“Không cần, bây giờ ông nội rất khoẻ, không cần người khác chăm sóc đâu.” Ông cụ Tô sững sờ, sau đó lắc đầu từ chối: “Cháu không cần lo lắng vì chuyện của ông nội đâu.”
“Ông chủ, đây là tâm ý của cô cả, nếu như ông từ chối, cô cả hẳn sẽ không vui đâu.” Quản gia là người thông minh, hẳn ông ta cũng mang máng cảm nhận được một số chỗ bất thường.
“Ò, vậy cũng được.” Ông cụ Tô nghe quản gia nói như vậy, liền liên tục gật đầu đồng ý.
“Ông nội, cháu lên lầu xem thử, tối hôm qua, trong phòng cháu có chút lộn xộn, cháu lên trên dọn dẹp chút xíu, Lăng Lâm cô giúp tôi cùng thu dọn chút đi.” Tô Khiết tìm một lý do, dắt theo Lăng Lâm lên lầu.
Lúc này, Tô Trung Dung cùng Lưu Vũ vẫn còn trong phòng, hai người vừa lo vừa sợ, bọn họ thậm chí không dám xuống lầu.
Tô Khiết trực tiếp đi tới trước phòng của hai người, gõ cửa.
“Ai? Là ai?” Tô Trung Dung nghe thấy tiếng gõ cửa, trực tiếp kinh hoảng nhảy thót lên, lúc này ông ta giống như chim sợ cành cong, có chút động tĩnh gì liền thót tim.
“Chú hai, là tôi.” Tô Khiết vốn chính là đến tìm họ, hơn nữa chuyện khẩn cấp, không thể trì hoãn.
“Tô Khiết? Nó tới làm gì?” trong phòng, Tô Trung Dung trực tiếp ngây người, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn sang Lưu Vũ.
“Con tiện nhân này, là nó đã hại Nghiên Nghiên của chúng ta, tôi phải giết nó, tôi phải báo thù cho Nghiên Nghiên của chúng ta, tôi muốn nó sống không bằng chết, sống không bằng chết…” Lưu Vũ vừa nghe là Tô Khiết, trực tiếp tức giận đỏ cả mắt.
“Bà bình tĩnh chút, bây giờ trong tình huống này, Tô Khiết hẳn vẫn chưa biết chuyện, chúng ta không thể để lộ được.” Tô Trung Dung đến bây giờ vẫn ngây thơ mà cho rằng, người khác đều không biết chuyện.
“Không, nó chắc đã biết rồi, tối hôm qua nó rõ ràng vốn định về phòng, nhưng lại không có vào mà rời đi, sau khi nó rời đi, tôi gọi điện cho mấy người bên ngoài kia, lúc đó theo lý mà nói người ra ngoài đáng lẽ chỉ có nó, tại sao bọn họ lại bắt lầm Nghiên Nghiên? Cho nên, Nghiên Nghiên hẳn là đã ra ngoài cùng nó, cho nên chắc chắn là nó cố ý khiến cho mấy người đó bắt Nghiên Nghiên đi.” Lưu Vũ thì không ngốc, đoán được cũng kha khá, chỉ là bây giờ mới hiểu ra thì rõ ràng đã quá trễ rồi.
“Ý của bà là, là Tô Khiết cố ý hại Nghiên Nghiên của chúng ta?” Tô Trung Dung vừa nghe, trên mặt rõ ràng đã có thêm vài phần phẫn nộ căm hận.
“Ừm, tuyệt đối là như vậy, con ả xấu xí không biết xấu hổ này thật là quá ác độc rồi, nó vậy mà lại hại Nghiên Nghiên của chúng ta như vậy,” Lưu Vũ càng hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi tuyệt đối không thể tha cho nó, tuyệt đối không.”
“Đúng, tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó.” Vẻ mặt Tô Trung Dung cũng tràn đầy căm hận mà gào thấp.
Hai người rất rõ ràng đã quên, đây vốn dĩ là chuyện do hai người sắp xếp để hại Tô Khiết.
Tô Khiết vốn dĩ là vô tội nhất.
Đôi con ngươi của Lưu Vũ lập loè, sau đó từ trong tủ lấy ra một cây dùi cui, cây dùi cui này là do Tô Trung Dung đem về trước đây, tuy dùi cui cảnh sát là thứ không bán, nhưng con người như Tô Trung Dung đương nhiên sẽ có cách có được.
Cây dùi cui này trước đây Tô Trung Dung để trong cốp xe, rốt cuộc là dùng để làm gì thì chỉ Tô Trung Dung rõ thôi.
Trước đây sau khi Lưu Vũ phát hiện, liền cầm về phòng.
Thực ra, trong két sắt của Tô Trung Dung còn có súng, nhưng Lưu Vũ không muốn Tô Khiết chết dễ dàng, bà ta phải dày vò Tô Khiết.
“Ông mở cửa cho nó vô đây, tôi giật điện cho nó ngất, sau đó chúng ta trói nó lại, những gì mà Nghiên Nghiên phải chịu, tôi cũng phải khiến cho nó nếm trải, hơn nữa tôi còn phải khiến nó thảm hơn nữa.” Lưu Vũ lúc này thật sự điên rồi, nhưng, bà ta không có mất đi lý trí, chuyện này sắp xếp rất không tồi.
Chương 1390
Bởi vì tối hôm qua bọn họ đều đã nhìn thấy sự lợi hại của Tô Khiết, cho nên bọn họ không dám manh động nữa, cho nên muốn lừa Tô Khiết vào phòng trước, sau đó trực tiếp giật điện cho Tô Khiết ngất đi.
“Được.” Tô Trung Dung liên tục gật đầu, âm thầm thở ra một hơi, sau đó đi đến chỗ cửa phòng, mở cửa ra.
Tô Khiết đứng ở cửa, Tô Trung Dung vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Tô Khiết, vào giây phút nhìn thấy Tô Khiết, Tô Trung Dung giống như là nhìn thấy kẻ thù vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng, Tô Trung Dung vẫn cật lực che giấu đi sự căm hận của mình, cố gắng làm dịu giọng: “Là Tô Khiết đấy à, có chuyện gì vào trong nói đi.”
“Không cần đâu, nói ở đây đi.” Tô Khiết nhìn thấy bộ dạng của ông ta, trong lòng âm thầm cười lạnh, kỹ năng diễn xuất của Tô Trung Dung thật dở.
Như vậy mà còn muốn gạt cô vào phòng sao?
“Tô Khiết, con vào trước đi, đứng ngoài không thích hợp đâu.” Lưu Vũ nghe thấy lời của Tô Khiết, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng, lúc bà ta ló đầu ra, trên mặt lại rõ ràng mang theo nụ cười.
Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của Lưu Vũ tốt hơn Tô Trung Dung nhiều, che giấu rất tốt.
“Video của Tô Nghiên Nghiên tôi đã xem qua rồi.” Tô Khiết không muốn phí lời với bọn họ, bây giờ cô cũng không có thời gian phí lời với bọn họ, mà trực tiếp nói thẳng.
Nghe thấy lời của Tô Khiết, sắc mặt của hai người Tô Trung Dung và Lưu Vũ lập tức trở nên rất khó coi.
“Tôi hiểu, thực ra người mà các người muốn đối phó như vậy là tôi, Tô Nghiên Nghiên đã thay cho tôi.” Đây là sự thật, Tô Khiết biết, đây tuyệt đối là sự thật mà Tô Trung Dung và Lưu Vũ không muốn đối mặt nhất.
Cho nên, cô chính là cố ý nói như vậy, cố ý khích bọn họ, hy vọng có thể moi móc được một số tin tức có ích từ miệng bọn họ.
“Tô Khiết, con tiện nhân ác độc nhà mày, là mày, là mày đã hại Nghiên Nghiên, Tô Khiết, tao phải giết mày.” Lưu Vũ lập tức điên lên, bà ta tức giận mà gào, xông về phía Tô Khiết.
Cơ thể Tô Khiết né ra, trực tiếp tránh khỏi, Lăng Lâm vốn đang đứng sau Tô Khiết liền nhanh chóng tiến lên trước một bước, chặn ở trước mặt Lưu Vũ.
Lăng Lâm vươn tay ra, dễ dàng túm lấy cánh tay của Lưu Vũ, liền khiến Lưu Vũ không thể nhúc nhích.
“Không, không phải tôi đã hại Tô Nghiên Nghiên, mà là bà đã hại cô ta.” Tô Khiết nhìn sang Lưu Vũ, từng câu từng chữ rất nhẹ, nhưng lại khiến cơ thể Lưu Vũ rõ ràng đã đơ lại.
