Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1089

“Cậu, con xin lỗi, chúng con là bởi vì đề phòng có người khác quấy rối.” Tô Khiết liên tục giải thích.

“Vậy thì cũng không cần phải giấu diếm bọn ta.” Đường Vân Thành nghĩ đến người thân của mình đang ở bên cạnh của mình, vậy mà ông vẫn luôn không biết, trong lòng liền cảm thấy rất khó chịu.

“Đây chính là chuyện tốt, là chuyện tốt nhất trên đời, ông đừng có nói con nữa.” Phạm My liên tục che chở, lúc trước bà che chở cho Tô Khiết, hiện tại càng có lý do che chở thêm, dù gì bà cũng là mợ.

“Ba mẹ mà biết, không biết là bọn họ sẽ vui mừng như thế nào đâu.” Phạm My lôi kéo tay của Tô Khiết, trong giọng nói nhiều hơn mấy phần nghẹn ngào, bà lập tức nhớ đến một điểm rất quan trọng: “Đúng rồi, ba mẹ còn chưa biết chuyện này đâu ha?”

“Đi thôi.” Đường Vân Thành ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần thì trực tiếp kéo Tô Khiết muốn đi ra ngoài.

“Ông làm cái gì vậy, đi đâu vậy?” Phạm My hoảng sợ, bà gả cho Đường Vân Thành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Vân Thành làm việc xúc động lỗ mãng giống như là ông già không hiểu chuyện.

“Về nhà cổ.” Đường Vân Thành nhanh chóng trả lời một câu, trực tiếp lôi kéo Tô Khiết đi ra khỏi cửa, thậm chí cũng không cho Tô Khiết bất cứ một cơ hội để nói chuyện.

Thậm chí cũng không chờ đợi Phạm My.

“Lão Đường, ông đang làm cái gì vậy, đây là con gái nhà ai đây, dáng dấp thật là xinh đẹp.” Bước ra khỏi cửa, đúng lúc gặp con dâu Ngô ở ngoài cửa.

“Là người nhà họ Đường chúng tôi.” Khóe môi Đường Vân Thành hơi cong lên, cực kỳ đắc ý, sảng khoái mà trả lời một câu.

Phạm My đang đi theo sát ở phía sau, hơi giật giật khóe môi, xem ông đắc ý thành cái dạng gì.

Con dâu Ngô sửng sốt, một mặt kinh ngạc, còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, chỉ là Đường Vân Thành đã lôi kéo Tô Khiết nhanh chân rời đi.

Con dâu Ngô quay đầu lại là nhìn thấy được Phạm My, nhịn không được mà xẹp miệng nói: “Ôi chào, cậu Đường muốn kết hôn hả, nhưng mà lão Đường lôi kéo tay con gái nhà người ta giống như vậy không thích hợp đâu nhỉ?”

“Sao có thể không thích hợp được, ông đây là cậu của con bé, là cậu ruột đó.” Đường Vân Thành đang đi ở phía trước lại dừng bước lại, quay đầu lại nhìn con dâu Ngô một chút, sau đó rất bá đạo mà hét lên một tiếng.

Tô Khiết ngẩn người, lập tức cười khẽ, cô đột nhiên phát hiện cậu của mình thật là đáng yêu.

Khóe môi của Phạm My lại nhịn không được mà kéo ra một lần nữa, hôm nay người này đã trở thành Đường ba tuổi, thật là ngây thơ.

“Bà Đường, chuyện này sao có thể được chứ?” Con dâu nhà họ ngô lập tức mộng mị, đâu có nghe thấy ông Đường có chị em gái gì đâu, sao lại được làm cậu chứ?

“Giống như lão Đường đã nói, tôi là mợ của con bé, con bé là người nhà họ Đường của chúng tôi, Đường Thấm Nhi. Đường Thấm Nhi là nhà tâm lý học tội phạm, vừa giải quyết được vụ án mới.” Phạm My cảm thấy Đường Vân Thành đắc ý, nhưng mà bà còn càng đắc ý hơn so với Đường Vân Thành.

Hiện tại tất cả đều đã phơi bày rồi, nói sớm thì cũng tốt hơn thôi, miễn để mọi người đồn thổi lung tung.

Sau khi Phạm My nói xong lời này, ưỡn ngực, ngửa đầu, giống như là một con khổng tước kiêu ngạo rời đi.

