“Ba sẽ nhìn thấy con, ba nhất định sẽ yêu chúng con.” Tô Khiết ôm Đường Vũ Kỳ trong tay, nghĩ đến những lời Nguyễn Bạc Vệ đã nói trước đó, mắt cô hơi chùng xuống.
Nếu những gì Nguyễn Bạc Vệ nói là sự thật thì hai đứa con yêu của cô …
Tô Khiết an ủi Đường Vũ Kỳ, sau đó đi tắm, nhưng vẫn chưa ngủ, cô đang đợi tin nhắn của Đường Lăng.
Đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, Tô Khiết nhanh chóng mở máy, nhìn thấy đó là email mà Đường Lăng đã gửi cho cô.
Tay Tô Khiết cứng đờ, cô muốn biết kết quả thẩm định ADN của mình.
Sau đó cô nhanh chóng mở email và nhìn thấy kết quả mà Đường Lăng gửi tới.
Tô Khiết sững sờ, sau đó khóe môi khẽ giật…
Kết quả giám định của ADN chứng minh cô và Nguyễn Bạc Vệ không có quan hệ huyết thống
Tô Khiết cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hòn đá đè lên ngực cô cũng biến mất.
Làm cho cô phải sợ bóng sợ gió một trận.
Trong trường hợp này, cô không cần phải lo lắng về việc xét nghiệm ADN của Nguyễn Bạc Vệ, dù ông có đi xét nghiệm như thế nào thì kết quả cũng sẽ như nhau, cô và Nguyễn Bạc Vệ cũng không có quan hệ gì!
Chuyện trong lòng cô đã được giải quyết, lẽ ra cô có thể yên tâm ngủ một giấc, nhưng Tô Khiết cô lại vẫn không ngủ được.
Cô đột nhiên muốn nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô, rồi cô như phát điên lên, không thể kiềm chế được.
Tô Khiết nhanh chóng đứng dậy, thay quần áo rồi đi ra ngoài, cô muốn gặp anh, bây giờ lập tức đến gặp anh.
Phạm My biết rằng Tô Khiết cả đêm không ngủ nên đã bế hai đứa bé xuống lầu trước.
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Đường Vũ Kỳ đang chơi dưới lâu nhìn thấy Tô Khiết ngay lập tức chạy tới, nhanh chóng dừng lại trước mặt cô.
“Mẹ đi tìm ba.” Đôi mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên khi nhìn thấy đứa con gái đang ở trước mặt.
“Mẹ tìm ba làm gì?” Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu nhìn cô.
“Đi tìm ba và chữa bệnh mù cho ông ấy, sau đó ba có thể nhìn thấy bé Vũ Kỳ.” Tô Khiết quỳ xuống ôm Đường Vũ Kỳ vào lòng, nói nhỏ vào tai cô bé.
“Thật sao? Mẹ thực sự có thể chữa khỏi bệnh mù cho ba.” Đường Vũ Kỳ hiển nhiên vẫn còn đang nghiên ngẫm chuyện này, vì vậy cô bé rất vui khi nghe những lời của Tô Khiết.
Đường Minh Hạo liếc nhìn Tô Khiết, khóe môi giật giật rõ ràng, cô muốn gặp Nguyễn Hạo Thần thì nói thẳng, tại sao lại bịa ra lý do như vậy.
Lời nói của cô cũng chỉ có thể lừa được Đường Vũ Kỳ, trừ cô bé ra thì không ai tin được.
“Mắt của Nguyễn Hạo Thần bị sao vậy? Tại sao lại bị mù?” Tuy nhiên, sắc mặt của Phạm My thay đổi sau khi nghe thấy lời nói của Đường Vũ Kỳ, hiển nhiên cho là thật.
“Ba không nhìn thấy chúng con không phải do mắt mù, mà là lòng mù, như thế có hữu dụng hay sao? Không giải quyết được vấn đề căn bản.” Đường Minh Hạo dù sao cũng không thể không nói, lòng của Đường Minh Hạo chỉ có thể nói chua và chua đến sắp nổi bọt.
Đương nhiên, lúc trước Nguyễn Hạo Thần nói không thích trẻ con, đây chính là lý do lớn nhất.