“Tô Khiết, mày muốn làm gì? Mày muốn làm gì?” Sau khi Lưu Vũ hồi thần, lại tức giận mà gào ra tiếng, lần này, trong thanh âm Lưu Vũ rõ ràng đã có thêm vài phần run rẩy nhẹ.
“Tôi muốn đi cứu Tô Nghiên Nghiên, bây giờ Tô Nghiên Nghiên đang trong tình huống gì, hẳn bà sẽ rõ hơn tôi, nếu như còn trì hoãn, cô ta sẽ mất mạng đó.” Tô Khiết lần này không có kích thích Lưu Vũ nữa.
Cô nói đều là sự thật.
“mày muốn cứu Nghiên Nghiên? Mày sẽ tốt bụng như vậy à?” Lưu Vũ sững sờ, nhìn chằm chằm Tô Khiết với vẻ mặt không tin, bà ta không tin lúc này Tô Khiết sẽ cứu Nghiên Nghiên.
Tô Khiết không phải đã biết hết rồi sao?
“Tô Khiết, màu đừng ở đây giả vờ tốt bụng nữa.” Tô Trung Dung cũng không tin Tô Khiết.
“Trước khi tôi đến, đã cho người đè hết tin tức liên quan đến Tô Nghiên Nghiên xuống, các người bây giờ có thể xem lại, trên mạng hẳn đã không còn mấy nội dụng đó nữa rồi.” Tô Khiết biết bọn họ không tin cô, nhưng, cô bây giờ thật sự muốn cứu Tô Nghiên Nghiên bằng những gì cô có thể.
Tô Nghiên Nghiên dù có xấu xa, thì cũng là một sinh mạng, cô không phải là Đức mẹ Maria, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn một sinh mạng đang sống sờ sờ bị mấy tên côn đồ đó dày vò đến chết được.
Lưu Vũ nghe thấy lời của Tô Khiết, liền đi vào phòng, cầm lấy điện thoại, nhanh chóng lướt trang mạng, quả thực phát hiện trên mạng đã không còn tin liên quan đến Tô Nghiên Nghiên nữa.
Chương 1391
Bọn họ đều biết, đây là cách tốt nhất có thể bảo vệ Tô Nghiên Nghiên, trước đây bọn họ đã muốn làm như vậy rồi, nhưng bây giờ bọn họ không có quyền, cũng không tiền, căn bản không làm được.
Nhưng bây giờ Tô Khiết đã giúp bọn họ làm được rồi.
“Thật sự không có nữa rồi, toàn bộ đều không có nữa.” Tô Trung Dung cũng nhanh chóng tra tìm thử, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần hoan hỉ.
Tô Trung Dung rất rõ, nếu như chuyện của Tô Nghiên Nghiên còn tiếp tục, thì ngay cả bọn họ sau này cũng không thể bước ra ngoài cửa nữa rồi.
“Tại sao mày lại muốn giúp bọn tao, mày rõ ràng đều đã biết rồi…” Khi Lưu Vũ lại nhìn sang Tô Khiết, đã không có sự căm hận nghiến răng nghiến lợi như trước nữa, chỉ là mang quá nhiều sự hoàn nghi.
Rất rõ ràng Tô Khiết đã biết tất cả mọi chuyện rồi, Tô Khiết đã biết tất cả những chuyện này rồi, tại sao còn muốn giúp bọn họ chứ?
“Tôi không muốn nhìn thấy một người chết đi như vậy.” Sắc mặt Tô Khiết khẽ trầm xuống, cô cảm thấy, nên tôn trọng với tính mạng mình.
“Mày thật sự có thể cứu Nghiên Nghiên về sao?” Trong lòng Lưu Vũ vẫn còn hoài nghi, nhưng cũng đã có thêm vài phần trông đợi, dù sao cũng là con gái ruột của bà ta, là một cục thịt rớt ra từ trên người của bà ta a.
Bà ta chắc chắn là đau lòng rồi.
Bây giờ tất cả nội dung đều đã bị đè xuống rồi, thời gian này, người ta cũng sẽ từ từ quên đi chuyện này thôi.
Cho nên, bà ta phải cứu Nghiên Nghiên về.
