“Khiết Khiết, thì ra con ở đây, bà ngoại của con thấy con lâu như vậy không có trở về, kêu mợ lại đây xem thử.” Vừa đúng vào lúc này, Phạm My đi tới, nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần gắt gao lôi kéo Tô Khiết, trong đôi mắt của bà hiện lên vài phần ý cười: “Bà ngoại của con nói sợ con bị người ta bắt cóc, dì còn không tin, bây giờ xem ra, bà ngoại của con quả nhiên có khả năng dự đoán.”
Đương nhiên lời này của Phạm My rất hiển nhiên là nói cho Nguyễn Hạo Thần nghe.
Tô Khiết trong lòng cười thầm, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần ẩn ẩn trầm xuống vài phần, cô là vợ của anh, anh cần phải bắt cóc sao?
“Mộ Dung, con cũng đến rồi hả, sao hồi nãy ở trong đại sảnh không nhìn thấy con.” Phạm My đi đến trước mắt, nhìn thấy Tư Đồ Không, có chút ngoài ý muốn, con mắt của bà khẽ chuyển, lúc nhìn thấy Liễu Ảnh bị Tư Đồ Không ôm trong lòng, trên mặt càng nhiều thêm vài phần ngoài ý muốn.
“Đây là bạn gái của con? Cô gái này vừa nhìn liền thấy không tệ, nhưng mà việc này mẹ của con hình như không biết đúng không? Hai ngày trước lúc dì gặp mẹ con, mẹ của con còn nhờ dì giúp con tìm bạn gái, lần sau lúc tìm mẹ của con uống trà tiếp nhất định phải tỉ mỉ nói lại việc này.” Phạm My và mẹ của Tư Đồ Không là bạn cực kì thân, quan hệ vô cùng tốt.
Tư Đồ Không không nói gì, không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, chỉ là sắc mặt có chút trầm, ánh mắt cũng giống như có chút không tập trung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Liễu Ảnh thấy anh ta không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn anh ta, liền nhìn thấy sắc mặt có chút âm trầm của anh ta.
Cô ta nhớ tới năm năm trước, điều kiện mà anh ta định ra với cô ta, quan hệ bọn họ không thể để cho người khác biết, bao gồm cả người nhà của cô ta và người nhà của anh ta.
“Con không phải, dì đừng hiểu lầm.” Liễu Ảnh âm thầm hô lên một tiếng, nhìn Phạm My giải thích, trên mặt của cô mang theo vài phần ý cười, chỉ là nụ cười đó có chút chua chát, cũng có chút xấu hổ: “Con chỉ là bạn đồng hành tối nay của cậu Tư Đồ.”
Liễu Ảnh biết dưới loại tình huống này, cô ta nên giải thích rõ ràng, không thể để cho Phạm My đi nói lung tung với mẹ của Tư Đồ Không.
Nhưng mà Liễu Ảnh cũng hiểu được, cô giờ phút này giải thích như vậy rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến cái khác, ví dụ như cô ta chỉ bạn – trên giường của anh ta.
Kỳ thật chuyện này cũng là sự thật.
Tư Đồ Không nghe thấy lời của cô ta, sắc mặt khẽ biến, đôi mắt nháy mắt âm trầm cực kì, anh ta lạnh lùng liếc cô ta một cái, khóe môi hơi kéo kéo, giống như lạnh lùng lại giống như mang theo vài phần trào phúng.
“Vâng, cô ta chỉ là của bạn đồng hành của con.” Tư Đồ Không nhìn Phạm My, dường như đang giải thích với Phạm My, cảm giác lại không phải hoàn toàn là như thế.
Lời nói của anh ta hơi dừng một chút, sau đó cúi đầu hôn một cái lên môi của Liễu Ảnh, sau đó lại chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Buổi tối hôm nay…”
Lời này của Tư Đồ Không vừa nghe liền càng dễ làm cho người khác hiểu lầm, lại thêm động tác của anh, liền càng làm cho người khác nghĩ đến phương diện kia.
Cơ thể của Liễu Ảnh hơi run rẩy, trong đôi mắt hơi buông xuống cất giấu vài phần nặng nề, tâm cũng ẩn ẩn đau, anh ta cho tới bây giờ đều là như thế, chưa bao giờ để ý cô có khó xử hay không.
Hoặc là anh chính là cố ý làm cho cô khó xử.
Thôi, nhiều năm như vậy, cô ta cũng đã quen rồi, không, hoặc là nên nói cô ta đã chết lặng rồi.
Cũng may, sắp kết thúc rồi, ước hẹn 5 năm của cô ta và anh ta rất nhanh sẽ kết thúc.