Cậu bé Đường Minh Hạo quá nhạy cảm, cậu sợ Nguyễn Hạo Thần thật sự không thích cậu cùng với em gái của mình.
Phạm My hiểu ra, khóe môi không khỏi giật giật, vừa mới dọa đến bà, bà còn cho là Nguyễn Hạo Thần mù thật.
Chương 1501
“Được, vậy mẹ không chữa nữa. Mẹ chờ con chữa trị. Mẹ biết rằng con sẽ chữa được cho anh ta, dù anh ta mắt mù hay là lòng bị mù.”
Tô Khiết đương nhiên hiểu được suy nghĩ của con trai Đường Minh Hạo, để cho cha con họ giải quyết vấn đề giữa họ.
Mà bây giờ cô muốn đi tìm Nguyễn Hạo Thần, có chuyện quan trọng hơn, đúng vậy, còn có chuyện quan trọng hơn!!
Đường Minh Hạo môi khẽ cong, không lên tiếng.
Tô Khiết đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh, không phải mẹ nói bệnh của ba là do anh hai chữa trị sao? Tại sao bà ấy vẫn đi mất rồi?” Sau khi Tô Khiết rời đi, người bạn nhỏ Vũ Kỳ phản ứng lại, không nhịn được mà mở miệng.
Cho nên, mẹ cô chỉ lấy cớ, cô nhóc ngốc nghếch bị lừa rồi, nhưng Đường Minh Hạo không nói ra.
“Anh à, em cảm thấy bây giờ mẹ yêu ba hơn cả chúng ta.” Đôi mắt to tròn của Vũ Kỳ chuyển một vòng, đột nhiên nói ra câu thế này.
Đường Minh Hạo môi mấp máy, rõ ràng là cậu muốn giải thích, hoặc là giúp mẹ thân yêu của mình biện hộ, nhưng cậu lại thấy mình không thể giải thích được chút nào.
Vì trong lòng cậu cũng nghĩ như vậy.
Mẹ bọn họ tối hôm qua không có nghỉ ngơi, về đến nhà nói đi ngủ, liền đuổi bọn họ xuống lầu, kết quả bây giờ trực tiếp đi gặp Nguyễn Hạo Thần?
Cậu ấy có thể nói gì nữa?
“Ba yêu mẹ hơn chúng ta, và bây giờ mẹ cũng yêu ba hơn?” Cô nhóc Vũ Kỳ chậm rãi nói thêm.
Phạm My sững sờ khi nghe những lời của Vũ Kỳ, vừa định mở miệng.
“Chà, họ yêu nhau là đúng rồi.” Tuy nhiên, bà chưa kịp nói thì Đường Minh Hạo đột nhiên nói.
Dù vẫn còn nhiều điều không hài lòng với Nguyễn Hạo Thần, nhưng cậu bé cảm thấy cha mẹ yêu thương nhau là điều bình thường.
Tô Khiết vốn dĩ muốn gọi điện cho chú Lý để đưa cô đi, nhưng cô nghĩ lúc này đang đi tìm Nguyễn Hạo Thần, không biết khi nào mới về nên trực tiếp hỏi chìa khóa từ chú Lý rồi lái xe đi ra ngoài. chính cô lái xe ra ngoài.
Kỹ năng lái xe của Tô Khiết không có gì đáng nói, cô lao đến nhà của Nguyễn Hạo Thần bằng tốc độ nhanh nhất, đương nhiên lần này cô không vượt đèn đỏ hay chạy quá tốc độ.
Tô Khiết biết mật mã của nhà Nguyễn Hạo Thần, và mở khóa, đi thẳng lên lầu, đi thẳng vào phòng của Nguyễn Hạo Thần.
Tuy nhiên, không có ai trong phòng của Nguyễn Hạo Thần.
Tô Khiết sửng sốt, theo lý thuyết vào giờ này Nguyễn Hạo Thần nên về nhà vào lúc này.
Anh ấy không về nhà, mà còn ở công ty?
Tô Khiết sững sờ, đột nhiên cảm thấy có phải mình quá bốc đồng.
Muốn tạo cho Nguyễn Hạo Thần một bất ngờ, nhưng cô không ngờ rằng Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không có ở nhà.