“Tôi có thể giúp bà, nhưng tôi cần bà cung cấp một số thông tin liên quan đến mấy người đó, chúng tôi biết được càng nhiều thì mới có thể tìm được bọn họ càng nhanh, chỉ có tìm được bọn họ, mới có thể cứu được Tô Nghiên Nghiên.” Thần sắc Tô Khiết lúc này rất bình tĩnh, không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc.
Lưu Vũ vốn dĩ hoài nghi cô, nhưng nhìn thấy biểu cảm như vậy của cô, sự hoài nghi trong lòng ngược lại đã ít đi vài phần, dù gì Tô Khiết cũng biết tất cả mọi chuyện rồi, bà ta cũng không còn gì hay ho để giấu diếm trước mặt Tô Khiết nữa.
“Thực ra, chuyện mà tôi biết về bọn họ cũng không nhiều, tôi còn chưa từng gặp mặt bọn họ, tôi chỉ liên lạc điện thoại với bọn họ thôi, tôi chỉ có số điện thoại của bọn họ, nhưng mà bây giờ số đó cũng gọi không được rồi…” Lưu Vũ lại do dự một hồi, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
“Bọn họ còn cho tôi một tài khoản ngân hàng, nhưng tên họ là của một người già vùng núi.” Lưu Vũ ngừng lại, lại nhanh chóng bổ sung một câu.
“Bà cho số điện thoại và tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi lập tức đi tra.” Đôi con ngươi của Tô Khiết nhanh chóng lập loè, hiển nhiên Lưu Vũ biết cũng không nhiều, nhưng mấy cái này dù gì cũng tốt hơn là không có gì, bất kỳ manh mối gì cũng đều có khả năng trở thành chỗ đột phá.
“Thanh, tra thế nào? Đây là thứ mà người bình thường có thể tra được sao?” Tô Trung Dung nhìn Tô Khiết, trong ánh mắt vẫn mang theo sự nghi hoặc, thậm chí còn có thêm vài phần phòng bị.
Tô Trung Dung hiển nhiên lo lắng Tô Khiết sẽ báo cảnh sát.
“Yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ không báo cảnh sát, tra mấy thứ này cũng không cần phải báo cảnh sát.” Tô Khiết đương nhiên nhìn ra được tâm tư của Tô Trung Dung, tối hôm qua cô đã báo cảnh sát rồi, cho nên, bây giờ chắc chắn sẽ không báo cảnh sát.
Trong phòng, Lưu Vũ cầm lấy bút, cúi đầu, viết số điện thoại và số tài khoản ngân hàng, bởi vì bà ta cứ luôn cúi đầu, cho nên không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt bà ta.
Chương 1392
Lưu Vũ viết xong, đưa giấy giao cho Tô Trung Dung ở cách cửa tương đối gần, cho nên Tô Khiết vốn không có nhìn thấy thần sắc trên mặt Lưu Vũ lúc này.
Tô Trung Dung nhận lấy, do dự một hồi, sau đó mới đưa cho Tô Khiết.
Tô Khiết nhận lấy tờ giấy, liền đưa Lăng Lâm nhanh chóng rời khỏi, cô phải đi nói mấy cái này cho Đường Lăng nghe, hy vọng có thể có ích.
“Cô cả, trong phòng bọn họ có dùi cui cảnh sát.” Sau khi rời khỏi được một chút, Lăng Lâm nhỏ tiếng nói một câu.
Đôi con ngươi của Tô Khiết khẽ nheo lại, cho nên trước đó Tô Trung Dung và Lưu Vũ muốn gạt cô vào phòng, là muốn đánh ngất cô sao?
“Cô đưa số điện thoại và tài khoản ngân hàng cho cậu cả Đường của các người đi.” Tô Khiết bây giờ không muốn so đo mấy cái này với bọn họ, bây giờ quan trọng nhất là tra ra mấy người đó, cứu Tô Nghiên Nghiên về trước.
Hồi nãy Lưu Vũ nói điện thoại gọi không được, tài khoản ngân hàng là của người già miền núi, không biết Đường Lăng có thể tra ra được một chút manh mối nào không.
“Tô Khiết thật sự sẽ giúp chúng ta cứu Nghiên Nghiên về sao?” Sau khi Tô Khiết rời đi, Tô Trung Dung nhanh chóng đóng cửa: “Bà thật sự tin nó sao?”
“Tin nó? Sao tôi có thể tin nó được?” Lưu Vũ đột nhiên cười âm hiểm, đôi con ngươi nhanh chóng híp lại, mang theo một sự hung hãn khiến người ta run rẩy: “Lúc này tôi hận không thể róc xương lột da của con tiện nhân Tô Khiết đó…”
“Nếu bà đã không tin nó, thì sao bà lại nói số điện thoại và tài khoản ngân hàng cho nó chứ? Bà không sợ nó báo cảnh sát, kêu cảnh sát đến bắt chúng ta sao?” Tô Trung Dung nhìn bộ dạng của bà ta lúc này, càng nghi hoặc hơn nữa.
“Lỡ như hồi nãy nó chỉ là đến đây moi móc thông tin từ chúng ta thôi thì sao? Chúng ta há không phải là bị lộ rồi ư?” Tô Trung Dung nghĩ đến khả năng này, trên mặt càng có thêm vài phần lo lắng.
“Không sợ, chuyện này nó đã biết từ lâu rồi, nếu như nó muốn báo cảnh sát thì đã báo từ lâu rồi, nó không báo cảnh sát thì có nghĩa nó không có chứng cứ, càng huống hồ bây giờ Nghiên Nghiên xảy ra chuyện, mà nó thì không xảy ra chuyện gì, cho nên, nó cũng không thể làm gì chúng ta.” Khoé miệng Lưu Vũ rõ ràng đã có thêm vài phần âm lạnh.
“Nhưng mà, hồi nãy bà đã cho số điện thoại và tài khoản ngân hàng của mấy người đó cho nó rồi?” Tô Trung Dung càng mơ hồ hơn.
“Cái tôi cho nó là giả đó, lúc mới bắt đầu, tôi vì lo lắng Nghiên Nghiên, suýt chút nữa đã mắc mưu của nó, cũng may cuối cùng lúc viết số điện thoại tôi đã hồi thần lại, cho nên cái mà tôi cho nó đều là giả, không có liên quan gì đến mấy người đó cả, nếu như nó lấy mấy cái đó đi báo cảnh sát thì đến lúc đó chúng ta ngược lại có thể tố cáo nó tội vu nhọ rồi.” Lưu Vũ cười âm hiểm, càng thêm đắc ý.
“Cao, bà xã thật cao minh.” Tô Trung Dung nghe thấy lời của bà ta, cũng trực tiếp cười.
“Vậy còn Nghiên Nghiên?” Tô Trung Dung lúc này còn có thể nghĩ đến con gái ruột của ông ta, cũng thật là hiếm có rồi.
“Tôi đã nghĩ qua rồi, bây giờ video đã phát ra, cả đời này của Nghiên Nghiên cũng bị huỷ rồi, cho dù cứu về thì cả cuộc đời của Nghiên Nghiên cũng sẽ sống trong đau khổ dày vò, hơn nữa, từ hôm qua đến bây giờ, đã qua thời gian dài như vậy rồi, Nghiên Nghiên chỉ e là đã…” Khi Lưu Vũ nói đến con gái, sự đắc ý trên mặt lúc này mới thu lại một chút.
“Đúng, bà nói rất đúng, chuyện đã như vậy rồi, cứu Nghiên Nghiên về cũng sẽ càng đau khổ.” Tô Trung Dung vậy mà còn liên tục hùa theo lời của Lưu Vũ nữa.
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng hai người này bây giờ lại tự tay đưa con gái mình đi chết, hơn nữa còn tìm lý do đường hoàng chính đáng cho mình nữa!!
“Hơn nữa chúng ta cũng tuyệt đối không thể để cho Tô Khiết tìm được mấy người đó, nếu như mấy người đó bị bắt rồi, lỡ như đến lúc đó khai chúng ta ra, thì chúng ta toi rồi.” Đôi mắt Lưu Vũ khẽ nheo lại, trên mặt có thêm vài phần hung hãn.
Chương 1393
Cho nên, vì bản thân bà ta, bà ta chỉ có thể hy sinh Nghiên Nghiên rồi.
Lúc mới bắt đầu, Lưu Vũ còn muốn cứu Tô Nghiên Nghiên, Lưu Vũ vào lúc cuối cùng mới thay đổi chủ ý, còn Tô Khiết lại tưởng Lưu Vũ thật sự muốn cứu Tô Nghiên Nghiên, tưởng Lưu Vũ sẽ không thể nói dối, cho nên lúc đó căn bản không nghĩ đến những tình huống khác.
