Những người khác cũng đã ngồi vào chỗ của mình.
“Cậu Thần đến nhà họ Tô, thật sự là vinh hạnh của nhà họ Tô chúng tôi. Bình thường có mời cũng không mời được, tối nay cậu ba Nguyễn có thể tới …’ Sau khi Lưu Vũ ngồi xuống, bà liền nói mấy câu xã giao lịch sự.
Đúng lúc này, chân của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên chạm vào chân của Tô Khiết.
Tô Khiết giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, để che dấu sự thất thố của mình, Tô Khiết liên tục nói: “Ăn đi, ăn đi, đói chết mất thôi.”
Đương nhiên, Tô Khiết lên tiếng đã cắt ngang lời Lưu Vũ đang nói, Tô Khiết không phải cố ý, mà rõ ràng là cậu ba Nguyễn cố ÿ.
Nguyễn Hạo Thần liếc Tô Khiết một cái, khóe môi hơi câu lên, nhàn nhạt nở nụ cười.
Lưu Vũ nhìn Tô Khiết một cái hung tợn, nghiến răng nghiến lợi, con nhỏ đáng chết, ngày thường thì ngu ngốc mà lúc này lại biết thu hút sự chú ý của Nguyễn Hạo Thần.
“Nguyễn Hạo Thần, anh thích ăn cái gì, em gắp cho.” Tô Nghiên Nghiên nhìn thấy Tô Khiết thu hút sự chú ý của cậu ba Nguyễn, hận đến nghiến răng, vì vậy cô ta cũng cố gắng thu hút sự chú ý của anh!
Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần không nghe thấy lời Tô Nghiên Nghiên nói, anh không đáp lại, thậm chí không nhìn về phía cô ta, ánh mắt vẫn cứ nhìn Tô Khiết.
“Anh rể, anh đến ăn cơm cùng gia đình là vì chị của em à?” Tô Chí Long cảm thấy thái độ của Nguyễn Hạo Thần có chút không rõ ràng nên ngập ngừng nói.
Chị gái mà Tô Chí Long nói đương nhiên là Tô Nghiên Nghiên, nhưng đối với Nguyễn Hạo Thần, cô ta giống như không khí, tồn tại nhưng hoàn toàn bị anh ngó lơ.
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần nghe Tô Chí Long hỏi vậy, anh hoàn toàn không nghĩ tới Tô Nghiên Nghiên, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Tô Khiết, dù gì thì Tô Chí Long đúng là phải gọi Tô Khiết là chị.
Nguyễn Hạo Thần nghe một tiếng anh rể, cảm thấy khá tốt, vậy nên không hề phản bác.
Cậu ba Nguyễn không phản bác lại, biểu hiện của những người trong bàn đều trở nên vi diệu.
Mọi người đều biết chị gái mà Tô Chí Long nói lúc này là đang ám chỉ Tô Nghiên Nghiên, cho nên mọi người liền tự động nghĩ rằng Nguyễn Hạo Thần lần này thật sự đến vì Tô Nghiên Nghiên.
Ngay cả anh rể cũng đã thừa nhận, có vẻ như anh thực sự đang có ý định kết hôn với Tô Nghiên Nghiên rồi.
Ánh mắt ông cụ Tô lóe lên, nhìn đi nhìn lại phía Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần, luôn cảm giác có cái gì đó không đúng.
Ông thế nào cũng cảm thấy Nguyễn Hạo Thần không phản đối hai tiếng anh rể của Chí Long là bởi vì tưởng đó là Khiết Khiết?
Chỉ là Khiết Khiết và Nguyễn Hạo Thần?
Có thể không?
Tô Nghiên Nghiên vốn dĩ có hơi gượng gạo khi thấy cậu ba Nguyễn không để ý đến mình, lúc này nghe Chí Long gọi cậu ba Nguyễn là anh rể mà cậu ba Nguyễn cũng không phản bác lại, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng, nếu vậy nghĩa là cậu ba Nguyễn định cưới cô sao?
Chuyện này có thật không?
Không phải cô đang mơ đó chứ?
Bỗng ngay lúc này, Nguyễn Hạo Thần nhìn con tôm trước mặt, đột nhiên nói: “Anh muốn ăn tôm.”
Lúc Nguyễn Hạo Thần nói lời này, mắt tuy đang nhìn con tôm, nhưng thật ra lại là đang nói với Tô Khiết.
CHƯƠNG 989
Tô Khiết là người khôn ngoan, tự nhiên cũng có thể hiểu được, cô thật sự muốn trợn anh một cái.
Anh muốn ăn tôm thì cứ ăn đi, không phải ở ngay trước mặt sao, đưa tay ra là có thể lấy được rồi, nói cái gì nữa chứ? Nói có thể đưa tôm vào miệng được chắc?
Tuy nhiên, lúc này cậu ba Nguyễn chỉ nhìn mà không làm gì cả.
“Để em lột vỏ cho anh.” Tô Nghiên Nghiên đột nhiên cảm thấy lời này của Nguyễn Hạo Thần là đang nói với cô ta, Tô Nghiên Nghiên hiểu điều này. Ý tứ của cậu ba Nguyễn lúc này không thể rõ ràng hơn, đó chính là muốn cô ta giúp anh lột vỏ tôm.
Yêu cầu này của cậu ba Nguyễn, cô ta mong còn không được ấy chứ.
Tô Nghiên Nghiên nói xong, gắp hai con tôm vào bát mình, bắt đầu cẩn thận lột vỏ, rõ ràng là lột cho Nguyễn Hạo Thần.
Tô Khiết hơi giật mình, cô kết hôn với Nguyễn Hạo Thần được ba tháng, cô biết Nguyễn Hạo Thần hơi có chút bệnh ưa sạch sẽ.
Nguyễn Hạo Thần sẽ không bao giờ chạm vào bất cứ thứ gì mà người khác đã chạm vào.
Tuy nhiên, cô là một ngoại lệ, cô nhớ tới lúc Nguyễn Hạo Thần hôn cô, thậm chí đến nước bọt của mình cũng nuốt vào rồi, vì
vậy nếu mà đối với cô cũng quá sạch sẽ thì quái đản quá rồi.
Tô Khiết nhớ Nguyễn Hạo Thần có thói quen sạch sẽ, anh nhất định sẽ không động vào con tôm mà Tô NghiênNghiên đã lột cho, nhưng dù sao cũng có thể có ngoại lệ, Tô Nghiên Nghiên cũng được coi là mỹ nhân mà.
Tô Khiết đang nghĩ ngợi, liền cảm giác được một tia nhìn thẳng trên người, muốn bỏ qua cũng không được.
Tô Khiết chỉ có thể ngẩng đầu nhìn sang, liền bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần.
Nguyễn Hạo Thần nhíu mày nhìn cô, ánh mắt có chút tàn nhẫn, trong mắt lộ ra ẩn ý – nếu cô dám bỏ con tôm đã bóc vỏ của
Tô Nghiên Nghiên vào bát của anh, anh sẽ xé xác cô ra ngay.
Là một chuyên gia tâm lý, Tô Khiết lúc này đã hiểu chính xác ý tứ của Nguyễn Hạo Thần, một chút cũng không hề nhầm.
Tô Khiết hơi giật mình, anh không muốn Tô Nghiên Nghiên bóc tôm, có thể trực tiếp nói với Tô Nghiên Nghiên, cũng có thể trực tiếp nổi giận với Tô Nghiên Nghiên mà, bộ liên quan gì đến cô sao?
Mắc mớ gì anh phát tiết với cô?
Cô oan không chứ hả?
Tô Khiết nghĩ như vậy, nhưng dưới ánh mắt đó của cậu ba Nguyễn, cuối cùng cô cũng phải chịu thua, cô nhanh chóng gắp một con tôm, bỏ đầu và đuôi rồi lột vỏ, chưa được một giây là làm xong, Tô Khiết ném tôm thẳng vào bát của Nguyễn Hạo Thần.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần lập tức dịu đi, cúi đầu, gắp con tôm vừa bóc của Tô Khiết cho vào miệng, nhếch môi thỏa mãn.
Ngon lắm, tôm vợ lột cho ăn rất ngon, hai người họ cưới nhau ba tháng rồi mà anh còn chưa được hưởng thụ kiểu đối đãi thế này, cảm giác thật tuyệt!!
“Chà, ngon lắm.” Nguyễn Hạo Thần ăn xong, nghiêm túc khen ngợi một câu, đương nhiên lúc cậu ba Nguyễn nói lời này, ánh mắt của anh cũng nhìn về phía Tô Khiết.