Sau đó trôi qua không bao lâu, toàn bộ những người ở trong khu này đều biết chuyện này, biết Đường Thấm Nhi là cháu gái của Đường Vân Thành, biết Đường Thấm Nhi chuyên gia tâm lý học tội phạm phá được án lớn chính là người của nhà họ Đường.

Sau khi người nhà họ Cố nhận được tin tức, bọn họ càng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Vụ án lần này đã được giải quyết, năm trong số chín người của tổ chức khủng bố đã bị tiêu diệt tại chỗ, bốn người còn lại thì bị bắt sống và không ai trong số họ trốn thoát được. Lúc nhà họ Cố nhận được tin tức, bọn họ đã đủ khiếp sợ lắm rồi, mà biết được Cố Chính Liên không nghe theo chỉ huy làm cho những người khác trong gia tộc phải bỏ mạng, giờ phút này bầu không khí ở nhà họ Cố vô cùng ngột ngạt, bây giờ đã nghe thấy được tin tức này, trong lúc nhất thời ai cũng sợ xanh mặt.
Chương 1090
Lần này đã phá được án, trực tiếp chấn động đến đại nhân Viên, có thể nói lần này nhà họ Đường hoàn toàn nhận được lợi thế, thậm chí có thể nói là một bước lên mây.
Hiện tại nhà họ Đường có thêm một người lợi hại như vậy, vậy sau này càng khó đối phó hơn nữa.
Lúc sắp đến nhà cổ nhà họ Đường, Đường Vân Thành nhận được cuộc điện thoại của đại nhân Viên, đại nhân Viên kêu ông tới, đương nhiên chắc chắn là để khen thưởng cái gì đó
“Ở chỗ của tôi còn có chút việc gấp cực kỳ, cực kỳ quan trọng, cho nên có thể chờ đến ngày mai mới đi đến được hay không.” Đường Vân Thành nhìn về phía Tô Khiết, ý từ chối có thể nói là rất rõ ràng.
Tô Khiết liền giật mình, Đường Vân Thành vậy mà vì cô lại từ chối đại nhân Viên, thật ra thì bây giờ cô hoàn toàn có thể tự mình trở về, hơn nữa bây giờ cũng còn có Phạm My đang đi cùng với cô.
Đại nhân Viên ngẩn người, lập tức cười khẽ: “Được rồi được rồi, nhưng mà rốt cuộc là ông có chuyện lớn gì vậy?”
“Ở trong điện thoại không thể nói rõ ràng được đâu, ông sẽ biết rất nhanh thôi.” Đường Vân Thành nhìn thấy đã bước vào cửa nhà họ Đường, ông cũng không giải thích cái gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
“Chồng ơi, ông nói xem bây giờ để ba mẹ nhìn thấy Tô Khiết, không biết sẽ vui mừng đến cái dạng gì, ba mẹ lớn tuổi rồi, ông nói xem có thể…” Phạm My lo lắng hai người già nhìn thấy Tô Khiết thì sẽ rất vui vẻ, quá kích động, sợ là sẽ xảy ra chuyện.
“Để tôi đi vào trước, trước tiên để mấp mé với ba mẹ, bà dẫn theo con bé đi vào chậm một chút.” Đường Vân Thành cũng thấy có thể là như vậy, cho nên ông cảm giác cần phải đi vào trước để nói chuyện với hai người già.
Tránh cho việc quá đột ngột, quá kích động!
“Ủa sao con lại trở lại rồi, nghe nói nhiệm vụ rất thuận lợi mà, nhưng mà lúc này con chạy đến đây để làm cái gì đây?” Ông cụ Đường nhìn thấy Đường Vân Thành, rõ ràng là cảm thấy bất ngờ, nhưng mà đương nhiên cũng rất vui, bởi vì nhiệm vụ đã hoàn thành rất thuận lợi.
“Ba, mẹ, con có một chuyện muốn nói cho hai người, hai người phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Đường Vân Thành nhìn về phía hai cụ, cố gắng suy nghĩ phải dùng từ như thế nào mới thích hợp.
“Sao vậy, có phải là Lăng Tử bị thương không?” Bà cụ Đường nghe thấy lời này của ông thì đứng phắt dậy.
“Không có khả năng đâu, lúc nãy Lăng Tử còn mới gọi điện thoại về cho tôi mà, nghe không giống như là có việc gì, hơn nữa nghe thấy Lăng Tử rất vui vẻ, còn nói là chẳng mấy trong nhà họ Đường của chúng ta sẽ có việc mừng.” Ông cụ Đường lại liên tục phủ nhận lời của bà cụ Đường.
“Có phải là Lăng Tử sắp kết hôn không, kết hôn là việc vui, chúng ta phải chuẩn bị là chắc chắn rồi, nhưng mà còn cần phải chuẩn bị tâm lý cái gì chứ, đương nhiên đây là chuyện vui rồi. Chúng ta rất vui mừng, thật sự rất vui mừng, bọn ta cũng rất hài lòng với cô nhóc đó.” Ông cụ Đường cảm thấy phản ứng này của Đường Vân Thành rõ ràng là quá khoa trương.
“Ba, mẹ, bọn con đã tìm được con gái của Thúy Nhi rồi.” Đường Vân Thành âm thầm hít một hơi, vẫn là trực tiếp nói ra
Nhưng mà lúc Đường Vân Thành nói ra lời này, ông nhanh chóng đi đến bên cạnh của hai cụ, đề phòng vạn nhất.
Thân thể của bà cụ Đường lung lay, sau đó hai chân mềm nhũn, trực tiếp trượt thẳng xuống đất, may mắn là Đường Vân Thành đứng gần của bà nên nhanh chóng đỡ bà lại.
“Con, con, con vừa mới nói cái gì?” Lúc này ông cụ Đường cũng không khá hơn là bao so với bà cụ Đường, chỉ là bởi vì ông vẫn luôn ngồi, cho nên ông cũng không có tình huống nguy hiểm.
Chương 1091

Bà cụ Đường nhanh chóng di chuyển tầm mắt nhìn về phía Đường Vân Thành, khóe môi khẽ run mấp máy: “Con vừa mới nói con đã tìm được con gái của Thúy Nhi rồi?”

“Dạ, đã tìm được rồi.” Đường Vân Thành trịnh trọng gật đầu.

“Người đâu, người đâu, người đang ở đâu vậy! Nhanh nhanh dẫn đến để bọn ta gặp mặt đi.” Ông cụ Đường muốn đứng dậy, nhưng mà cảm giác thân thể hơi mềm nhũn, không thể đứng dậy được, cho nên cũng chỉ có thể lớn tiếng gào thét.

“Con đã dẫn con bé trở về.” Tâm trạng vừa mới ổn định của Đường Vân Thành lại trở nên kích động một lần nữa: “My, dẫn người vào đi.”

Lúc này Phạm My mới dẫn Tô Khiết đi vào.

Ánh mắt của hai người già đều nhìn thẳng tắp về phía Tô Khiết, lúc nhìn thấy rõ dáng vẻ của Tô Khiết, hai người trực tiếp cứng đờ.

“Giống rất, giống quá, giống mẹ lúc còn trẻ con bé là con gái của Thúy Nhi tuyệt đối không sai được.” Bà cụ Đường nhìn dáng vẻ của Tô Khiết, kích động toàn thân phát run, hiển nhiên cũng không hề nghi ngờ một chút nào.

“Đúng vậy, chắc chắn là không sai được, sẽ không sai đâu.” Ông cụ Đường cũng gật đầu liên tục.

“Cô nhóc, đến đây, mau đến đây để cho bà nhìn xem.” Bà cụ Đường thật ra rất muốn tiến đến đó, nhưng mà bà cảm thấy hiện tại hai chân của mình như nhũn ra, căn bản cũng không thể bước đi được, cho nên cũng chỉ có thể vẫy tay kêu Tô Khiết đi tới.

Ông cụ Đường dùng sức vịn ghế sofa đứng dậy, chỉ là hai tay của ông rõ ràng đang run rẩy.

Tô Khiết nhanh chóng bước tới, bà cụ Đường vội vàng cầm lấy tay của cô nắm lấy thật chặt không buông ra: “Thật sự là con gái của Thúy Nhi, thực sự là con gái Thúy Nhi rồi, đã tìm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã tìm được.”

“Sao con có thể tìm được con bé vậy?” Ông cụ Đường nghe thấy lời nói này của bà cụ Đường, nhịn không được mà chuyển hướng về phía Đường Vân Thành, hỏi một câu.