Lúc trước đã nói rõ, cô ta chỉ bán cho anh ta năm năm, sau năm năm, cô ta liền tự do , cô vẫn có thể đi theo đuổi tình yêu của mình, theo đuổi đoạn kí ức mà trong lòng cô ta chưa bao giờ buông xuống…
Chương 1131
Con ngươi của Tô Khiết hơi trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhưng mà cô biết loại tình huống này cô không thể nói thêm cái gì, bởi vì cô sợ sẽ làm cho Liễu Ảnh càng thêm khó xử, cô chỉ có thể lại tìm một cơ hội nói chuyện rõ ràng với Liễu Ảnh.
Phạm My ngẩn người, đôi mắt lại nhìn về phía Liễu Ảnh lần nữa, thở dài một hơi, cô gái này cảm thấy rất tốt, Tư Đồ Không là giả bộ hả?
Loại chuyện này người ngoài cũng không tiện nói nhiều, cho nên Phạm My cũng không nói thêm cái gì nữa.
“Khiết Khiết, bà ngoại của con đang chờ con đó, chúng ta đi vào trước đi, nếu không bà ngoại của con muốn tự mình đi ra tìm người đó.” Phạm My chuyển hướng sang Tô Khiết, khóe môi hơi hé ra một tia cười, nhìn thấy tay của Nguyễn Hạo Thần vẫn gắt gao mà kéo Tô Khiết không buông, nụ cười trên mặt của Phạm My càng đậm vài phần.
“Em đi vào trước đây, anh buông tay.” Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần, trong giọng nói đó mang theo vài phần thương lượng.
“Dựa vào cái gì, em cũng đã ở với bà cả đêm, khó khăn lắm mới ra đây, anh không buông.” Cậu ba Nguyễn càng nắm chặt hơn, không có chút ý định buông tay, đây là vợ của anh, anh tại sao phải buông tay, tuyệt đối không buông!!
Phạm My nghe Nguyễn Hạo Thần nói thì khóe môi giật giật, đây là Nguyễn Hạo Thần mà bà ta biết sao? Bà ta cảm thấy lời này giống như đứa bé đòi kẹo vậy.
Tô Khiết cũng cảm thấy cạn lời.
Liễu Ảnh nhìn bọn họ, trong lòng càng hâm mộ, tình cảm của bọn họ thật là tốt.
“Hạo Thần, cậu không nhịn được việc nhỏ thì chuyện lớn sẽ không thành, bây giờ cậu tranh chấp với bà cụ sao? Vậy cậu còn muốn cưới Tô Khiết hay không?” Phạm My nói lời sâu xa khuyên anh: “Bà cụ đang tức giận, cậu phải lùi bước, lùi bước.”
“Lùi bước? Nếu tôi lùi bước thì nhà họ Đường sẽ gả cô ấy ra ngoài.” Cậu ba Nguyễn hừ lạnh, hôm nay nhà họ Đường đã chuẩn bị tiệc xem mắt.
Dưới tình huống này còn muốn anh lùi bước sao? Coi anh là người chết à?
“Tôi nói cậu lo lắng như thế làm gì? Không phải Tô Khiết là người quyết định hay sao, nếu Tô Khiết không muốn thì không ai có thể ép buộc con bé, cho nên chuyện này phải xem Tô Khiết lựa chọn thế nào.” Phạm My không nhịn được, trực tiếp cười ra, bà lần đầu tiên phát hiện Nguyễn Hạo Thần đứa nhỏ này lại có lúc đáng yêu như vậy.
Ừ, không tệ, xem ra anh thật lòng với Tô Khiết, nếu không thì cũng sẽ không như vậy.
Con ngươi Nguyễn Hạo Thần khẽ lóe lên, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Tô Khiết: “Em phải đồng ý với anh, không được chọn người đàn ông khác, không, không được nhìn người đàn ông khác, cũng không thể để ý người đàn ông khác.”
“Anh Nguyễn, yêu cầu của anh đúng là nhiều.” Khóe môi Tô Khiết giật giật, người này không phát hiện yêu cầu của mình quá nhiều sao? Theo như anh nói, có phải cô nên giả vờ bị mù bị điếc hay không?
Nói thật, yêu cầu của cậu ba Nguyễn thật sự rất trẻ con!!
“Đúng là quá nhiều.” Phạm My cười khẽ lắc đầu, lúc này cậu ba Nguyễn giống như đứa trẻ chưa lớn.
