Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1029

Đúng lúc này thì ông cụ Nguyễn vừa hay cũng bước xướng lầu.

“Ông Nguyễn, điện thoại của ông ạ.” Người hầu liên tục gọi ông cụ, giọng điệu hết sức cung kính.

“Ai vậy?” Ông cụ Nguyễn nhận điện thoại, giọng điệu của ông có chút khó chịu, lúc này ông đang rất bực vì chuyện của Nguyễn Hạo Thần.

“Nghe nói Hạo Thần nhà ông kết hôn rồi.” Bà cụ Đường cũng không lòng vòng mà nói thẳng luôn vào vấn đề: “Nghe nói Hạo Thần dã kết hôn với Tô Khiết, vậy lần trước ở nhà họ Cố, tại sau mấy người phải giấu chứ?”

Ông cụ Nguyễn vốn đang bực chuyện này, giờ nghe thấy bà cụ Đường nói thế thì ông lại càng thấy tức hơn.

Nhưng ông nhận ra giọng của bà cụ Đường, dĩ nhiên không thể phát cáu với bà được.

“Chúng nó đã ly hôn rồi.” Ông cụ Nguyễn trả lời bà rất thẳn thắng, song ông lại không nói rõ là ly hôn lúc nào.

“Cái gì? Ly hôn? Tại sao?” Bà cụ Đường hết sức ngạc nhiên, hôn nhân đâu phải trò đùa để bọn họ muốn kết hôn lúc nào thì kết hôn, muốn ly hôn lúc nào thì ly hôn như vậy?

“Hôn nhân của hai đứa vốn chỉ là thỏa thuận thôi, lúc trước Nguyễn Hạo Thần cưới con bé là vì muốn lấy được cổ phần của Nguyễn thị trong tay tôi, tôi vừa chuyển nhượng cổ phần cho Hạo Thần là hai đứa liền ly hôn ngay.”

“À, ra là vậy.” Bà cụ Đường nhẹ nhàng trả lời, giọng điệu bà vẫn rất bình thường song vẻ mặt thì đã thay đổi.

Bà có cảm giác là chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Chuyện nhiều năm trước ông cụ Nguyễn đuổi mẹ của Nguyễn Hạo Thần đi bà biết rất rõ, liệu có phải chính ông cụ đã buộc hai người họ ly hôn không?

Rất dễ nhận thấy, lần trước lúc ở nhà họ Cố thì ông cụ Nguyễn cũng không có vẻ gì là thích Khiết Khiết cả.

“Ly hôn cũng tốt, con bé kia cũng không xứng với Hạo Thần.” Ánh mắt bà cụ Đường chợt lóe lên, giọng điệu cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Ông cụ Đường ngồi cạnh nghe vậy thì liền ngẩn người ra, ngay sau đó liền lắc đầu cười khẽ.

“Bà Đường nói vậy cũng đúng, Tô Khiết sao xứng với Hạo Thần nhà chúng tôi được, khoan hãy nói tới tình trạng của nhà họ Tô lúc này, chỉ tính riêng khuôn mặt của con bé thôi đã là không xứng rồi, bây giờ muốn tìm được một cô gái xấu giống vậy thật đúng là không dễ gì.” Lúc trước ông cụ Đường không nói thẳng ra là vì lần đó ở nhà họ Cố bà cụ đã giúp cho Tô Khiết, lúc này nghe bà ấy nói thế thì ông cũng không cần phản băn khoăn gì nữa.

Vốn dĩ gần đây ông đã rất chướng mắt Tô Khiết, bây giờ còn biết chuyện cô không thể sinh con nữa, Nguyễn Hạo Thần còn vì chuyện này mà cúp ngang điện thoại của ông, không hề để tâm gì đến lời dọa dẫm của ông, sự bực bội bấy lâu nay ông vẫn đang không biết xả vào đâu.

Câu nói này của bà cụ Đường thật sự đã nói trúng tiếng lòng của ông rồi.

Bên kia, khuôn mặt bà cụ Đường thoáng chốc tối sầm xuống, trong ánh mắt rõ ràng cũng có vẻ gì đó tức giận.

“Mà con bé xấu chút cũng được đi, đã vậy còn không sinh được con nữa, người như vậy ai muốn cưới về chứ? Cũng may Hạo Thần đã ly hôn với con bé đó rồi.” Ông cụ Nguyễn vừa nói ra thì liền không thể dừng lại, tất cả mọi bực dọc trong lòng cũng theo đó tuôn hết ra ngoài.