“Không phải là con tìm được mà là do Đường Lăng đã tìm được, cái thằng nhóc trời đánh đó, nó đã sớm tìm được con bé, vậy mà cứ luôn giấu diếm chúng ta.” Nhắc đến việc này thì Đường Vân Thành lại nhịn không được mà tức giận.

“Cái thằng nhóc thối này, chờ nó trở về đây xem xem bà có đánh gãy chân của nó hay không, chuyện lớn như vậy mà nó cũng dám giấu diếm chúng ta.” Phản ứng của ông cụ Đường gần như là không khác gì so với Đường Vân Thành lúc nãy, nhưng mà lúc ông nhìn về phía Tô Khiết, rõ ràng trong biểu cảm nhiều hơn mấy phần kích động.: “Vậy cô nhóc này là…”

“Ba, thật ra thì lúc trước ba cũng đã từng gặp rồi, con bé chính là Đường Thấm Nhi, chính là chuyên gia tâm lý học tội phạm phá án.” Lúc này Đường Vân Thành nói đến chuyện này ở trước mặt của ba mình, giọng điệu cũng không nhịn được mà kiêu ngạo và đắc ý.

“Con nói con bé là cô nhóc Đường, cô nhóc Đường là con gái của Thúy Nhi?” Ông cụ Đường hoàn toàn hoảng sợ, hai mắt trừng cực lớn: “Cho nên cô nhóc này thật sự là người nhà họ Đường của chúng ta, thật sự là người nhà của chúng ta?”

“Đúng vậy đó ba, con bé thật sự là con cháu nhà họ Đường của chúng ta.” Lúc Đường Vân Thành lại nói ra lời này, ông liền cười lên, ông lập tức thúc giục Tô Khiết: “Còn thất thần ở đó làm gì, còn không gọi ông đi?”

“Ông ngoại, bà ngoại.” Tô Khiết ngoan ngoãn gọi một tiếng, lúc nãy là do tâm trạng của cô quá kích động, cho nên trong lúc tức thời quên cả gọi.

“Ôi ôi ôi, thật là tốt thật là tốt quá đi thôi, đứa nhỏ này… thật tốt, thật tốt, bà cụ Đường liên tục nói, bà vẫn luôn nói thật tốt thật tốt, không biết là nói Tô Khiết tốt hay là nói chuyện này tốt, chắc là cả hai đều tốt đi.

“Đương nhiên là tốt rồi, bà không biết cô nhóc lợi hại biết bao nhiêu đâu, vụ án lần này là do con bé đã phá đó, nếu như không phải là cô nhóc này, chỉ sợ là bản án đó còn chưa phá được đâu.” Giờ phút này trong giọng nói của ông cụ Đường cũng cực kỳ đắc ý.
Chương 1092

“Lúc trước tôi đã gặp được con bé.” Lúc ông cụ Đường nói ra là này, rõ ràng mang theo vài phần khoe khoang, là đang khoe khoang với bà cụ Đường.

Tô Khiết nghe thấy lời nói của ông cụ Đường, nhịn không được mà cười, ông cụ Đường này cũng giống như là một đứa bé nghịch ngợm.

Bà cụ Đường nghe thấy lời nói của ông cụ Đường, vốn dĩ muốn oán lại ông vài câu, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của Tô Khiết, bà đột nhiên hoảng hốt: “Không, không đúng, con là Tô Khiết, con là cô nhóc Tô Khiết.”

“Bà nói cái gì, con bé là cô nhóc Tô Khiết?” Ông cụ Đường sửng sốt, lại nhanh chóng nhìn về phía Tô Khiết một lần nữa, ánh mắt chớp nháy: “Quả thật là có chút giống, nhưng mà sẽ không phải là trùng hợp như vậy đâu nhỉ? Tôi thấy là bà vẫn cứ luôn lo lắng cô nhóc Tô Khiết, cho nên mới nhận lầm Thấm Nhi thành Tô Khiết.”

Trong lòng của Tô Khiết cảm thấy ấm áp, không ngờ đến ông cụ Đường và bà cụ Đường vẫn còn nhớ đến cô, hơn nữa vẫn còn luôn lo lắng cho cô.

