Lúc Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy Đường Lăng liên gửi vị trí qua, trong một nháy mắt thấy choáng váng.
Phong cách hành sự của anh cả luôn luôn sâu đến nỗi không lường được, trực trực tiếp gửi vị trí qua rốt cuộc là có ý gì đây?
Cậu cả Đường đã gửi vị trí tới rồi, đương nhiên cậu ba Nguyễn cũng muốn đi qua đó.
Vị trí mà cậu cả Đường gửi tới hiển thị ở một vùng ngoại ô ở ngoài thành phố, vị trí có chút xa.
Lúc cậu ba Nguyễn sắp đến ngoại ô thì lại nhận được một cuộc điện thoại: “Cậu Thần, bà chủ đã về nhà rồi, tôi đã hỏi tài xế lái xe, bà chủ lên xe ở cư xá Hâm Uyển.”
“Cư xá Hâm Uyển?” Cậu ba Nguyễn sững người lại, lông mày hơi chau lại, cư xá Hâm Uyển chính là một cư xá rất bình thường, cư xá như thế với Đường Lăng hẳn là không có quan hệ gì, mà cư xá Hâm Uyển lại ngược lại với hướng mà anh hiện tại anh đang muốn đi.
“Vâng, giám sát ở phía bên kia tôi cũng đã điều tra rồi, cũng giống như tài xế lái xe đã nói, bà chủ thật sự đã bước lên xe từ cư xá Hâm Uyển.” Người kia làm việc hiển nhiên rất cẩn thận, đã điều tra mọi chuyện rõ ràng rồi mới báo cáo với cậu ba Nguyễn.
Khóe môi của cậu ba Nguyễn hơi nhếch lên, như vậy đã nói rõ cô với Đường Lăng không ở cùng nhau.
Vậy thì cô đã đến cư xá Hâm Uyển để làm gì?
Lúc nãy anh kêu cô gửi vị trí đến cho anh, tại sao cô lại muốn từ chối, rõ ràng là cô có chuyện giấu anh!
“Điều tra một chút tại sao cô ấy lại đến chỗ đó.” Trên mặt của cậu ba Nguyễn nhiêu hơn mấy phần trầm tư.
Trước kia anh đã cho người điều tra tình huống của cô ở nước M, nhưng mà ở bên thành phố A lại không có điều tra kỹ, có lẽ là anh nên điều tra kỹ càng tình huống ở thành phố A.
Có lẽ anh hẳn nên phải điều tra kỹ càng thêm tình huống ở thành phố A, nói không chừng có thể phát hiện ra gì đó.
Cậu ba Nguyễn dựa theo vị trí của cậu cả Đường mà tìm được một nông viện, một khu phức hợp không lớn, rất yên tĩnh.
Ở ngoài sân không có người, rất yên tĩnh, Nguyễn Hạo Thần trực tiếp đi vào phòng, trong phòng khách có một người bảo vệ
đã dẫn cậu ba Nguyễn vào trong một phòng ngủ.
Ở trong phòng ngủ, Đường Lăng đang đứng trước giường, ở trên giường có một người già đang nằm.
“Đến, đến đây xem ông cụ Bình đi, lúc còn bé thì cậu thường đến nhà của ông cụ Bình chơi.” Đường Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, giọng nói rõ ràng có chút kìm nén, loại kìm nén kia lại mang theo đau xót.
Lúc này Nguyễn Hạo Thần mới thấy rõ ông già ở trên giường, ông già tóc bạc trắng, gầy trơ cả xương, nhưng mà sắc mặt thì rất sáng sủa.
“Ông Bình, Tiểu Chiêu Tử đã đến thăm ông rồi đây.” Đường Lăng đi đến phía trước gần ông cụ, cất cao giọng gọi một tiếng.
“Ông Bình.” Nguyễn Hạo Thần trầm thấp gọi một tiếng, anh nhớ ông cụ Bình, khi còn bé thì anh thường xuyên đến nhà của ông cụ Bình chơi.
Ông lão không có con cái, chỉ cô độc một mình, nhưng mà lúc ấy uy nghiệm lại cực kỳ cao.
Nguyễn Hạo Thần còn nhớ rõ chuyện năm đó của mẹ mình, ông cụ Bình đã từng ra mặt.
Chương 223
Năm đó anh mới chỉ có bảy tuổi, anh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh biết năm đó ông cụ Nguyễn tàn nhẫn đến nỗi muốn giết chết mẹ. Sau đó Kiều Thiên Lý dẫn ông cụ Bình tới, sau đó ông cụ Bình đã nói chuyện với ông cụ Nguyễn ở trong phòng thật lâu, thật lâu, lần đó ông cụ Nguyễn mới buông tha cho mẹ.
