Cô chất vấn thẳng thắn như vậy, anh ta muốn chuyển chủ đề cũng khó.
Chỉ là người phụ nữ này là ai, dựa vào cái gì mà dám chất vấn anh ta như vậy?
Trước đây Miêu Ngôn từng gặp Tô Khiết ở nước M, nhưng lúc ấy Tô Khiết không ngụy trang, còn bây giờ Tô Khiết ngụy trang cho nên Miêu Ngôn không nhận ra cô.
“Tô Khiết.” Tô Khiết nhìn Miêu Ngôn, trả lời rõ từng chữ, thong thả lại cực kỳ rõ ràng.
Miêu Ngôn rõ ràng hơi sửng sốt, đôi mắt hiện lên vài phần kinh ngạc: “Thì ra cô là Tô Khiết.”
Trên mặt Miêu Ngôn lập tức hiện lên ý cười: “Cô ngụy trang thành như vậy, tôi hoàn toàn không nhận ra cô, trước kia chúng ta từng gặp mặt, tuy nhiên đấy đã là chuyện của hai năm trước, không gặp hai năm…”
“Anh Miêu, giữa tôi và anh không có chuyện gì để tán gẫu, cho nên mời anh trả lời câu hỏi của tôi.” Tô Khiết là người thông minh, sao cô có thể không biết Miêu Ngôn đang cố ý nói sang chuyện khác.
Cố ý muốn dời đi câu hỏi của cô, vậy cũng phải xem cô có đồng ý hay không.
Hôm nay cô nhất định không thể để Miêu Ngôn trốn tránh được, tuyệt đối không để Miêu Ngôn tiếp tục lừa gạt Bùi Vũ Ninh, nếu cô muốn xen vào việc này thì thế nào cũng phải xen vào hoàn toàn!
Miêu Ngôn nghe được lời nói của Tô Khiết thì sắc mặt lập tức thay đổi, hiển nhiên anh ta không ngờ Tô Khiết lại không cho anh ta mặt mũi như vậy.
Hơn nữa lúc này Tô Khiết tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi làm cho anh ta đặc biệt khó xử.
Anh ta biết nếu không trả lời được, chỉ sợ…
Anh Phó vẫn ngồi một chỗ như trước, đôi mắt chăm chú nhìn chất lỏng đỏ rượu trong ly rượu, nhưng đôi mắt như sói của anh ta lại ẩn chứa ý cười.
Người phụ nữ của Nguyễn Hạo thần, quả nhiên không giống bình thường, đủ thắng thắn, cũng đủ khí phách.
Đương nhiên, người phụ nữ của anh cũng không tầm thường, trong mắt anh, người phụ nữ của anh mới là tốt nhất, ưu tú nhất!
Miêu Ngôn nhìn tình hình trước mắt, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, anh ta từng nghe nhiều chuyện về Tô Khiết, anh ta biết Tô Khiết không dễ bị qua mặt như vậy.
Tô Khiết chính là chuyên gia tâm lý học tội phạm, không ai có thể đùa giỡn tâm lý trước mặt Tô Khiết được, cũng không ai có thể che dấu bất cứ điều gì trước mặt Tô Khiết.
Nếu chỉ là một mình Sở Bách Hà, anh ta hoàn toàn có thể không để ý tới, nhưng là Tô Khiết thì không được.
Miêu Ngôn biết, có Tô Khiết ở đây, anh ta muốn xuống tay từ Bùi Vũ Ninh là rất khó.
Trong lòng Miêu Ngôn hiểu được, nếu hôm nay anh ta không nói rõ thái độ thì sợ là khó có thể đưa Bùi Vũ Ninh trở về.
Vốn anh ta tin tưởng có thể dỗ dành Bùi Vũ Ninh quay về, nhưng điều kiện tiên quyết là không có Tô Khiết ở đây.
Miêu Ngôn âm thầm thở một hơi, cân nhắc vài giây rồi mới nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, nhẹ giọng cười nói: “Đương nhiên tôi thích Vũ Ninh, tôi vẫn luôn rất thích Vũ Ninh.”
Lúc Miêu Ngôn nói lời này, giọng nói rất dịu dàng, nhưng trong lòng cũng rất buồn bực, anh ta biết Bùi Vũ Ninh vẫn luôn rất thích anh ta.
Nhưng anh ta lại không thích Bùi Vũ Ninh, chỉ là năng lực của Bùi Vũ Ninh thật sự rất mạnh, vì giữ Bùi Vũ Ninh lại bên người, anh ta bèn không nói điều này ra,