“Ừ, tôi biết rồi.” Nguyễn Hạo Thần thấp giọng trả lời, cũng không nói gì thêm. Nếu ngay cả Tịch Xuyên cũng không tra ra được thì những người khác lại càng không.
Thật ra, anh đã sớm biết Đường Bách Khiêm xảo quyệt, nhất định sẽ nghĩ cách che giấu tất cả các dấu vết. Nhưng anh không ngờ là ngay cả Tịch Xuyên cũng không phát hiện được gì. Tịch Xuyên rất giỏi ở phương diện này.
“Anh ba, xảy ra chuyện gì rồi?” Tịch Xuyên nhỏ giọng hỏi, từ trước tới nay anh đều không nhiều lời, bởi vì bình thường anh ta rất có chừng mực, chuyện không nên hỏi thì sẽ không hỏi. Nhưng mà bây giờ anh ta cảm thấy truyện này quá kỳ quái.
“Sau này hãy nói.” Con ngươi của Nguyễn Hạo Thần hướng về phía của sổ, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ không nhìn ra điểm khác thường nào, nhưng trong giọng nói lại có mấy phần kìm nén.
“Vâng.” Tịch Xuyên cũng không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
Nguyễn Hạo Thần cúp máy, sau đó nhắm mắt, dựa lưng vào ghế. Phía trước là khúc cua giao lộ, lái xe quay đầu nhìn anh một chút rồi hỏi anh muốn đi như nào.
“Tiếp tục rẽ phải.” Nguyễn Hạo Thần vẫn nhắm mắt, anh đang dựa vào cảm giác mà đi.
Thời gian anh và Tô Khiết chung đụng không tính là lâu nhưng anh hiểu cô khá rõ. Bây giờ anh đang dựa theo cách tư duy của cô để tự hỏi.
Anh đương nhiên biết, xe là do Đường Bách Khiêm lái, đường là Đường Bách Khiêm đi. Dựa vào việc anh ta kiêu ngạo thế nào thì không có khả năng hỏi đến Tô Khiết.
Nhưng mà anh cảm giác được Đường Bách Khiêm cũng hiểu rõ Tô Khiết, cũng sẽ suy nghĩ theo cách tư duy của cô.
Dù sau Tô Khiết cũng là chuyên gia tâm lý, Đường Bách Khiêm sẽ học tập cô ở phương diện này, thậm chí là bắt chước cô.
Nghe nói chuyên gia tâm lý học tội phạm có thể căn cứ vào hiện trường vụ án phân tích ra dáng vẻ của hung thủ.
Lợi hại hơn thì còn có thể phân tích ra được cả tích cách và sở thích của hung thủ.
Mà người phụ nữ của anh vừa hay chính là kiểu lợi hại đó, cho nên Nguyễn Hạo Thần cảm giác Đường Bách Khiêm chơi chiến thuật tâm lý với anh đều là học theo cô.
Vì vậy, anh dựa theo lối suy nghĩ của cô sẽ không sai.
Người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối hiểu rõ hơn Đường Bách Khiêm, cho nên lần này, anh không thể bại dưới tay Đường Bách Khiêm được.
Đang trong thành phố, tốc độ xe đều không nhanh, xe taxi đi đoạn đường này đều gặp đèn xanh cho nên không bị mất thời gian. Anh cảm giác hoàn toàn có thể đuổi kịp xe của Đường Bách Khiêm.
Với cả, Đường Bách Khiêm sẽ không ngờ anh sẽ đuổi tới như vậy.
Xe taxi rẽ phải được một lúc thì trước mặt hiện ra một con đường. Nguyễn Hạo Thần nhìn chiếc xe trước mặt, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Chiếc xe anh đang muốn tìm đang chờ đèn xanh.
Đúng lúc này, đèn xanh sáng lên, Đường Bách Khiêm lái xe rời đi.
“Đuổi theo chiếc xe phía trước.” Con ngươi anh nheo lại, khóe môi khẽ cười mỉa mai. Bây giờ anh ngược lại muốn xem Đường Bách Khiêm này còn muốn chạy đến đâu.
“Được.” Tài xế không nói hai lời, trực tiếp giẫm chân ga đuổi theo.
Tính chất công việc quyết định tính cảnh giác cực cao của Đường Bách Khiêm. Cho nên chưa đi được bao lâu thì anh ta đã phát hiện chiếc taxi đằng sau.