“Là do tôi đã nhận nhầm à?” Bà cụ Tô hiện ra sắc mặt thất vọng, dù sao chênh lệch cũng quá lớn, lúc nãy bà nhìn thấy cô nhóc này lúc cười lên trông cực kỳ giống với cô nhóc Tô Khiết.

“Ba, mẹ, hai người biết Tô Khiết hả?” Đường Vân Thành sửng sờ, thần sắc khẽ biến, ba mẹ của quen biết với Tô Khiết?

“Biết chứ, lần trước ở bữa tiệc ở nhà họ Cố, người nhà họ Cố muốn ăn hiếp cô nhóc Tô Khiết, nhưng mà người nhà họ Cố cũng không chiếm được tiện nghi. Cô nhóc Tô Khiết lợi hại lắm đó, chỉ là sau đó bọn ta vẫn không nhìn thấy cô bé kia nữa, cũng không biết là nhà họ Cố có lại tìm cô nhóc đó để gây phiền phức hay không, mẹ vẫn luôn lo lắng cho cô nhóc đó.” Bà cụ Đường vừa nhắc đến Tô Khiết thì lại nhịn không được mà âm thầm thở dài một hơi: “Cũng không biết bây giờ cô nhóc Tô Khiết như thế nào rồi?”

“Mẹ, con bé chính là Tô Khiết đó, tên thật của con bé là Tô Khiết, cái tên Đường Thấm Nhi này là sau đó Thúy Nhi đổi thành.” Đường Vân Thành liên tục giải thích, xem ra tình cảm gia đình này thật sự rất kỳ diệu.

“Thật hả? Con bé thật sự là cô nhóc Tô Khiết?” trên mặt của bà cụ Đường lập tức xuất hiện nụ cười, cầm tay của Tô Khiết chặt hơn: “Khó trách lần đầu tiên mẹ gặp con bé thì liền cảm giác cực kỳ thân thiết, hóa ra là con cháu nhà của chúng ta.”

Lúc này bà cụ Đường càng kích động hơn nữa, càng vui vẻ hơn nữa.

“À đúng rồi, Thúy Nhi đâu rồi, sao Thúy Nhi không trở về cùng luôn?” Ông cụ Đường đột nhiên lại hỏi một câu, đã tìm được con gái của Thúy Nhi rồi, vậy thì Thúy Nhi đâu.

“Đúng vậy đó, Thúy Nhi đâu rồi?” Bà cụ Đường cũng hỏi.

“Bà ấy đã qua đời rồi ạ.” Sắc mặt của Tô Khiết trầm xuống, trong giọng nói nhiều thêm vài phần nặng nề.

Cô cũng không muốn để cho hai người lớn đau lòng, nhưng mà chuyện mẹ đã qua đời thật sự không thể lừa gạt được.

Thân thể của bà cụ Đường lại lung lay một lần nữa, nếu như không phải Tô Khiết đỡ bà, chỉ sợ là bà thật sự sẽ ngã xuống.

“Thúy Nhi không còn trên đời nữa?” Bàn tay của bà cụ Đường không chống chế được mà run rẩy, giọng nói cũng phát run: “Đứa con gái bất hạnh của tôi không còn trên đời này nữa?”

Trên mặt của ông cụ Đường cũng là biểu cảm đau đớn: “Tại sao Thúy Nhi lại qua đời?”

“Mẹ mắc bệnh nên mới qua đời vào năm cháu mười lăm tuổi, mẹ đã qua đời, sau đó cháu được ông cụ nhà họ Tô đón trở về nhà họ Tô.” Tô Khiết nói đơn giản một chút.