Tô Khiết khẽ thở dài, sau đó rời khỏi phòng ngủ chính, vốn dĩ cô muốn đi thẳng xuống lầu, nhưng khi đi ngang qua căn phòng cô từng ở, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng chuyển động.
Ánh mắt của Tô Khiết chợt lóe lên, sau đó nhanh chóng mở cửa.
Không có ai trong phòng, nhưng tiếng nước chảy từ phòng tắm.
Chương 1502
Không lâu sau khi Nguyễn Hạo Thần về nhà, anh đang tắm trong phòng tắm.
Khóe môi Tô Khiết không khỏi câu lên, Nguyễn Hạo Thần giữ phòng ngủ chính lớn như vậy không dùng đến, vậy mà sống trong phòng khách mà cô từng ở?
Lý do là Nguyễn Hạo Thần nhớ cô quá nhiều, phải không?
Khóe môi Tô Khiết bất giác nhếch lên, cô đóng cửa lại, sau đó trực tiếp đi vào phòng tắm.
Bước đến cửa phòng tắm, cô gõ cửa phòng tắm.
“Ai?” Trong phòng tắm dừng lại tiếng nước, giọng nói có chút trâm thấp của Nguyễn Hạo Thần phát ra.
Rõ ràng là tiếng gõ cửa quá đột ngột, Nguyễn Hạo Thần nhất thời không phản ứng kịp.
“Anh Nguyễn, anh có cân dịch vụ đặc biệt không?” Tô Khiết cố ý đổi giọng hỏi, giọng nói tinh tế và hấp dẫn.
Tất nhiên, khi cô ấy nói điều này, nụ cười trên mặt cô ấy càng rõ ràng hơn.
Cô đang nghĩ, lúc này, tình huống này có làm Nguyễn Hạo Thần sợ hãi không?
Rồi ngay sau đó, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Ánh mắt Tô Khiết nhanh chóng nhìn sang, lúc này Nguyễn Hạo Thần đã mặc áo choàng tắm, nhưng trên ngực vẫn còn những đọng giọt nước.
Rõ ràng là quá gấp gáp, anh không có thời gian để lau mình.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, nhìn thẳng vào cô, không nhúc nhích, không nói, không phản ứng, hoặc anh không thể tin vào mắt mình vào lúc này.
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Cô ấy vẫn chưa đi ngủ à?
Trước đây, cô đã cố gắng lấy đẩy anh đi, làm sao giờ lại…
Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần chắc hẳn là có ảo giác trong người, cả đêm không nghỉ ngơi thì lại sinh ra ảo giác?
“Nghe nói có dịch vụ đặc biệt, anh Nguyễn phản ứng có phải qua gấp gáp rồi hay không .” Tô Khiết nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên, anh gâp gáp như vậy sao?
Giọng giả mà cô vừa dùng, anh không phải lập tức nhận ra giọng của cô?
Nghe được lời nói của cô, Nguyễn Hạo Thần hai mắt chớp chớp rồi lại chớp, nhưng vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn cô như vậy.
Mặc dù cô cố tình thay đổi giọng nói, nhưng anh vẫn đoán ngay được đó là cô. Rốt cuộc, không có nhiều người có thể vào phòng của anh ta.
“Anh Nguyễn có cần phục vụ không? Không cần thì tôi đi đó?” Tô Khiết khẽ nhếch khóe môi khi thấy anh vẫn còn đang sững SỜ.
Cô chủ động đi tới, phản ứng của anh là gì?
Tô Khiết xoay người rời đi.
Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhanh chóng vươn tay, nắm lấy cô, dùng sức kéo cô vào lòng.
Đã đến, vẫn muốn chạy à?
Không phải nói có dịch vụ đặc biệt sao?
Hừm, anh muốn xem cô có thể có những dịch vụ đặc biệt nào?
“Nói cho tôi biết, có dịch vụ đặc biệt gì?” Nguyễn Hạo Thần cắn một cái lên môi cô, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, lông mày nhướng lên. Tốt lắm.
Chương 1503
“Anh Nguyễn cần phục vụ gì?” Tô Khiết nhìn anh với đôi mắt như tơ và nụ cười ngọt ngào, vừa nói vừa đưa tay lên ngực anh chạm những giọt nước.