Khuôn mặt bà cụ Đường lại càng tối tăm hơn, nhưng ánh mắt bà lại chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, ông cụ Nguyễn nói không thể sinh con là ý gì?

Ý nói Khiết Khiết bị vô sinh sao?
Chương 1030
Ông cụ Nguyễn nói chuyện thật khó nghe.
Con bé Khiết ở nhà bọn họ hẳn đã phải chịu nhiều ấm ức.
“Chúng tôi đang muốn tìm một cô gái xứng đôi vừa lứa với Hạo Thần đây, để nó mau chóng kết hôn, bà Đường có biết cô gái nào thích hợp không? Hãy giới thiệu cho Hạo Thần đi.” Dĩ nhiên ông cụ Nguyễn không thể nào trông thấy vẻ mặt của bà ở đầu dây bên kia được.
Ông cụ Nguyễn nghĩ đến địa vị của nhà họ Đường, những người bà cụ Đường quen biết hẳn đều là người có quyền có thế, nếu như có thể làm thông gia với một gia đình có địa vị thì sẽ rất có ích cho tương lai của Hạo Thần và cả nhà họ Nguyễn nữa.
“Được thôi, tôi nhất định sẽ để ý dùm ông.” Lúc nay bà cụ Đường đã cố hết sức để giữ có giọng nói của mình có vẻ bình thường, nhưng khi nói đến đây bà đã tức giận tột độ rồi.
Nguyễn Hạo Thần chỉ vừa mới ly hôn thôi, ông cụ Nguyễn đã vội vàng muốn để Nguyễn Hạo Thần tái hôn?
Bắt nạt Khiết Khiết mà con muốn nhờ bà giới thiệu cô gái khác cho à?
Ông cụ Nguyễn này đúng là khôn thật đấy.
Tuy rằng Khiết Khiết không phải con cháu nhà họ Đường, thế nhưng bà vẫn không muốn để bất kỳ ai ức hiếp con bé, cũng không muốn nghe người khác nói xấu điều gì về Khiết Khiết.
Vừa dứt lời thì bà cụ Đường liền cúp máy ngay.
“Tức quá, tức quá mà!” Sau khi đã cúp máy thì dĩ nhiên bà cũng không cần nhịn làm gì nữa: “Người nhà họ Nguyễn đúng là quá đáng thật, ông cụ Nguyễn kia cũng ác mồm ác miệng nữa.”
Giờ đây khuôn mặt bà cụ đã lộ rõ sự tức giận: “Không được, tôi không thể để mặc chuyện này được, không thể để mặc bọn họ ăn hiếp Khiết Khiết.”
“Bà quản thế nào được? Lấy tư cách gì mà nhúng tay vào? Bà có thích Khiết Khiết đi nữa thì con bé cũng là con nhà người ta, không liên quan gì tới nhà họ Đường chúng ta cả, bà ra mặt giải quyết chuyện này cũng đâu có hợp lý.” Ông cụ Đường nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Chúng ta chẳng có tư cách để nhúng tay vào chuyện này.”
Ông cũng rất thích con bé Khiết Khiết, cũng không hề muốn để cô phải chịu ấm ức, nhưng quan trọng là chuyện này vốn không hề liên quan gì đến nhà họ Đường, nếu họ cứ hỏi đến việc này thì sẽ khiến người ta nói ra nói vào.
Ông cụ Nguyễn vốn là một người vô lý, có đôi khi còn làm bậy làm bạ, vô cùng khó ưa, chuyện gì ông ta cũng làm ra được.
“Tôi cũng muốn để Khiết Khiết gả cho Đường Lăng, nhưng cả Khiết Khiết và Đường Lăng đều không chịu.” Bà cụ Đường cũng hiểu ý ông cụ, vì vậy nên trong lòng lại càng buồn bã hơn.
“Chuyện của mấy đứa nhỏ bà đừng nhúng tay vào, con bé Khiết Khiết cũng rất thông minh giỏi giang, sẽ không để bị người khác bắt nạt dễ như vậy đâu.” Ông cụ Đường lại cảm thấy, nhà họ Nguyễn muốn ức hiếp Khiết Khiết cũng không có dễ vậy.
“Hay chúng ta nhận Khiết Khiết làm cháu nuôi đi? Như vậy khi có người bắt nạt Khiết Khiết thì tôi có thể đường hoàng đứng ra bảo vệ con bé rồi.” Hai mắt bà cụ chợt sáng rỡ lên, bà nói.
Đường Lăng đang định xuống lầu thì liền nghe thấy bà cụ nói vậy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đột nhiên nhận ra huyết thống thật đúng là kỳ diệu.
Bà cụ không hề biết thân phận thật sự của Khiết Khiết, vậy mà đã rất thích cô ngay từ lần đầu gặp mặt.
Nếu để bà biết Khiết Khiết là cháu ngoại ruột của mình thì không biết bà sẽ mừng đến mức nào.