Nguyễn Hạo Thần lúc này có chút phiền muộn, ăn đi, ăn đi, tại sao không ăn cho chết luôn đi?
Tô Nghiên Nghiên thật sự vô cùng căm hận, hận không thể nuốt luôn Tô Khiết, rõ ràng là cô ta lột tôm cho cậu ba Nguyễn trước, thế mà con đê tiện Tô Khiết kia lại dám cướp cơ hội, hơn nữa cậu ba Nguyễn còn ăn tôm Tô Khiết lột nữa chứ.
CHƯƠNG 990
“Hai đứa quen nhau?” Ánh mắt ông cụ Tô nhìn đi nhìn lại Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết, rồi đột nhiên hỏi.
Thật ra ông cụ Tô cố ý hỏi chuyện này, dù sao Nguyễn Hạo Thần cũng đã đầu tư cho Tô thị, Tô Khiết quen Nguyễn Hạo Thần cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ông cụ Tô hỏi chuyện này còn là vì mục đích khác.
Tuy rằng ông cảm thấy Khiết Khiết và Nguyễn Hạo Thần khó có thể có quan hệ gì với nhau, nhưng tương tác giữa hai người này thực sự quá khiến người ta…
“Quen.”
“Không quen.”
Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đồng thanh trả lời.
Tất nhiên, người nói “quen” là cậu ba Nguyễn, còn người nói “không quen” là Tô Khiết.
Nguyễn Hạo Thần nghe Tô Khiết nói không quen mình, hai mắt nhanh chóng nheo lại, anh biết cô không muốn ông cụ biết quan hệ của hai người, thế nhưng cô giờ còn dám nói là không quen biết anh nữa!
Không quen biết anh!!
Hay, hay lắm, cô thật sự được lắm.
“Thế rốt cuộc là có quen hay không?” Trong mắt ông cụ Tô có chút phức tạp, một người nói là biết, người kia lại nói là không, chuyện gì vậy chứ?
Hơn nữa người nói có quen lại là Nguyễn Hạo Thần?
Nếu như Khiết Khiết nói rằng họ biết nhau, còn Nguyễn Hạo Thần nói không thì điều này còn hiểu được, thế mà bây giờ lại ngược lại.
Mà rõ ràng, lúc Khiết Khiết nói không quen biết nhau, Nguyễn Hạo Thần giống như đang tức giận, thế nên ông cụ Tô mới càng cảm thấy kỳ quái.
Những người khác cũng nhìn Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết, đều tự hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Lân này Nguyễn Hạo Thần không trả lời, anh chỉ liếc nhìn Tô Khiết, anh muốn xem cô trả lời như thế nào.
Ba tháng kết hôn, anh và cô xứng đáng với cái danh vợ chông, ăn cùng bàn ngủ chung giường, đêm nào anh cũng ôm cô, hôn cô, bây giờ người phụ nữ này lại nói không quen anh sao?
Anh muốn xem cô ứng phó như thế nào?
“Do việc Nguyễn thị đầu tư vào Tô thị nên tôi và cậu ba Nguyễn đã gặp mặt nhau một lần, nhưng tôi cứ tưởng người bận rộn như cậu ba Nguyễn chắc hắn chẳng nhớ đến đâu, ai ngờ là anh ấy vẫn nhớ.” Tô Khiết lặng lẽ thở ra một hơi, cô miễn cưỡng giải thích, mặc dù lý do này rất gượng gạo, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thực sự cô không thể nghĩ ra thêm lý do nào khác.
Nguyễn Hạo Thần vừa nghe lời giải thích hời hợt của cô, vừa nheo đôi mắt, trong ánh mắt đã có thêm vài phần thờ ơ mờ mờ ảo ảo, độ cong trên khóe miệng rõ ràng cũng đã trở nên lạnh lùng hơn.
Anh từng gặp cô một lần ư? Vậy ý cô là hai người họ chỉ gặp một lần thôi sao?
Làm vợ chồng ba tháng, thời gian dài ngủ chung trên một chiếc giường, mỗi đêm anh đều muốn cô đến phát điên, vậy mà giờ cô lại nói bọn họ chỉ gặp đúng một lân sao?
Không ngờ là anh ấy vẫn nhớ? Anh có thể không nhớ được ư?
“Muốn làm anh không nhớ thì sợ là khó lắm, dù gì thì chúng ta…” Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng quét mắt qua người cô một lượt rồi đột ngột lên tiếng.
