Hứa Dinh Dinh ngước mắt lên nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần và Đường Vũ Kỳ ở cách đó không xa.
Lúc này nhìn hai ba con bọn họ vô cùng thân thiết với nhau, chắc là Đường Minh Hạo ghen tị rồi, chắc là có chút hơi ghen.
Đứa nhỏ này…
Ở đăng trước cách đó không xa, lúc này Đường Vũ Kỳ cười vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy đúng vậy, con là bé cưng của ba với mẹ.” Đường Vũ Kỳ nghe thấy lời nói của Nguyễn Hạo Thần, vui vẻ vô cùng, cao hứng vô cùng.
“Còn có anh trai nữa, con với anh trai đều là bé cưng của ba và mẹ.” Lúc này cuối cùng Đường Vũ Kỳ cũng đã nhớ ra anh trai của cô bé,
cuối cùng cũng đã nhớ đến chuyện lúc nãy anh trai liên tục dặn dò nhưng mà lúc nãy cô bé quên mất hết rồi, hoàn toàn không dựa theo những
lời của anh trai nói mà làm.
Lúc đầu cậu ba Nguyễn đã nghĩ đến cô bé có thể sẽ là con của anh với Tô Khiết, nhưng mà lúc này nghe thấy cô bé nói mình còn có một người anh trai nữa, trong lòng cũng trâm xuống, bé con này còn có một người anh trai nữa.
Nếu là như thế, chỉ sợ là…
Trong một nháy mắt cậu ba Nguyễn đột nhiên cảm giác lòng của mình hơi đau, giống như là loại cảm giác đột nhiên mất đi một thứ rất quan trọng.
Tại sao cô bé còn có một người anh trai nữa?
Tại sao lại còn có một người anh trai nữa chứ?
“Cậu đi chỗ khác đi, cậu đừng có đi theo cậu của tôi nữa, cậu không có mặt mũi, cái đồ vô liêm sỉ.” Nguyễn Tân Tân lại càng ghen tị hơn, tại sao người mà cậu thích lại không phải là nó.
Nguyễn Tân Tân mới chín tuổi đã biết măng chửi người khác, mà lại còn măng rất khó nghe.
Thư ký Lưu: ”…”
Sao cô chủ nhỏ Nguyễn lại làm cho người khác không yêu thích như vậy chứ, cho dù là cô bé này không phải là con gái của tổng giám đốc, người ta cũng là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, quản chuyện người khác làm cái gì.
Tổng giám đốc rõ ràng rất thích thú, đặc biệt thích cô nhóc nhỏ này.
Cô chủ Nguyễn rõ ràng là đang ghen tị, cơn ghen này cũng quá là lớn rồi.
Lúc này trong lòng của cậu ba Nguyễn rất mất mát, trong lúc nhất thời có chút thất thân, nghe thấy lời nói của Nguyễn Tân Tân anh mới hoàn hồn lại, anh hơn đảo mắt nhìn về phía Đường Vũ Kỳ.
Cho dù không phải là con gái của anh, anh cũng không muốn để cho cô bé chịu một chút oan ức nào.
Cô bé này bị người khác mắng chắc là sẽ thương tâm khổ sở nhỉ.
Nhưng mà anh lại phát hiện Đường Vũ Kỳ cũng không hề đau lòng chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé còn mang theo nụ cười.
Nguyễn Hạo Thần sửng sốt, phản ứng của cô bé làm cho anh cảm thấy rất bất ngờ, nó thông minh như vậy không nên nghe không hiểu những lời Nguyễn Tân Tân vừa mới mắng nó.
“Tôi biết mà, tôi biết là cậu ghen tị với nét đẹp như hoa của tôi, người gặp người thích” Đường Vũ Kỳ không hề tức giận chút nào, cô bé nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, cười tươi như là một bông hoa. Chú Mộ Dung đã từng nói cô bé là người đáng yêu nhất trên đời này, những người mắng mỏ cô bé đều là ghen tị với cô bé.
Nguyễn Hạo Thần: “…”