“Bà nội, con thấy bà ở nhà rảnh rỗi quá đó, còn bảo là muốn bênh vực Khiết Khiết nữa, phải nói là muốn kiếm chuyện để làm thì đúng hơn.” Đường Lăng cười cười bước xuống lầu.
Chương 1031
“Thắng bé này, đi đi, mau đi đi.” Bà cụ Đường trừng mắt nhìn anh ta, trông bà có vẻ rất tức giận, rõ ràng Đường Lăng đã nói đúng tim đen của bà rồi.
“Bà nội, khi nào con về sẽ mang theo một ngạc nhiên lớn dành cho hai người, đảm bảo sau này hai người sẽ không còn thấy nhàm chán nữa.” Đường Lăng nghĩ nếu đón hai đứa bé về thì bầu không khí trong nhà chắc chắc sẽ rất sôi nổi.
“Chậc, thằng nhóc này thì lấy đâu ra ngạc nhiên? Con chịu lấy vợ sinh con là bà mừng lắm rồi.” Bà cụ lại không hề tin anh.
Đường Lăng cũng không cố giải thích thêm, không bao lâu nữa thì chuyện này sẽ được công khai, tới lúc đó tự nhiên hai ông bà sẽ biết thôi.
Mà phía bên kia, Tô Khiết đang nhanh chóng đọc qua những tài liệu mà Đường Vân Thành đưa cho cô, không lâu sau thì cô đã xem qua hết rồi.
Bởi vì chuyện này rất là nghiêm trọng, cho nên có rất nhiều tài liệu báo cáo liên quan, phần lớn các tài liệu đều có nội dung như vậy.
Lúc trước Đường Vân Thành phải mất mấy ngày mới đọc hết số tài liệu này.
Nhưng cô không hề động đến nhưng tài liệu đó, đống báo cáo này toàn là các bài phân tích chính thức, đối với cô không hề có chút tác dụng gì.
Lúc này Tô Khiết đang xem những hình ảnh và tài liệu ghi chép về hiện trường vụ án cũng như báo cáo của bên pháp y.
Chưa tới hai tiếng đồng hồ thì cô đã bước ra khỏi phòng lưu trữ.
“Đọc mệt rồi? Nếu vậy cứ nghỉ ngơi trước đi.” Đường Vân Thành cho rằng cô đọc nhiều nên mệt, ông vội vàng kêu người đi pha trà cho cô, muốn để cô nghỉ ngơi một hồi.
“Không cần đâu, cháu đã đọc xong hết rồi, cháu đi về trước đây.” Tô Khiết gọi người giúp việc đang tính đi pha trà lại.
“Cái gì? Cháu… Cháu đã đọc xong hết rồi sao?” Đường Vân Thành vô cùng kinh ngạc, nhiều tài liệu như vậy, cô đã đọc xong hết rồi sao?
Sao có thể vậy được?
“Ừm, cháu chỉ lựa điểm quan trọng để đọc thôi, giờ cháu thấy hơi mệt nên quay về ngủ đây.” Tô Khiết cũng giải thích một chút, sau đó không đợi Đường Vân Thành nói thêm gì thì cô cũng đã vội vã đi khỏi.
Đường Vân Thành nhìn theo bóng lưng cô, lẳng lặng thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cũng may ông vốn không đặt quá nhiều hi vọng vào cô bé này.
Vụ án khó giải quyết như vậy, ông cũng đâu thể làm khó một cô bé như thế.
Lúc Tô Khiết quay về khu nhà thì Phạm My cũng không còn ở đó, Tô Khiết về thẳng phòng rồi gọi điện thoại cho Đường Lăng.
“Sao vậy?” Lúc này Đường Lăng đang định lên máy bay, trông thấy cuộc gọi của cô thì khuôn mặt anh khẽ đanh lại.
“Vụ này rất hóc búa, rất khó giải quyết.” Lúc này thì vẻ mặt cô đã rất nặng nề, giọng nói cũng chùng xuống.
Đường Lăng cũng biết vụ án này rất khó giải quyết, song anh vẫn đặt hi vọng rất lớn vào cô, lúc này nghe cô nói vậy thì lòng cũng nặng trĩu.
“Hơn nữa em thấy tài liệu ở đây cũng không được đầy đủ cho lắm.” Lúc Tô Khiết nói câu này thì đôi mắt cô khẽ híp lại, vẻ mặt cũng lạnh đi.
“Tài liệu không đầy đủ? Là sao? Ý em là người nhà họ Cố đã cố tình che giấu một phần tài liệu của vụ án? Bọn họ có to gan đến cỡ nào chắc cũng không dám làm như vậy đâu.” Đường Lăng nghe cô nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt anh hơi tái đi.
Chương 1032

“Hẳn không phải do nhà họ Cố giấu diếm, mà là ngay từ đầu bên trên đã không gửi xuống rồi.” Đây là điều cô kết luận được sau một hồi suy nghĩ.

