Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 840


Liên Cung nhìn cô, con ngươi nhanh chóng lóe lên, anh ta đột nhiên phát hiện cô hơi quen thuộc, giống như…


Sự tự tin từ trong ra ngoài này, cách làm việc điềm tĩnh không sợ hãi làm cho anh ta đột nhiên nhớ tới một người.


Anh ta chỉ thấy khí thế này trên một người phụ nữ, người kia chính là Tô Khiết.


Nhưng người phụ nữ trước mắt rất xinh đẹp, đẹp đến mức khiến anh ta không thể nghĩ đặt cô và Tô Khiết so sánh với nhau, huống chi Tô Khiết là cô cả nhà họ Tô, sao có thể trở thành nhà tâm lí học phạm tội chứ?


“Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu đúng không?” Liên Cung vẫn không nhịn được hỏi một câu, anh ta hỏi câu này thì đôi mắt nhìn Tô Khiết, muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên mặt cô?


“Tôi đẹp như thế, nếu anh đã gặp qua thì sẽ không nhớ sao?” Tô Khiết ngước mắt nhìn anh ta một cái, nửa thật nửa giả nói một câu.


Cô biết có lẽ Liên Cung đã phát hiện gì đó, nhưng dáng vẻ của cô và Tô Khiết trước kia hoàn toàn khác nhau, cho nên Liên Cung cũng không thật sự nhận ra cô, Liên Cung chỉ muốn muốn thử cô.


Liên Cung nghe cô nói thì con ngươi đột nhiên lóe lên, bên tai hơi đỏ một chút.


Cô thật sự rất đẹp, nếu anh ta gặp qua một lần thì sợ là thật sự sẽ không quên.


Từ trước đến nay Tô Khiết luôn quan sát rất tỉ mỉ nên phát hiện sự khác thường của Liên Cung, cô phát hiện lúc Liên Cung làm việc hoàn toàn không giống bình thường, hoàn toàn không có sự lưu manh giống như lần trước đến nhà họ Tô cầu hôn.


Bình thường có lẽ Liên Cung cố ý ngụy trang dáng vẻ lưu manh kia!


“Lão đại, mấy người bị hại đã được đưa trở lại, tình huống này là thế nào?” Đúng lúc này ngoài cửa phòng truyền đến tiếng của Minh Viễn.


“Cô có muốn qua đó xem không?” Khi Liên Cung nhìn vê phía Tô Khiết thì trên mặt đã khôi phục bình thường, ánh mắt có hơi lơ đãng.


“Ừ. Qua đó xem một chút.” Tô Khiết không định ở lâu, hiện tại suy nghĩ của cô đều đặt vào vụ án.


Tổng cộng có năm người bị hại được mang về, một bé gái, một bé trai, ba người khác là phụ nữ khoảng hai mươi ba mươi tuổi.


Chắc chắn bé gái và bé trai không có vấn đề, vậy thì ở trên ba người phụ nữ này.


Con ngươi Tô Khiết dừng lại trên ba người phụ nữ, có một người phụ nữ sợ hãi nhìn cô, hai người phụ nữ khác lại cúi đầu.


“Đã điều tra người nhà của bọn họ chưa?” Tô Khiết nhìn có vẻ tùy tiện hỏi một câu.


“Đã điều tra rồi, Mạnh Thanh Nguyệt: Hai mươi hai tuổi, là sinh viên chưa tốt nghiệp, khoảng thời gian trước vừa mất tích, người nhà bọn họ đã báo cảnh sát. Lý Tiểu Nha: Hai mươi lăm tuổi, bị lừa từ trong núi ra ngoài, cũng đã lấy được địa chỉ liên lạc với người nhà cô ta.” Lúc này tiểu Châu trả lời.


Tiểu Châu nhìn Tô Khiết một cái, thấy Tô Khiết nghe rất nghiêm túc nên tiếp tục nói.


“Chung Hồng: Ba mươi lăm tuổi, ở thôn Vân Sơn thành phố A, chồng cô ta là người nửa ngốc nghếch, mấy năm trước cô ta bị bán đi, lúc này vất vả lắm mới chạy thoát, kết quả lại gặp bọn buôn người, chúng tôi cũng đã điều tra qua, thật sự đúng là như thế, ông chồng nửa ngốc nghếch còn đang tìm cô ta khắp thôn.” Nhưng Liên Cung lại nói thay Tiểu Châu, Liên Cung nói rất tỉ mỉ, chứng tỏ anh ta biết rất rõ toàn bộ vụ án này.


Xem ra ba người này rất bình thường, hơn nữa đã tìm được người nhà, dường như không có chỗ khả nghi.


Con ngươi Tô Khiết lại lướt qua ba người phụ nữ kia, con ngươi hơi sâu thẳm.


“Lão đại, mấy người bị hại này có vấn đề gì sao?” Minh Viễn không rõ nguyên nhân hỏi một câu.


“Có vấn đề gì sao?” Liên Cung lại nhìn Tô Khiết hỏi một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK