Cô bé đã nói rõ ràng đến vậy rồi, sao ba có thể không hiểu chứ?
Cô bé đột nhiên nhận ra hình như ba rất ngốc, may mà cô bé và anh trai di truyền từ mẹ, không ngốc giống ba.
May mà anh trai không xuống đây, nếu anh trai mà nhìn thấy ba như vậy chắc chắn sẽ rất ghét bỏ.
Cô bé là một công chúa nhỏ hiền lành, lương thiện, cô bé sẽ không ghét bỏ ba đâu.
Ừm, cô chắc chắn sẽ không ghét bỏ ba đâu!
Ít nhất thì cô bé sẽ không để ba biết cô bé ghét bỏ ba!!
Ừm, cô bé chính là một người lương thiện thấu hiểu lòng người như vậy đó!
Đường Vũ Kỳ thấy ba vẫn luôn nhìn về phía mẹ, không thèm nhìn cô bé lấy một cái, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không tức giận.
Ba đã ngốc như vậy rồi, ba ngốc như vậy mà còn bị người thân bỏ rơi, cô bé mà còn tức giận với ba nữa, ba sẽ càng đáng thương hơn.
Vì vậy, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lương thiện cảm thấy mình nên bao dung ba, ai bảo đây là ba của cô bé cơ chứ!
Vì vậy, cô bé càng không thể từ bỏ.
Cô bé phải nhận ba, cô bé phải an ủi ba.
“Có phải chú cũng cảm thấy mẹ cháu là đẹp nhất không?” Nếu như ba vẫn luôn nhìn mẹ, Đường Vũ Kỳ sẽ hỏi thêm một câu nữa.
“Ừm.” Cậu ba Nguyễn khẽ đáp một tiếng, vẫn không có phản ứng gì, bởi vì lúc này sự chú ý của cậu ba Nguyễn đã dồn hết lên người vợ mình, anh cố gắng khiến bản thân không nghĩ đến những chuyện khác nữa, lúc này anh thậm chí còn không suy nghĩ kĩ lời mà cục cưng Vũ Kỳ nói, hoặc là lời của cục cưng Vũ Kỳ chỉ tiến vào tai anh chứ không tiến vào não anh, vậy nên cậu ba Nguyễn không có phản ứng gì.
Đương nhiên, cũng vì cậu ba Nguyễn cố gắng khiến bản thân không thể nghĩ đến chuyện khác, nên không thể có phản ứng gì với chuyện này.
Phản ứng này của cậu ba Nguyễn khiến Đường Vũ Kỳ vẫn luôn bình tĩnh, tự tin nãy giờ cũng có chút sốt ruột: “Chú không thể hỏi chút xem mẹ cháu là ai sao?”
Người ba ngốc này đúng là khiến cô bé sốt ruột muốn chết, vì vậy, cô bé hỏi thẳng luôn vậy, không để ba đoán tiếp nữa.
Cô bé cảm thấy nếu còn để ba ngốc đoán tiếp, ba ngốc không đoán ra, cô bé e là mình sẽ gấp chết mất.
Nguyễn Hạo Thần ngơ ra, cuối cùng cũng không kìm chế nổi, anh chậm rãi quay sang nhìn công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, ánh mắt anh sáng lên, đôi môi khẽ mấp máy: “Chú biết.”
Về việc mẹ cô bé là ai, tư liệu mà thư ký Lưu đưa cho anh đã viết rất rõ, anh đã biết từ lâu, sao còn phải hỏi nữa.
“Chú biết?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ ngơ ra, ba biết sao? Ba biết thật sao?
Nếu ba đã biết sao lại còn phản ứng như vậy?
Nếu ba đã biết mẹ cô bé là ai, chắc chắn ba sẽ biết cố bé là con gái của ba.
Vậy phản ứng lạnh nhạt lúc này của ba là không muốn nhận cô bé sao?
Ba không thích cô bé sao?
Ba thật sự không thích trẻ con sao?