“Phía trên? Ý em là vị kia sao? Dù người kia có muốn giúp cho nhà họ Cố thì cũng không thể làm vậy được, chuyện này mà tra ra được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, số tài liệu này rất quan trọng sao?” Đường Lăng cảm thấy chuyện này càng lúc càng kỳ lạ.

“Rất quan trọng đối với em, nhưng người khác có thể sẽ nghĩ tài liệu đó không liên quan gì đến vụ án, cho nên em không biết người đó cố ý làm vậy hay chỉ là vô tình thôi.” Tô Khiết hơi ngập ngừng, sau đó cô lại nói thêm: “Nhưng dù là cố ý hay vô tình, hiện giờ nếu muốn lấy được số tài liệu đó hẳn sẽ rất khó khăn.

Nếu cố ý làm, chắc chắn sẽ không dễ dàng lấy được tài liệu ra ngoài, còn nếu vô ý làm mọi chuyện đi tới nước này, vậy thì vị ngồi phía trên kia cũng phải có trách nhiệm về sai lầm này.

Mắt Đường Lăng nhanh chóng lóe lên, đúng lúc này, điện thoại anh nhận được một tin nhắn.

Đường Lăng xem xong tin nhắn thì nhanh chóng híp mắt lại.

“Nhà họ Cố đã biết chuyện em tới giúp ba anh phá án rồi.” Đường Lăng nói lại nội dung tin nhắn cho Tô Khiết biết.

“Tin tức nhanh thật, mới đó mà đã nhận được tin tức rồi, điều này chứng tỏ bên đó có người nhà họ Cố.” Khóe miệng Tô Khiết khẽ cong lên, nhà họ Cố đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào.

“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?” Tất nhiên Đường Lăng cũng nghĩ tới điều này, nhưng anh không ngờ lại có nhiều vấn đề như vậy, giờ tư liệu thì không đầy đủ, người nhà họ Cố lại biết thân phận của cô, chắc chắn sẽ tới quấy rối, chỉ sợ kế tiếp sẽ càng khó khăn hơn.

Hơn nữa giờ thời gian chỉ còn lại mấy ngày nữa thôi.

“Giờ nhà họ Cố đang nhìn chằm chằm, nên hai ngày nay chúng ta đừng làm gì cả.” Tô Khiết khẽ gõ nhịp lên mặt bàn.

Từ trước đến nay, đây là vụ án khó giải quyết mà cô gặp phải.

Vụ án vốn đã khó, lại trôi qua rất lâu rồi, hơn nữa tư liệu cũng không đầy đủ, nên nói thật, giờ cô cũng hết cách rồi.

Người xưa có câu không bột đố gột nên hồ.

“Đừng làm gì ư?” Đường Lăng khẽ kinh ngạc: “Nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là tới kỳ hạn cuối cùng mà vị kia giao cho chúng ta rồi.”

“Chuyện này không thể gấp gáp được, càng gấp gáp thì càng loạn, nóng vội cũng không giải quyết được vấn đề gì.” Tô Khiết hiểu rõ tâm trạng Đường Lăng, nhưng giờ có nóng vội cũng vô ích.

“Được rồi, hay anh không đi đón hai bé con nữa, mà ở lại đây giúp em.” Anh là người biết phân nặng nhẹ, mặc dù lúc này anh rất muốn nhìn thấy hai bé con, nhưng anh không thể để lại khó khăn cho Tô Khiết.

“Không cần đâu, dù gì hai ngày tới em cũng không làm gì, anh cứ đi đón bọn trẻ đi, nếu thật sự có chuyện gì, em có thể đi tìm Nguyễn Hạo Thần để nhờ giúp đỡ, giờ anh ấy sẽ thuận tiện giúp đỡ em hơn anh.” Mắt Tô Khiết lóe lên, cô cảm thấy không dễ gì cô mới quyết định đón hai bé con về, nếu còn kéo dài nữa, cô sợ mình sẽ hối hận.

“Vậy được, nếu có chuyện gì thì em cứ tìm thẳng Nguyễn Hạo Thần, giờ em mở miệng tìm anh ta sẽ có tác dụng hơn anh.” Tâm trạng Đường Lăng vốn đang u ám bỗng trở nên tốt đẹp hơn, xem ra Tô Khiết rất tin tưởng Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa còn mang theo sự ỷ lại.

Có lẽ đây là cơ hội tốt để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Chương 1033

Sao Tô Khiết lại không nghe ra hàm ý của Đường Lăng chứ, cô khẽ mím môi, không nói gì.

Tô Khiết vừa cúp điện thoại Đường Lăng, thì Nguyễn Hạo Thần đã gọi tới ngay.

Tô Khiết sửng sốt một lát, rồi bắt máy ngay.

“Tình hình sao rồi?” Nguyễn Hạo Thần thấy điện thoại được bắt máy nhanh như vậy thì không khỏi ngẩn người.

“Rất tệ, vụ án rất khó giải quyết.” Tô Khiết cũng không che giấu điều gì với anh, mặc dù đây là chuyện nhà họ Đường, có thể nói là vụ án khá bí mật, nhưng cô cảm thấy mình không cần che giấu Nguyễn Hạo Thần.

“Em có cần anh giúp gì không?” Mắt Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng lóe lên, giọng điệu của cô làm anh đau lòng, nhưng anh lại cảm thấy rất đặc biệt.

“Cần.” Tô Khiết vốn đang nghĩ, nếu có chuyện gì thì cô có thể nhờ anh giúp, nên đồng ý rất tự nhiên.

Nhưng đầu bên kia, Nguyễn Hạo Thần lại sửng sốt ngay, cô đồng ý để anh giúp cô ư?

Cô không còn vội vã rũ sạch quan hệ với anh nữa rồi.

Sao anh cảm thấy hình như cô đã thay đổi rồi, thái độ cô đối với anh bỗng tốt hơn rất nhiều.

Cô không còn bài xích, trốn tránh anh như trước nữa.

“Thúy Nhi, cháu về rồi à?” Đúng lúc này Phạm My quay về, thấy cửa phòng không khóa thì biết Tô Khiết đã quay về, bởi vì Đường Vân Thành chắc chắn sẽ không quay về vào giờ này.

“Vâng, cháu về rồi.” Tô Khiết nhanh chóng đáp lại.

“Thúy Nhi?” Lúc nãy giọng nói Phạm My hơi lớn, nên Nguyễn Hạo Thần cũng nghe thấy rất rõ.

“Đường Thúy Nhi.” Tô Khiết khẽ nói ra một cái tên.

“Tại sao lại mang họ Đường?” Nguyễn Hạo Thần bỗng hiểu rõ có lẽ đây là cái tên cô tạm thời sử dụng, nhưng anh hơi bất mãn với họ Đường.

“Họ Đường không tốt à? Cùng một nhà với Đường Lăng, vậy thì anh không cần phải suốt ngày lo lắng em bị anh ta lừa gạt.” Tô Khiết nghe giọng điệu buồn bực anh thì khẽ cười, rồi đáp lại một câu nửa đùa nửa thật.

Nguyễn Hạo Thần: “…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô nói vậy là sao?

Cô đang giải thích với anh là cô sẽ không thích Đường Lăng, nên bảo anh đừng lo lắng ư?

Anh nhận ra hình như cô vợ nhà anh thật sự thông suốt rồi.

“Em, không sao chứ?” Nhưng cô càng như vậy càng làm Nguyễn Hạo Thần cảm thấy không chân thực, hơn nữa trong lòng còn hơi bất an.

“Em còn chuyện phải làm ngay, cúp máy trước nhé!” Tô Khiết không khỏi mỉm cười, vì Phạm My đã đi tới đây, nên cô phải cúp máy.

Nguyễn Hạo Thần nhìn điện thoại đã bị ngắt máy, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại.

“Thúy Nhi, đây là trái cây bác mới mua về, cháu ăn thử xem có ngon không?” Phạm My đi tới trước mặt Tô Khiết rồi đặt trái cây trong tay tới trước mặt cô.

“Vâng.” Tô Khiết khẽ đáp lại, rồi nhìn bà mỉm cười.

“Bác vốn định mang trái cây qua cho cháu, không ngờ cháu đã về rồi, vậy cũng tốt, bằng không để bác mang trái cây qua cho cháu, nói không chừng còn bị người nào đó thấy chướng mắt nữa.” Tất nhiên người nào đó mà Phạm My ám chỉ là Đường Vân Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK