Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 701


Chắc hẳn là ngay từ đầu bạn học Đường Minh Hạo đã dự định như vậy.


Tuy nhiên, cậu bé Đường Minh Hạo lại không ngờ gặp phải một “ác bá” hoàn toàn không nói lý lẽ.


Một “ác bá” rõ ràng biết bản thân vô lý nhưng vẫn muốn bắt nạt kẻ khác.


Vì thế Đường Minh Hạo đã tính lầm cho nên mới bị mời phụ huynh.


Trước tiên, Đường Minh Hạo chắc chắn sẽ không muốn cho bọn họ biết.


Tuy Đường Minh Hạo còn nhỏ nhưng lúc làm việc rất có chừng mực, không thể nào ra tay đánh người vô cớ được.


Nếu chỉ là những đứa trẻ bốc đồng đánh nhau bình thường thì cũng thôi đi nhưng tình huống này rõ ràng là không phải.


Rõ ràng bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã tính toán mọi chuyện trước, cho nên Đường Minh Hạo đánh người là có kế hoạch hẳn hoi.


Như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


“Con trai của cô đánh con của tôi. Chuyện này không xong đâu. Nếu cô không giải quyết thì tôi sẽ không để yên đâu.” Mụ béo rống lên, hoàn toàn không nói lý lẽ, mặc kệ đứa con của bà ta đang nằm dưới đất kêu gào thảm thiết kia.


Tô Khiết càng đau lòng cho cậu nhóc béo đang khóc lóc đau đớn trên đất, đương nhiên Tô Khiết cũng hiểu rõ, cậu nhóc béo này chỉ là đau, cũng sẽ không có gì đáng lo.


“Chị Minh, chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau mà thôi. Minh Hạo cũng bị thương, Tráng Tráng cũng không thấy bị thương gì, thôi thì chúng ta hãy bỏ qua chuyện này đi.” Cô giáo Dư thật sự không chịu nổi nữa, nhỏ giọng nói một câu.


“Ý cô là sao? Ở đây đến lượt cô lên tiếng sao? Cô không muốn làm nữa phải không? Không muốn làm nữa thì cút đi cho tôi.” Mụ béo kia chỉ vào mũi cô giáo Dư mắng xối xả.


Cô giáo Dư bị mắng đến nỗi liên tục lùi vê sau, sắc mặt hơi khó coi, dường như muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.


Dù sao cô ấy vẫn muốn làm việc ở đây.


“Bảo bọn họ cút đi. Đây là nhà trẻ của nhà tôi, sau này không cho phép bọn họ đến đây học nữa.” Cậu nhóc béo nằm trên đất vừa khóc vừa chỉ vào Đường Minh Hạo nói.


Đôi mắt Tô Khiết hơi nheo lại, khi Cố Dinh Dinh gọi điện cho cô, cô ấy chỉ nói mẹ của đứa trẻ bị đánh là giáo viên mẫu giáo nhưng bây giờ xem ra hình như không phải là như vậy. Hóa ra nhà trẻ này là của nhà cậu nhóc béo kia, chả trách lại bắt nạt người khác đến thế.


“Đương nhiên chúng ta sẽ bảo bọn họ cút đi nhưng trước khi đi phải tính cho xong món nợ này đã, nếu không thì ai cũng đừng hòng rời đi.” Mụ béo còn vô lý hơn con trai của bà ta.


Tô Khiết nghĩ đến việc Đường Minh Hạo cố ý đánh cậu nhóc béo cho nên cô vốn còn đau lòng cho cậu ta, nhưng không ngờ một nhà này lại kiêu căng, vô lý đến thế.


Tô Khiết đứng lên, dìu cô giáo Dư dựa vào một góc bàn, đôi mắt nhìn về phía người phụ nữ mập kia, chậm rãi mở miệng: “Là phải làm cho rõ ràng.”


Ánh mắt của Tô Khiết lúc này rất hờ hững, khi mụ béo bắt gặp ánh mắt của Tô Khiết thì thân thể của bà ta rõ ràng là hơi cứng ngắc, khí thế lập tức biến mất phân nửa, chỉ có điều vẻ mặt vẫn giận dữ rống lên: “Chuyện đã rành rành ra đấy, con trai cô đánh con trai tôi, cô nhìn thử xem thằng bé đã bị đánh thành dạng gì rồi?”


“Tại sao bọn nhỏ lại đánh nhau?” Tô Khiết muốn biết tại sao Đường Hạo Minh lại ra tay đánh bạn. Cô cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.


Thằng nhóc Đường Minh Hạo sẽ không đánh người vô cớ.


“Không cần biết tại sao. Nó đã đánh con tôi ra nông nỗi này thì các người phải chịu trách nhiệm.” Mụ béo tỏ rõ ý muốn ỷ thể hiếp người, chỉ là trong lúc này trong mắt bà ta hơi lóe lên vẻ chột dạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK