“Cuối cùng mẹ tôi không bị tổn thương đúng không?” Tô Khiết liếc mắt nhìn ông ta, lại đột nhiên hỏi một câu, tốc độ chuyển chủ đề của cô khá nhanh.
Đây là phán đoán của cô dựa trên phản ứng của kẻ bắt cóc, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phán đoán của cô, nếu Nguyễn Bạc Vệ biết chuyện này thì chắc cũng biết kết quả.
Bây giờ cô chỉ muốn có được đáp án chính xác từ Nguyễn Bạc Vệ.
“Đúng, đúng, không bị…” Nguyễn Bạc Vệ không ngờ Tô Khiết lại hỏi câu này, nhất thời không phản ứng kịp nhưng vẫn gật đầu trả lời trong vô thức.
Vẻ mặt ông ta tuy mang theo chút may mắn nhưng lại nặng nề hơn.
Đúng, năm đó mẹ cô không bị tổn thương vì ông đã cứu được bà ra, nhưng…
Đầu lông mày Tô Khiết hơi cau lại, đương nhiên cô nhìn ra sự thay đổi cảm xúc của Nguyễn Bạc Vệ, sự may mắn của ông ta chắc là vì mẹ không bị tổn thương.
Nếu mẹ đã không bị tổn thương thì sao ông ta lại cảm thấy nặng nâ?
Tô Khiết đột nhiên cảm thấy chuyện này có vẻ phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Nguyễn Bạc Vệ nhắm mắt lại, cơ thể run lên không ngừng, hai tay bám chặt xe lăn, mu bàn tay gây guộc hẳn lên những đường gân xanh, nhưng vẫn không kiềm chế được toàn thân run rẩy.
Tuy hai mắt ông nhắm chặt nhưng trên mặt lại càng lộ rõ vẻ đau đớn, nỗi đau ấy thậm chí còn mang theo sự tuyệt vọng gần như sụp đổ.
Tô Khiết thấy phản ứng này của ông ta, hai mắt hơi híp lại, gắn kết mọi chuyện với nhau, cô chợt nghĩ tới một khả năng, năm đó dù mẹ không bị hại nhưng sau này chắc chắn lại xảy ra chuyện gì đó.
Từ vẻ mặt Nguyễn Bạc Vệ lúc này có thể thấy tình hình khi đó rất nghiêm trọng, rất nặng nề, thậm chí có thể rất thảm…
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Khiết mấp máy môi rồi cuối cùng vẫn hỏi.
“Khiết Khiết, đừng hỏi, đừng hỏi nữa, đừng bao giờ hỏi lại chuyện này, tôi có thể nói với cô là mẹ cô không bị tổn hại gì, hơn nữa lúc đó mẹ cô đã hôn mê cho nên bà ấy không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ cần biết như vậy là được rồi, đừng hỏi những chuyện khác.”
Nguyễn Bạc Vệ thở mạnh một hơi, mở mắt ra nhưng cảm xúc trong mắt lại có chút mất kiểm soát.
Ông ta nói rất nhanh nhưng không giấu được sự tự trách và đau đớn, nặng nề.
Mắt Tô Khiết hơi loé lên, mẹ cô không sao cho nên sự tự trách và đau lòng này của ông ta chắc chắn không phải dành cho mẹ cô.
Nếu Nguyễn Bạc Vệ đã không muốn nói thì cô biết dù cô có hỏi lại cũng không hỏi được gì.
Tô Khiết mở cửa bước ra khỏi phòng, lần này Nguyễn Bạc Vệ không gọi cô lại.
Sau khi cô đi, ông ta ngôi trong phòng, người như bị lấy mất linh hồn, ngơ ngác, sững sờ, hồi lâu không có phản ứng, cũng không có động tính gì.
Bên ngoài khách sạn, chú Lý vẫn đang đợi Tô Khiết, cô trực tiếp lên xe.
Sau khi lên xe, Tô Khiết thâm thở ra, hít vào để bình tĩnh lại, sau khi ổn định cảm xúc, cô nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lăng.
“Khiết Khiết, có chuyện gì vậy?” Chuông vang lên hai tiếng, Đường Lăng đã bắt máy.
“Anh, anh có bản báo cáo giám định ADN của Nguyễn Bạc Vệ đúng không?” Tô Khiết nhớ lần trước Đường Bách Khiêm từng nói, mẹ của Tịch Xuyên từng nghi ngờ Đường Minh Hạo là con trai Tịch Xuyên, cho nên đã bí mật làm giám định ADN.
Đường Bách Khiêm nói kết quả lúc đó đã bị Đường Lăng thay đổi, nhưng lại không nói nhiều về việc Đường Lăng đổi thành của ai, cô cũng không hỏi nhiều.