Tô Khiết giật mình, cô giơ chân ra đá anh nhanh như chớp.
CHƯƠNG 991
Nguyễn Hạo Thần biết cô đang sợ anh nói linh tinh, trong ánh mắt lại càng rõ thêm vài phần lạnh nhạt.
Sau đó anh nhân lúc cô giơ chân đá sang, đột ngột cũng đưa chân kéo lấy chân cô sau đó kẹp lại, giữ chân cô ở giữa hai chân anh.
Động tác này của anh chỉ diễn ra ở bên dưới bàn, còn trên khuôn mặt anh không hề để lộ ra chút thay đổi nào.
Tô Khiết lúc này hoàn toàn bị kinh ngạc, cô dùng lực muốn rút chân về, nhưng lại không thể rút ra được.
“Hai đứa làm sao cơ?” Ông Tô nghe thấy Nguyễn Hạo Thần chỉ nói nửa chừng như vậy thì rất hiếu kỳ, ông cảm giác Khiết Khiết và Nguyễn Hạo Thần tuyệt đối không đơn giản là chỉ gặp nhau một lân được, cũng tuyệt đối không đơn giản là vì chuyện làm ăn.
“Không sao hết ạ?” Không đợi Nguyễn Hạo Thần lên tiếng, Tô Khiết đã nhanh miệng hỏi lại một câu.
Thấy ông thể hiện rõ vẻ không tin, Tô Khiết lại âm thầm thở dài, sau đó nhanh tay gắp một con tôm, bóc với tốc độ
nhanh y hệt: “Ông à, ông cũng ăn tôm đi.”
Tô Khiết muốn đặt con tôm vào bát cho ông, nhưng cô lại ngồi cách ông hơi xa, phải đứng dậy mới được, nhưng lúc này Nguyễn Hạo Thần lại đang giữ chân của cô làm cô không thể đứng lên được.
Tô Khiết bèn nhìn sang Nguyễn Hạo Thần, ngụ ý bảo anh bỏ chân cô ra.
Nguyễn Hạo Thần không những không buông mà một tay còn âm thầm đưa ra đặt lên chân cô.
Toàn thân Tô Khiết như đông cứng lại, cô thầm thở dài, tên này điên rồi sao? Anh ta muốn làm gì vậy?
Nhưng điều khiến Tô Khiết càng hoảng sợ hơn là, tay của anh đang bắt đầu di chuyển, men theo chân cô, từ từ di
chuyển đến một chỗ khác.
Trong khoảnh khắc, Tô Khiết không dám động đậy, đầu óc nhất thời cũng trở nên trống rỗng, sau đó để rơi con tôm vừa bóc cho ông vào bát mình.
“Khiết Khiết, con tôm đó không phải là cháu bóc cho ông sao?” Ông Tô nhìn Tô Khiết, câu hỏi này không biết có
phải là cố ý hay không.
Nhưng nói chung là khi ông Tô nói câu này, ánh mắt đã có chút phức tạp.
Tô Khiết ngại ngùng đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.
Cô phát hiện mỗi lần cô đối diện với Nguyễn Hạo Thần, cô liền biến thành kẻ ngốc, thường xuyên làm chuyện ngốc nghếch.
Tô Khiết trong lòng buồn bực, may là bàn tay Nguyễn Hạo Thần ở trên chân cô đã dừng lại, không di chuyển linh tinh
nữa, nhưng tay anh cứ đặt trên chân cô mãi, nên lúc này cô vẫn không dám động đậy gì.
Tô Nghiên Nghiên sau khi định thân lại, nhìn thấy con tôm mình vừa bóc, ánh mắt liên sáng rực lên, sau đó cô ta quay sang
cậu ba Nguyễn mỉm cười dịu dàng: “Cậu ba Nguyễn, tôi giúp anh bóc xong một con tôm rồi này, anh ăn thử đi.”
Tô Nghiên Nghiên vừa nói vừa đặt con tôm đã bóc xong vào bát của Nguyễn Hạo Thần.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần lại hướng sang Tô Khiết một lần nữa, anh dùng ánh mắt để diễn đạt ý nghĩ của mình – anh
không muốn ăn tôm của Tô Nghiên Nghiên, anh muốn cô giải quyết.
Tô Khiết lại một lần nữa đọc hiểu được ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần.