“Em không đồng ý thì anh không buông tay, cùng lắm thì anh lại chịu thêm mấy gậy của ông cụ thôi.” Thái độ của cậu ba Nguyễn vô cùng kiên quyết, anh muốn cô thấy thái độ của mình, anh biết chỉ cần cô đồng ý thì nhất định sẽ làm được.
“Được rồi, anh buông tay trước đi.” Tô Khiết nghe anh nhắc đến chuyện bị đánh thì con ngươi lóe lên, vừa rồi ông ngoại đánh anh không biết có nặng hay không? Không biết anh có bị thương hay không?
Nếu anh lại bị đánh mấy lần nữa?
Chương 1132
Cô đột nhiên cảm thấy đau lòng.
“Em đồng ý với anh trước đi.” Cậu ba Nguyễn là người thông minh nên lập tức thấy được thái độ của Tô Khiết dịu lại, đây chính là con đường tốt, cho nên anh chắc chắn phải nắm lấy cơ hội.
“Được, được rồi, em biết rồi.” Tô Khiết cảm giác mình không còn cách nào khác với anh, sao trước kia cô không biết anh dính người như thế.
Cuối cùng cậu ba Nguyễn hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, sau đó anh được nước lấn tới nói: “Vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
“Tên nhóc thối, sao cậu không lên trời luôn đi? Cậu coi người nhà họ Đường chúng tôi chết hết rồi sao?” Lần này, không đợi Tô Khiết trả lời, giọng nói đột nhiên vang lên, nói chính xác là rống lên, cảm giác hai bên tường cũng lung lay.
Mọi người lập tức nhìn qua thì thấy bà cụ Đường đang đi tới, bà cụ Đường đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng tốc độ đi lại vô cùng nhanh.
Phạm My ngẩn người, lại không nhịn được cười.
Bà cụ Đường đi tới kéo Tô Khiết, sau đó trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần một cái: “Tên nhóc thối, cậu như vậy mà còn muốn cưới Tô Khiết sao, cứ nằm mơ đi.”
Hiện tại nhà họ Nguyễn cả đống vấn đề, Nguyễn Hạo Thần cũng không chưa hoàn toàn giải quyết được vấn đề của mình, vậy mà anh muốn cưới Tô Khiết sao?
Còn muốn ngày mai đi đăng ký kết hôn?
Anh đúng là ảo tưởng?
Nguyễn Hạo Thần có thể cưới Tô Khiết, nhưng anh phải giải quyết xong mọi chuyện trước đã.
Bà ta không thể để Tô Khiết chịu bất cứ tủi thân nào.
“Cậu còn không buông tay.” Bà cụ Đường nhìn Nguyễn Hạo Thần còn nắm tay Tô Khiết thì lại rống lên một tiếng.
Giọng nói vô cùng khí phách, không hề giống như người bị bệnh tim.
Lần này cậu ba Nguyễn ngây người, có chút ngơ ngác, có chút sững sờ, hai mắt nhìn Tô Khiết quên mất cả phản ứng.
Tô Khiết nhìn anh với vẻ mặt thương anh nhưng không giúp gì được, cô biết bà cụ Đường muốn tốt cho mình, cô cũng biết lý do bà cụ Đường làm như vậy bà cụ quan tâm cô, sợ cô chịu tủi thân, cho nên cô không thể làm trái ý của bà cụ.
Cậu ba Nguyễn không cam lòng, vô cùng không cam lòng, vất vả lắm vợ mình mới thông suốt, có cảm giác với mình, cũng quan tâm mình, sao lại có nhiều người lại đột nhiên nhảy ra như thế?
Hơn nữa không thể đắc tội với những người này, bởi vì nếu anh đắc tội với bọn họ thì con đường cưới cô về ngày càng khó khăn.
“Cậu ba Nguyễn, cậu không nhịn được việc nhỏ thì chuyện lớn sẽ không thành.” Phạm My lại khuyên một câu, khi bà ta nói lời này thì trên mặt mang theo ý cười, trong giọng nói cũng không nhịn được cười, đây là lần đầu tiên bà ta thấy cậu ba Nguyễn ăn quả đắng.
Bình thường Nguyễn Hạo Thần quá kiêu ngạo, quá bá đạo, quá tùy tiện, tình huống này thật sự hiếm thấy.
Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài một hơi, cuối cùng cũng buông tay, trơ mắt nhìn bà cụ Đường đưa Tô Khiết đi.
Nhưng cậu ba Nguyễn thầm nghĩ buối tối bà cụ Đường sẽ buồn ngủ, chờ bà cụ đi ngủ thì anh sẽ…
“Yên tâm, nếu đã là của anh thì cuối cùng cũng sẽ là của anh thôi, không chạy thoát được đâu.” Tư Đồ Không hiếm khi an ủi người khác, thật ra trong lòng Tư Đồ Không có chút hâm mộ.
Chương 1133
Anh ta thấy mặc dù bên ngoài bà cụ Đường cố ý làm khó Nguyễn Hạo Thần, nhưng cũng không phải thật sự muốn ngăn cản Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết, bà cụ Đường chỉ muốn thử thách Nguyễn Hạo Thần mà thôi.
Mà Tô Khiết cũng rất quan tâm Nguyễn Hạo Thần, cho nên Nguyễn Hạo Thần chịu khó một thời gian thì có thể ôm người đẹp về nhà.
Anh ta không cảm nhận được Nguyễn Hạo Thần khó chịu, ngược lại anh ta cảm thấy Nguyễn Hạo Thần rất hạnh phúc.
Mà anh ta thì sao? Tư Đồ Không lại nhìn về phía Liễu Ảnh, sau đó không tiếng động thở dài một hơi.
Nguyễn Hạo Thần quay về phòng khách, Tư Đồ Không cũng đưa Liễu Ảnh quay về phòng khách.
Nhưng Liễu Ảnh rõ ràng càng cẩn thận hơn so với lúc trước, mỗi khi Tư Đồ Không đến gần cô ta thì cảm giác được cơ thể của cô ta cứng đờ, khi cô ta nhìn Tô Khiết thì vẻ mặt mới hiện ra sự vui mừng.
Trong lòng Tư Đồ Không ghen tỵ, nhưng cũng không nói gì.
Điện thoại của Liễu Ảnh đột nhiên vang lên, Liễu Ảnh nghe tiếng chuông thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, cơ thể càng cứng ngắc hơn.
“Tôi đi nghe điện thoại.” Liễu Ảnh cũng không lấy điện thoại ra xem, mà nhìn Tư Đồ Không, nói với anh ta một tiếng.
Tư Đồ Không nhìn cô ta, anh ta thấy vẻ mặt cô ta có chút khác thường thì nhíu mày lại, sau đó gật đầu.
Liễu Ảnh thấy anh ta đồng ý thì nhanh chóng xoay người đi tới ban công, động tác rõ ràng rất vội vàng.
Tư Đồ Không nhìn cử động của cô, hai mắt hơi híp lại, điện thoại của ai khiến cô khẩn trương như vậy?
Tư Đồ Không suy nghĩ một lát, khi ngẩng đầu lần nữa thì nhìn thấy cô đã đi ra ban công, tốc độ đó thật sự rất nhanh, mắt của Tư Đồ Không lóe lên, sau đó cũng đi theo qua đó.
Liễu Ảnh không có lấy điện thoại ra xem, là vì cô biết là ai gọi đến, bởi vì tiếng chuông này là cô cài riêng, chỉ có cuộc gọi của người đó mới có tiếng chuông này.
“Alo.” Ở ban công, Liễu Ảnh mới lấy điện thoại ra, ấn nút nghe, lúc này giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, trên mặt cũng lộ ra ý cười, là nụ cười xuất phát từ trái tim.
Tư Đồ Không lúc này đứng cách đó không xa.
Từ góc độ của anh ta, anh ta có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt của cô, cô đang cười, nụ cười rất dịu dàng, cô ở trước mặt anh ta trước nay chưa từng cười như thế.
Anh ta cũng nghe rõ sự nhẹ nhàng trong giọng nói của cô, cô khi nói chuyện với anh ta cũng chưa từng nhẹ nhàng như thế.
Cô ở trước mặt anh ta nói chuyện đều cẩn thận, giọng nói ngược lại rất nhẹ, nhưng lại không có sự dịu dàng này.
“Liễu Ảnh, là tôi, tôi là Bùi Dật Duy.” Ở đầu bên kia, giọng nói của người đàn ông từ từ truyền đến, có hơi trầm thấp.
“Tôi biết là anh, thân thể của anh đã tốt hơn chưa?” Nụ cười trên mặt Liễu Ảnh không ngừng giãn ra, trong dịu dàng còn có vài phần cảm giác ngọt ngào, lúc này giọng nói của cô càng dịu dàng hơn, mang theo sự quan tâm rõ ràng.
Tư Đồ Không thấy nụ cười trên mặt của cô, nghe thấy giọng nói của cô, ánh mắt càng lúc càng lạnh, càng lúc càng lạnh, cuộc điện thoại này là ai gọi cho cô?
Là điện thoại của ai khiến cô cười thành như thế? Dịu dàng như thế?