Thậm chí Tô Khiết còn không hỏi nguyên nhân vì sao ông ta ngăn cản cô và Nguyễn Hạo Thần ở bên nhau.
“Tôi biết bao năm nay tôi chưa bao giờ quan tâm chuyện của Hạo Thần, tôi không phải một người ba xứng chức, cho nên cô thấy tôi không có tư cách quan tâm tới chuyện hai người.” Nguyễn Bạc Vệ là người thông minh, đương nhiên hiểu ý cô.
Bao nhiêu năm nay đúng là ông không làm tròn trách nhiệm của một người ba, ông nợ Nguyễn Hạo Thần.
Ông nợ Nguyễn Hạo Thần quá nhiều, quá nhiều…
Ông nợ Nguyễn Hạo Thần không chỉ một người ba trong hai mươi năm nay, mà còn có tất cả mọi thứ có thể nói là một trận thảm hoạ của hai mươi năm trước.
Ông không bù đắp được nên đã chọn cách trốn tránh, trốn tránh hai mươi năm nay.
Nhưng ông không ngờ hôm nay, hai mươi năm sau Nguyễn Hạo Thần lại ở bên Tô Khiết.
“Hai người thực sự không thể ở bên nhau.” Nguyễn Bạc Vệ nhắm hờ mắt lại, khi nhìn Tô Khiết lần nữa, cảm xúc hiện lên trong mắt còn phức tạp hơn.
“Vậy sao?” Khoé môi Tô Khiết nhếch lên thành nụ cười khẩy: “Vậy phiền ông Nguyễn nói lý do đi.”
Cô đang cảm thấy ngạc nhiên vì sao cô không thể ở bên Nguyễn Hạo Thần?
Cô ở bên Nguyễn Hạo Thần thì có cản trở gì bọn họ? Sao nhà họ Nguyễn lại hết người này đến người khác đều tới ngăn cản?
Nguyễn Bạc Vệ nhìn cô rồi thở hắt ra, sau đó mới nói tiếp: “Cô không phải con gái Tô Trung Phương.”
Khi Nguyễn Bạc Vệ nói lời này, giọng ông ta hơi nặng nề nhưng lại như thoáng có chút vui mừng, hoặc một chút mong đợi.
Tô Khiết giật mình, hoàn toàn sững sờ, cô nhìn thẳng vào mắt ông ta, trong mắt có thêm vài phần kinh ngạc.
Cô không phải con gái Tô Trung Phương? Có ý gì?
“Ông có ý gì?” Tô Khiết hơi nheo mắt, vẻ lạnh lùng trên mặt lan tràn, phảng phất vài phần nguy hiểm: “Ông Nguyễn, có một số lời không thể nói lung tung.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Khiết không tin lời ông ta, cô không tin.
Cô là Tô Khiết, là con gái của Tô Trung Phương, năm đó khi cô về nhà họ Tô đã làm giám định thân nhân với ông cụ Tô, cô tin chuyện này không phải là giả.
Nếu cô không phải con gái Tô Trung Phương, ông cụ Tô sẽ không đón cô về nhà họ Tô.
“Đương nhiên tôi không nói lung tung rồi.” Nguyễn Bạc Vệ biết cô không tin, chuyện như vậy nhất thời rất khó có thể chấp nhận.
Vốn dĩ ông cũng tưởng chuyện này sẽ được giấu kín mãi mãi, nhưng ông không ngờ hôm nay lai xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Ông càng không ngờ cô lại cùng Hạo Thần…
Nguyễn Bạc Vệ biết mình nhất định phải giải thích rõ ràng cho cô.
“Không phải cô hỏi tôi vì sao năm đó lại đi gặp mẹ cô sao?” Mắt Nguyễn Bạc Vệ loé lên, hai tay siết chặt, cơ thể lại không tự chủ được run lên.
Có một số chuyện che giấu quá lâu, đột nhiên được vén màn khiến ông không biết phải làm sao.
Tô Khiết nhìn ông ta không nói gì, cô khẽ mím môi, cô muốn biết nhưng không biết vì sao lúc này cô lại hơi sợ phải biết.