Năm đó quả thật mẹ của cô bị bệnh nặng, nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy cái chết của mẹ có chút kỳ quặc, nhưng mà giờ phút này Tô Khiết cũng không nói thêm gì nữa, việc này vẫn còn chưa điều tra được rõ ràng.
Chương 1093
Hai người già nghe thấy tin tức con gái qua đời, trong lúc nhất thời đều lâm vào đau khổ, con gái của bọn họ, bọn họ đã tìm nhiều năm như vậy, không ngờ đến cuối cùng lại là kết cục như thế.
“Vậy cháu có biết chuyện trước kia của mẹ cháu không, cháu có biết có chuyện gì đã xảy ra sau khi mẹ của cháu mất tích với ông bà lúc còn bé không?” Bà cụ Đường nhìn về phía Tô Khiết, trong giọng nói càng trở nên run rẩy thêm, mà giờ phút này ông cụ Đường còn có sự áy náy trong đôi mắt, còn có sợ hãi.
Đương nhiên là Tô Khiết hiểu bà cụ Đường đang lo sợ cái gì.
Bà cụ Đường muốn biết những chuyện sau khi con gái của mình mất tích, nhưng mà lại sợ biết nó, sợ hãi nghe thấy con gái của mình chịu khổ gặp nạn, vậy thì bà sẽ càng đau khổ hơn nữa, càng không thể chịu đựng được.
“Dạ biết, mẹ đã từng nói với cháu. Lúc ấy mẹ được một gia đình nhận nuôi, mặc dù người của gia đình đó là những người dân bình thường, gia cảnh không tốt, nhưng mà đối xử với mẹ cực kỳ tốt. Bởi vì người của gia đình đó vẫn luôn không có con cái, cho nên vẫn luôn xem mẹ của cháu như là con ruột của mình mà nuôi dạy.” Tô Khiết nhìn bà cụ Đường, lúc cô nói những chuyện này trên mặt của bà hơi nhẹ nhõm một chút.
Cô biết là bà cụ Đường đang sợ cái gì, cho nên cô không thể để cho bà cụ Đường biết được những chuyện năm đó đã xảy ra với mẹ của mình, mỗi một lần cô nhớ đến những chuyện đó thì cô đều cảm giác khó chịu, huống hồ gì là bà cụ Đường.
Cô sợ một khi bà cụ Đường biết được những chuyện đó thì sẽ sụp đổ.
Cho nên lúc này Tô Khiết đã nói dối, Tô Khiết nghĩ là cô chắc chắn phải nói với Đường Lăng một chút, để Đường Lăng không cần nói những chuyện kia cho hai người già nghe.
Lúc trước bị mất con gái, bọn họ vốn dĩ rất đau khổ tự trách, nếu để bọn họ biết được con gái của mình đã phải chịu rất nhiều đau khổ, phải chịu nhiều trừng phạt sau khi bị lạc mất, sao bọn họ có thể chịu đựng được.
Đôi khi những lời nói dối có ý tốt thật sự rất cần thiết.
“Có thật không?” Nghe thấy lời của Tô Khiết, sự sợ hãi trong đôi mắt của bà cụ Đường rõ ràng đã biến mất: “Quả thật là ông trời yêu thương, để cho Thúy Nhi của chúng ta gặp được người có lòng tốt như vậy, như thế thì trong lòng của bà cũng dễ chịu hơn một chút.”
“Đúng vậy đó, may mắn, may mắn là Thúy Nhi nhà chúng ta gặp được người tốt như vậy.” Ông cụ Đường liên tục gật đầu, trong mắt mang theo nước mắt, nhưng mà cũng có mấy phần vui mừng.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường của đời người, Thúy Nhi bị bệnh mới qua đời, hai người cũng không cần phải quá đau lòng đâu. Bây giờ biết Thúy Nhi không chịu quá nhiều đau khổ, chúng ta cũng đã được an ủi.” Đường Vân Thành cũng không kiềm lòng được mà nói một câu.
“Đúng vậy đó, hôm nay đã tìm được con gái của Thúy Nhi rồi, là việc vui, chúng ta nên vui mừng, nên vui mừng.” Bà cụ Đường nhìn về phía Tô Khiết, nỗi đau ở trên mặt của bà cũng đã giảm đi một ít: “Thúy Nhi không chịu quá nhiều đau khổ để cho mẹ cảm thấy vui quá, hôm nay có thể nhìn thấy được con gái của Thúy Nhi, mẹ đã rất thỏa mãn.”
Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, cô cảm thấy lời nói dối này rất có giá trị, rất đáng.
“Mặc dù là Thúy Nhi của chúng ta không có ở đây, nhưng chúng ta cũng nhất định phải cảm ơn người có lòng tốt đó thật đàng hoàng, cảm ơn bọn họ đã nuôi dưỡng Thúy Nhi của chúng ta, cảm ơn bọn họ đã yêu thương và chăm sóc với Thúy Nhi của chúng ta.” Bà cụ Đường vốn là một người rất biết ơn, ân tình lớn như vậy đương nhiên phải báo đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK