“Nếu như ý kiến của cô thì Chung Hồng thật sự có vấn đề?” Trên mặt Liên Cung càng thêm nghiêm túc.
“Tìm ra được người nhận tin rồi thông báo cho bà cụ thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.” Tô Khiết biết nhất định phải nắm được gốc rễ chuyện này mới được.
Mà dù sao hiện tại Chung Hồng dưới thân phận người bị hại nên không tiện thẩm vấn, vì vậy cô muốn tìm ra được người nhận tin tức trước.
Không nhiều người biết chuyện cô nghi ngờ Chung Hồng, hơn nữa cô nói muốn tìm người thân cho Chung Hồng.
Nhưng bà cụ lại nhận được tin tức, chứng tỏ người nhận tin tức chắc chắn ở trong tù.
Dưới tình huống bình thường thì người ở trong tù tuyệt đối không thể nhận được tin tức bên ngoài, cho nên cũng chỉ có một khả năng, Chung Hồng thông báo cho người kia.
Người kia chắc chắn liên lạc với Chung Hồng thì có lẽ là người Chung Hồng tin tưởng nhất, cũng chắc chắn là người biết rõ chuyện của Chung Hồng.
Cô xem ghi chép thẩm vấn thì những người lãnh đạo đều nói chưa gặp qua khuôn mặt thật của người đứng đầu, mỗi lần bọn họ gặp người đứng đầu cũng cách một tấm màn, hơn nữa mỗi lần đều bao vây đặc biệt nghiêm mật.
Cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy vóc người mơ hô của người đứng đầu, nhưng có người nói vóc dáng người đứng đầu rất nhỏ nhắn, có người lại nói vô cùng mập mạp, lời khai hoàn toàn không giống nhau.
Vì vậy thông qua lời khai của những người đó thì rất khó tìm ra người đứng đầu thật sự của bọn họ, bởi vì người đứng đầu kia thật sự rất giảo xảo, sớm tính toán tất cả mọi chuyện.
Những người đó nhìn thấy chưa chắc là thật.
Nhưng người có thể liên lạc với người đứng đầu thì chắc chắn đã gặp người đứng đầu, biết rõ người đứng đầu là ai, hoặc là có quan hệ không bình thường.
“Trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn luôn trông coi nghiêm ngặt, lúc trước vẫn luôn ở phòng thẩm vấn, sau đó được đưa về nhà tù một lần, trong quá trình tuyệt đối không gặp qua bất cứ ai, cho nên người kia đang nấp ở trong nhà tù.” Liên Cung là người thông minh, lập tức hiểu ý của Tô Khiết.
Tô Khiết không nói gì, chỉ nhàn nhạt cười cười.
“Người nọ ở trong nhà tù, mà Chung Hồng vốn không có cơ hội đến gần nhà tù, bọn họ có thể liên lạc với nhau, vậy thì chắc chăn có cách gì đó.” Lúc này Liên Cung lập tức nghĩ tới khả năng này.
Vậy chuyện này…
“Người đó ở trong tổ chức chắc có lẽ không phải là người cao nhất, chắc là địa vị cũng không quá cao, nếu không thì lúc mọi người soát người thì không thể bỏ sót lại được.” Tô Khiết lại từ từ bổ sung thêm một câu, Liên Cung nói là lúc đó bọn họ đã tiêu diệt hết toàn bộ tổ chức, cho nên lúc đó chắc chắn bắt được không ít người.
Dựa vào tình huống bình thường, nhân viên làm việc chắc chắn sẽ điều tra cẩn thận đối với những người tuyến đầu, có địa vị cao, nhân vật quan trọng, cho nên càng là người có địa vị cao thì trên người lại càng không có khả năng giấu đồ vật, mấy nhân vật không quan trọng chắc có lẽ là bị bỏ sót rồi.
Đương nhiên cái này cũng không thể xem như là thiếu sót của nhân viên làm việc được, chỉ có thể nói là kẻ thù quá gian xảo.
Trong tổ chức, người có địa vị cao nhất, mấu chốt nhất là hai người. Một người là giả dạng thành nhân vật không quan trọng, một người khác lại giả dạng thành người bị hại, tất cả kế hoạch không có kẻ hở.
Tô Khiết đã có thể đoán được tình huống lúc đó.
Lúc đó cái tên lão đại còn ở đó, bởi vì chuyện đột nhiên xuất hiện cho nên cô ta cũng không thể nào chạy đi được, sau đó lại giả bộ thành người bị hại, nhốt mình vào trong cái lồng.
Đương nhiên trước đó bọn họ đều đã sắp xếp xong xuôi hết tất cả rồi, bao gồm cả bà cụ đó, bao gồm cả người đàn ông hơi ngốc nghếch của cô ta.
Ai cũng sẽ không nghi ngờ rằng một nạn nhân bị nhốt ở trong lồng vào thời điểm đó lại có thể là ông trùm buôn người.