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần của tối sầm lại vài lần, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang chọc vào ngực anh. Những ngón tay mảnh mai của cô như đang bốc cháy, và mỗi một cú chạm như đốt cháy làn da anh.
“Người phụ nữ, em đang đốt lửa trong tôi.” Giọng Nguyễn Hạo Thần lúc này hiển nhiên cũng khàn khàn, nếu sự xuất hiện của cô không quá bất ngờ và khiến anh có chút khó lường, anh nhất định phải đòi hỏi cô ngay lập tức.
“Anh Nguyễn, nếu không thì mát xa trước?” Tô Khiết biết chính mình cũng đang bốc hỏa, cố ý làm như vậy, sau khi xem kết quả xét nghiệm ADN, cô đột nhiên muốn buông thả bản thân.
Bằng không, cô đến tìm anh làm gì?
Tô Khiết biết mình đang châm lửa, cô chính là cố ý, sau khi thấy được kết quả giám định ADN, cô đột nhiên muốn buông thả bản thân một lần, bằng không, cô đến nhà tìm anh để làm gì?
Cô đã đến rồi, đương nhiên là biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“em xác định sao? Ở đây? Xoa bóp?” Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, người phụ nữ này quá khác thường, khác thường đến mức anh có bản năng muốn phòng bị.
“Có quan hệ gì sao?” Đôi mắt của Tô Khiết chớp chớp, thân thái đó rất ngây thơ vô tội.
Nguyễn Hạo Thần không có hành động gì, cũng không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Sau đó, Tô Khiết thực sự đưa tay ra, ấn lên vai của anh.
Nguyễn Hạo Thần âm thầm hít một hơi, đến cùng thì hôm nay người phụ nữ này là như thế nào?
“Tô Khiết, nói đi, vì sao lại đột nhiên đến đây?” Người phụ nữ này trước đây chưa từng chủ động, lại đột nhiên biến thành chủ động như vậy, đây là một chuyện đặc biệt kì lạ.
Cho nên, Nguyễn Hạo Thần kết luận, chắc chắn là cô có mục đích gì đó.
“Nhớ anh mà.” Bàn tay của Tô Khiết vốn đặt ở trên vai anh lại đột nhiên nắm lấy cổ của anh, cô nhóm chân lên, mặt của cô hướng gần về phía anh, lời nói của cô nhẹ nhàng chậm rãi truyện về phía anh.
Âm thanh của cô không cao, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
Đúng vậy, cô nhớ anh, thì chính là nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ, cho nên cô liên đến đây.
Vốn dĩ cô vẫn luôn không biết, tình cảm của cô đối với Nguyễn Hạo Thần lại sâu đậm đến như vậy.
Là Nguyễn Bạc Vệ đã khiến cô nhận rõ tình cảm của mình.
Một câu nhớ anh này, lại khiến cho đáy lòng của Nguyễn Hạo Thần run rẩy, đây vẫn là lần đầu tiên người phụ nữ này chủ động thổ lộ với anh, mà còn trực tiếp như vậy, mập mờ như vậy, như vậy khiến anh không thể chống đỡ được.
“Có phải là có chuyện gì xảy ra hay không?” Nhưng mà, Nguyễn Hạo Thần vẫn giữ vững lí trí của mình, cô đột nhiên nhiệt tình như vậy thực sự quá kì lạ.
Cô đột nhiên thổ lộ như vậy lại càng khiến cho anh có cảm giác rất không chân thật.
“Không có việc gì.” Tô Khiết âm thầm hít một hơi, lúc trước quả thật có việc, nhưng bây giờ đã không có nữa rồi, không có chuyện gì cả.
“Chính là nhớ anh thôi.” Mũi chân của Tô Khiết càng kiễng lên cao hơn, mặt của cô cách gương mặt của anh càng gần hơn, khóe môi của cô hơi cong lên: “Rất nhớ, rất nhớ.”
Giờ khắc này, lý trí của Nguyễn Hạo Thần tan rã trong nháy mắt, hiện tại anh đã không còn nghĩ được nhiều nữa.
Chương 1504
Hiện tại trong mắt của anh, trong lòng anh chỉ có cô, một tiểu yêu tinh đang dụ dỗ anh.