Sau khi bên Đường Lăng nhận được số điện thoại và tài khoản ngân hàng, liền cho người đi tra.
Một tiếng sau, tìm được chủ nhân của số điện thoại, cũng tìm được chủ nhân của tài khoản ngân hàng…
Nhưng, theo số điện thoại và tài khoản ngân hàng mà Lưu Vũ cung cấp, hai người tìm được đều là công dân bình thường, hai người đều có công việc cố định, đều có cuộc sống bình thường, không có tiền án tiền sự, đều là những công dân luôn chấp hành pháp luật.
Hóa ra lúc đó Lưu Vũ chính là viết lung tung.
Lãng phí hơn một tiếng đồng hồ, cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ đều là phí công vô ích.
Sau khi Đường Lăng nhìn thấy kết quả, đôi mắt lập tức lạnh đến cực điểm, anh ta nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Tô Khiết.
“Có phát hiện gì không?” Tô Khiết thấy điện thoại của Đường Lăng, cứ nghĩ là đã phát hiện ra cái gì.
“Chưa, số điện thoại và tài khoản ngân hàng mà bọn họ đưa cho đều là giả.” Đường Lăng thở dài.
Lúc này đôi mắt của Đường Lăng lạnh như băng: “Chính vì tin tức mà bọn họ cung cấp là giả, nên chúng ta đã lãng phí hơn một tiếng đồng hồ.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Giả?” Tô Khiết không khỏi thốt lên, nhất thời không thể tin tưởng, cô thật sự không có cách nào có thể tin được, đám người Lưu Vũ lại tàn nhẫn đến mức ngay cả con gái của mình cũng không cứu.
“Rõ ràng bọn họ không muốn cứu Tô Nghiên Nghiên, bọn họ càng không để cho chúng ta bắt được những người kia.” Giọng nói của Đường Lăng lạnh hơn mấy phần: “Mấy năm nay anh cũng đã tiếp quản công chuyện của một vài gia tộc lớn, cũng gặp rất nhiều người tàn nhẫn, chuyện tàn nhẫn, nhưng chưa từng gặp những người ba mẹ độc ác như vậy.”
Tô Khiết đột nhiên không biết nói gì, bởi vì cô đã không biết mình có thể nói cái gì.
Lưu Vũ đã muốn lừa cô, cô có đi hỏi cũng không thể hỏi được cái gì.
Tô Khiết nhìn thời gian, đã muộn như vậy rồi, đã hơn mười giờ rồi, từ tối hôm qua những người kia bắt Tô Nghiên Nghiên đi đến bây giờ đã hơn mười tiếng đồng hồ, hủy hoại hơn mười tiếng đồng hồ một người phụ nữ có thể chịu đựng được sao?
“Được rồi, chuyện này em đừng quan tâm nữa, chuyện này bọn anh sẽ điều tra, em cũng đừng ở lại nhà họ Tô nữa, về nhà họ Đường trước đi.” Đường Lăng nhớ đến hai người nhà họ Tô vô nhân tính kia, có chút không yên tâm khi để Tô Khiết ở lại nhà họ Tô.
“Em ở cùng với ông nội.” Lúc này Tô Khiết đang đứng ở ban công để gọi điện thoại, cô quay người lại, nhìn ông cụ Tô đang ở trong phòng khách, cũng có chút lo lắng.
Cô sợ, sau khi cô đi, đám người Lưu Vũ sẽ gây bất lợi cho ông nội, cô cũng sợ sau khi cô đi , ông cụ Tô sẽ phát hiện ra chuyện của Tô Nghiên Nghiên.
ông cụ Tô bị bệnh tim, không thể chịu bất kỳ sự kích thích nào, nếu như biết được chuyện này, chỉ sợ….
Vì vậy, cô vẫn luôn ở phòng khách nói chuyện với ông nội, không để ông chú ý đến những chuyện khác, may là, những chuyện liên quan đến Tô Nghiên Nghiên cô đã kêu người nghĩ cách đè xuống.
“Em đón ông cụ Tô về nhà chúng ta trước đi, không phải em vẫn luôn muốn để ông cụ Tô gặp hai đứa nhỏ sao? Anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt.” Lúc này Đường Lăng thật sự không yên tâm khi để Tô Khiết ở lại nhà họ Tô.