúng ta thật có duyên, nên mới cố ý đến chào cô một tiếng.” Ý cười trên mặt Sở Bách Hà càng sâu hơn. Lúc này, Sở Bách Hà thật sự không tức giận, bởi vì cô có thể nhìn ra, cô công chúa này đang rất phẫn nộ, nên cô không còn tức giận một chút nào nữa cả.
“Đúng rồi, tôi cứ gọi cô là công chúa như vậy nghe xa lạ quá, tôi nhớ công chúa họ Trình đúng không? Vậy sau này tôi gọi cô là cô Trình nhé.” Sở Bách Hà nhìn Trình Nhu Nhu, ánh mắt hơi sáng lên, đây mới là mục đích thật sự của cô.
Mặc dù lần trước Sở Bách Hà và cô công chúa này quả thật xảy ra chút chuyện không vui lắm, nhưng Sở Bách Hà là người biết chừng mực, đương nhiên không thể làm loạn ở nơi long trọng như thế này được.