“Tô Khiết, lửa do em đốt, tự em phải phụ trách.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, giờ phút này trong đôi mắt thâm thuý đã nổi lửa.
Lửa này là do cô đốt, cho nên, cô phải phụ trách dập lửa, mặc kệ cô có mục đích khác hay không, anh đều không có ý sẽ bỏ qua cho cô.
“Vâng, em phụ trách dập lửa.” Khóe môi của Tô Khiết hơi cong lên, cười khẽ một tiếng, lửa này do cô cố ý khơi lên, cho nên, cô sẽ phụ trách dập lửa!
“Tô Khiết, đừng hối hận.” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần khẽ cong lên, sau một giây, anh trực tiếp đặt cô ở trên tường của nhà tắm, hung hăng hôn lên cô.
Không hối hận, giờ phút này, Tô Khiết đã bị anh hôn, cho nên, những lời này chỉ có thể nói ở trong lòng.
Cô sẽ không hối hận, cô chỉ cảm thấy rất may mắn, đặc biệt may mắn. may mắn ông trời cũng không tàn nhẫn như vậy.
Vốn dĩ, Tô Khiết quả thật không hối hận, nhưng về sau, cô hối hận rồi, thật sự hối hận.
Nguyễn Hạo Thần quả thật không phải là người, sau khi anh điên cuồng quả thật khiến cho người ta không thể chịu được, về sau đó, mặc kệ cô có câu xin như thế nào, anh đều không có ý nghĩ bỏ qua cho cô.
Tô Khiết cũng không biết mình đã ngủ như thế nào, trước khi ngủ cô đã nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã đen rồi, cô cũng không biết đã mấy giờ rồi, nhưng chắc chắn là đã rất muộn, cô nghĩ đến hai bé con, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với hai bé con ở nhà cô, cô vẫn muốn trở về nhà nhìn hai bé con.
Nhưng mà, đôi mắt của cô không mở ra được nữa.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô đang ngủ say, trong đôi mắt ẩn chứa vài phần cảm xúc phức tạp, hôm nay cô thực sự rất kì lạ, nhưng anh thích, nếu như về sau mỗi lần cô đều như vậy, thì anh rất hài lòng.
Nguyễn Hạo Thần ôm cô vào ngực, ôm cô thật chặt, cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, Nguyễn Hạo Thần bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nguyễn Hạo Thần mở to mắt, nghe được là tiếng chuông điện thoại của cô, lúc này điện thoại của cô đang đặt ở dưới gối đầu của anh, có thể là tối hôm qua không biết làm sao lại để ở đó.
Cho nên, âm thanh lúc này anh nghe thấy, nhưng Tô Khiết không nghe thấy, Tô Khiết đang ngủ say, hôm qua thực sự cô đã quá mệt mỏi rồi.
Nguyễn Hạo Thần sợ đánh thức cô, cho nên trực tiếp lấy điện thoại của cô ra, sau đó nghe máy.
“Khiết Khiết.” Điện thoại vừa kết nối, đã nghe được giọng nói của một người đàn ông truyền đến.
Giọng nói của đàn ông… Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nghe được giọng nói của người đàn ông lại thân thiết gọi Khiết Khiết như vậy, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi nhíu lại.
Nhưng, anh chợt phát hiện ra giọng nói của người đàn ông này rất quen thuộc, rất giống như ai đó.
Bình thường, cả anh và Nguyễn Bạc Vệ đều ít nói, giờ phút này lại thông qua điện thoại, âm thanh cũng có thay đổi, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn nghe được giọng nói đó giống với giọng của Nguyễn Bạc Vệ.
Nhưng, vì sao Nguyễn Bạc Vệ lại gọi điện thoại cho Tô Khiết? Hơn nữa còn trực tiếp kêu là Khiết Khiết?
Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi trâm xuống, không nói chuyện.
Nguyễn Bạc Vệ cho là Tô Khiết không nguyện ý nói chuyện với ông ta, dù sao thái độ hôm qua của Tô Khiết với ông ta cũng không tốt lắm.
Cho nên, Nguyễn Bạc Vệ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói: “Khiết Khiết, đã có kết quả giám định ADN, cháu không phải con gái của bác.”