Mẹ nó, cô học tâm lý học chỉ để đọc được ánh mắt của cậu ba Nguyễn thôi sao?
Hơn nữa, anh không muốn thì cứ trực tiếp từ chối là được rồi, sao lại muốn cô phải giải quyết?
Cô có thể giả vờ như không thấy không? Có thể giả vờ như cô không hiểu không?
Nhưng cái tay của Nguyễn Hạo Thần lại xấu tính véo lên chân cô một cái.
Cả người Tô Khiết lại như đông cứng lần nữa, cô bực dọc thở dài: “Anh Nguyễn ăn một con là đủ rồi, ăn nhiều không tốt đâu, nhiều cholesterol lắm.”
Thấy con tôm trong tay Tô Nghiên Nghiên sắp rơi vào trong bát Nguyễn Hạo Thần, Tô Khiết không thể không dịch
chuyển bát của anh đi một chút, kết quá làm con tôm Tô Nghiên Nghiên vừa bóc rơi xuống mặt bàn.
Sắc mặt Tô Nghiên Nghiên tức thời trở nên cực kỳ khó coi, nhưng cô ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
“Chị, sao chị lại có thể như thế nhỉ, cậu ba Nguyễn là khách, sao chị có thể tùy tiện động vào đồ của cậu ba Nguyễn được, sao chị dám quyết định thay cậu ba Nguyễn…” Tô Nghiên Nghiên vừa nén cơn giận xuống thì lại nghĩ đến hành động vừa rồi của Tô Khiết chắc chắn sẽ khiến cậu ba Nguyễn không hài lòng, nên cô ta lại nổi giận đùng đùng.
Tô Nghiên Nghiên cho rằng cậu ba Nguyễn chắc chắn sẽ tức giận, không chừng còn dạy dỗ cho Tô Khiết một trận.
Tô Khiết cũng quá to gan, cô ta lại dám tùy tiện động đồ của cậu ba Nguyễn, quả đúng là đi tìm đường chết.
“Ừ, em không cho anh ăn thì anh không ăn nữa.” Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại nhìn Tô Khiết, sau đó buông ra một câu rất tự nhiên.
Chỉ là ý tứ trong câu nói này của anh quả thực dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Cô không cho anh ăn thì anh không ăn nữa, sao cậu ba Nguyễn lại ngoan ngoãn nghe lời của Tô Khiết như thế?
Mẹ nó!! Tô Khiết sững sờ, không nhịn được thầm chửi một câu trong lòng.
Rõ ràng là tự anh ta không muốn, sao anh ta lại có thể đổ cho cô, anh ta còn có thể nham hiểm hơn nữa không?
Anh ta lại còn cố ý nói một cách dịu dàng như thế nữa, đúng là dễ làm người ta hiểu nhầm!
Trong tức khắc, sắc mặt của những người ngồi cùng bàn đều thay đổi.
Chỉ riêng câu nói vừa rồi của cậu ba Nguyễn thôi đã đủ làm người ta thấy rõ mối quan hệ của anh và Tô Khiết không hề bình thường.
Sắc mặt Tô Nghiên Nghiên lập tức trở nên tái nhợt, vô cùng khó coi, cũng vô cùng đáng sợ, cô ta trừng mắt lên nhìn Tô Khiết đầy hận thù, trong lòng còn thầm mắng chửi, Tô Khiết cô đúng là đồ hèn hạ, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Gương mặt Lưu Vũ cũng lập tức tồi sầm, sau khi Tô Chí Long bình tĩnh lại, anh ta lướt mắt qua Tô Nghiên Nghiên rất nhanh, trong ánh mắt mang theo không biết bao nhiêu sự châm biếm. tải áp truyện Hola để đọc tiếp nhé.
Chỉ có ông Tô cúi đầu, khóe miệng từ từ cong lên, xem ra quan hệ giữa Khiết Khiết và Nguyễn Hạo Thần không hề bình thường.
Nhìn vào cách đối xử đặc biệt của Nguyễn Hạo Thần dành cho Khiết Khiết, ông cảm thấy có một số chuyện ông có thể tưởng tượng đến những điêu xa vời hơn.
Nói không chừng thực sự có khả năng này, đương nhiên là đợi đến khi Nguyễn Hạo Thần đi rồi, ông sẽ phải hỏi Khiết Khiết cho rõ ràng.