Nhưng mà sau đó mẹ vẫn đi khỏi, ngày mà mẹ rời đi chính là ngày mùa đông rất lạnh, rất lạnh, một mình anh đứng ở trong đất tuyết, toàn thân đều lạnh lẽo, anh đứng đó suốt cả một đêm. Buổi tối hôm đó không biết tại sao anh lại đến hồ, hồ băng mỏng cũng không thể gánh chịu được trọng lượng của anh, nếu như không phải lúc đó Kiều Thiên Lý phát hiện ra anh thì có lẽ anh đã chết đuối rồi.
Ông cụ Nguyễn không hề đề cập đến chuyện năm đó, sau khi mẹ rời khỏi thì ba đều tránh né không gặp tất cả mọi người, bao gồm cả anh.
Anh không hiểu lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho bọn họ phải đối xử với mẹ của anh như vậy, sau đó anh đi tìm ông cụ Bình muốn hỏi được một chút tình huống, nhưng mà lúc đó ông cụ Bình đã ra nước ngoài rồi.
Sau đó thì cuối cùng anh cũng chưa từng gặp ông cụ Bình nữa.
Ông già chậm rãi mở mắt ra, rõ ràng chỉ là một động tác mở mắt mà giờ phút này nhìn thấy lại cảm giác rất khó khăn.
Trong nháy mắt mà ông già mở mắt ra, ánh mắt rất ảm đạm, có vẻ không có ánh sáng không có hồn, chỉ là tròng mắt của ông ta chuyển động nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần đi tới đứng ở trước giường của mình thì con ngươi đột nhiên lại sáng ngời.
Nhưng mà tia sáng kia chỉ vụt qua trong một cái chớp mắt, sau đó lại mất đi, đôi mắt của ông già lại ảm đạm một lần nữa.
Cảm giác như ông lão vừa mới dùng hết tất cả sức lực để có chút ánh sáng kia, bệnh đã nguy kịch hẳn cũng không có sức để chống đỡ quá lâu.
Đôi môi của ông lão giật giật, dường như là đang muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng cũng không nói ra được một chữ gì, giờ phút này ông lão mở to mắt ra cũng rất tốn sức, càng không có sức để nói chuyện.
Ông lão lại chậm rãi nhắm mắt lại một lần nữa.
Nguyễn Hạo Thần cũng nhìn ra tình huống của ông cụ Bình, trái tim của anh hơi chùng xuống, tuy là muốn hỏi một số chuyện, nhưng giờ phút này cũng hỏi không ra.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài rồi lại nói.” Trong đôi mắt của Đường Lăng lướt qua vẻ nặng nề, bác sĩ nói ông cụ Bình cũng chỉ còn lại thời gian một hai ngày.
Vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần cũng nặng nề nhiều thêm mấy phần, nhìn ông cụ Bình một lần nữa rồi sau đó đi ra khỏi phòng với Đường Lăng.
“Cậu vội vàng chạy đến tìm tôi là có chuyện gì quan trọng à?”” Đi ra khỏi phòng, Đường Lăng chuyển ánh mắt qua nhìn cậu ba Nguyễn một chút, lời nói nghe giống như rất lạnh nhạt, nhưng dường như chúng lại có hàng ngàn tâng ý nghĩa bí ẩn.
Chỉ một câu nói này, Nguyễn Hạo Thần liên hiểu Đường Lăng đã biết hết tất cả.
Đúng, chưa từng có chuyện gì có thể giấu được Đường Lăng anh cả.
Vẫn là một câu nói kia, cậu ba Nguyễn cũng biết rõ anh không thể hỏi ra đáp án mà anh mong muốn từ trong miệng của Đường Lăng như cũ.
Cho nên giờ phút này Nguyễn Hạo Thần cũng không hỏi cái gì cả, bởi vì anh biết có hỏi còn không bằng như không hỏi.
“Tình huống của ông Bình là như thế nào vậy?” Nguyễn Hạo Thần nhớ đến tình huống của ông cụ Bình, xem ra có vẻ như không tốt cho lắm.
Lông mày của Đường Lăng hơi nhướng lên, điều này cũng không quá bất ngờ, chỉ là lúc nhắc đến ông cụ Bình thì vẻ mặt của
Đường Lăng lại ảm đạm: “Thời gian không còn nhiều lắm, có khả năng qua không nổi buổi tối hôm nay.”
Chương 224
Nguyễn Hạo Thần đã nghĩ tình huống của ông cụ Bình có lẽ không ổn, nhưng cũng không ngờ là lại nghiêm trọng như vậy, trong lúc nhất thời cũng không nói gì thêm.
Nguyễn Hạo Thần cũng không vội vã rời đi, mặc dù là hiện giờ ông cụ Bình đã không thể nói chuyện được, thậm chí có khả năng không thể mở mắt ra, nhưng mà anh vẫn muốn ở lại bên cạnh ông lão.
Khi Nguyễn Hạo Thần về đến nhà thì đã hơn ba giờ sáng.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cửa phòng của Tô Khiết một chút, anh biết là cô đã sớm về nhà rồi, anh cũng biết rằng bây giờ chắc chắn cô đã ngủ rồi, chuyện ngày hôm nay khiến tâm trạng của anh có chút uể oải, anh trực tiếp trở vê phòng của mình.
Ngày hôm sau, từ lúc sáng sớm thì Tô Khiết đã thức dậy rồi, bởi vì cô đã hẹn đến công ty với ông cụ Tô, lúc cô đi ra
khỏi phòng thì nhìn thấy cửa phòng của Nguyễn Hạo Thần đóng chặt lại, trong phòng của anh rất yên tĩnh, không có chút động tĩnh gì, hiển nhiên vẫn chưa thức dậy.
Tối ngày hôm qua lúc anh về nhà thì thật ra Tô Khiết cũng đã biết, cô vốn muốn nói một tiếng với Nguyễn Hạo Thần, nhưng mà nghĩ lại tối ngày hôm qua anh về nhà muộn như vậy chắc chắn là chưa nghỉ ngơi tốt, cô sợ quấy rây đến anh.
Cho nên, cô để lại cho anh một tờ giấy rồi đi đến Tô thị.
Tình huống hiện tại của Tô thị so với trong tưởng tượng thì càng thê thảm hơn, Thanh Duy không những đào mất nhà thiết kế của Tô thị mà còn cướp đi khách hàng hợp tác với Tô thị, thậm chí còn thu mua không ít cổ phần của Tô thị.
Ông cụ Tô vẫn luôn biết chuyện Thanh Duy thu mua cổ phần của Tô thị, nhưng mà dựa vào tình huống hiện tại của Tô thị thì ông ấy căn bản cũng không thể ngăn cản được.
Cho nên trước đó ông mới nóng lòng muốn bán Tô thị, nhưng mà ông tuyệt đối sẽ không bán Tô thị cho Thanh Duy.
Trong tay của ông cụ Tô có 35% cổ phân của Tô thị, trong tay của Tô Trung Dung có 12%, trong tay của Tô Nghiên Nghiên có 5%, tổng cộng lại có 52%.
Cho nên, liên quan đến chuyện xử lý Tô thị thì người nhà họ Tô vẫn có quyên quyết định.
Nhưng mà ông cụ Tô không biết được Tô Trung Dung vì muốn cứu Lưu Vũ và Tô Nghiên Nghiên cho nên đã bán 12% cổ phần trong tay của ông ta và 5% cổ phần ở trong tay của Tô Nghiên Nghiên cho tập đoàn Thanh Duy.
Mấy ngày nay Tô Trung Dung vẫn luôn không có ở nhà, cho nên ông cụ Tô vẫn chưa hề biết được chuyện này.
Lúc mà Tô Khiết đến Tô thị thì ông cụ Tô đã đến rồi, đang đứng ở dưới lâu của tập đoàn Tô thị chờ cô.
Tối ngày hôm qua Tô Khiết không có vê nhà, nhưng mà cô đã gọi điện thoại cho ông cụ Tô, cô nói với ông cụ Tô rằng cô ở nhà của Hứa Dinh Dinh, cuộc điện thoại là do Tô Khiết gọi ở nhà của Hứa Dinh Dinh, lúc ấy Hứa Dinh Dinh cũng đã nói chuyện với ông cụ Tô, cho nên ông cụ Tô cũng không hỏi thêm gì.
Trước đó ông cụ Tô đã thông báo với quản lý cấp cao của Tô thị tổ chức cuộc họp, cho nên ông dẫn theo Tô Khiết trực tiếp đi vào phòng họp.
Tất cả quản lý cấp cao của công ty đều đã có mặt trong phòng họp, ông cụ Tô dẫn Tô Khiết đi vào phòng họp, lúc mà mọi người nhìn thấy Tô Khiết thì đều đồng thời sửng sốt.
Chương 225
Lúc trước ông cụ Tô đã biểu hiện rõ ràng muốn chuyển nhượng Tô thị cho Tô Khiết, nhưng mà những quản lý cấp cao này đều hiểu rõ ràng tình huống hiện tại của công ty, ngay cả ông cụ Tô cũng không đủ sức để xoay chuyển tình huốnghiện tại của công ty.
Hiện tại để cô cả nhà họ Tô đến đây.
Đây là ngại công ty bị hủy hoại không đủ nhanh hay sao?
“Kể từ ngày hôm nay trở đi, Tô Khiết chính là tổng giám đốc của công ty, phụ trách tất cả các chuyện lớn nhỏ của công ty.” Đám người bọn họ đang âm thầm tò mò, ông cụ Tô lại trực tiếp tuyên bố quyết định của ông ấy.
Lời nói này của ông cụ Tô vừa dứt, trong phòng họp lập tức sôi trào.
“Hàn tổng, ngài cũng đã biết tình huống hiện tại của công ty, lúc này lại giao công ty cho cô cả, ngài đây là muốn trực tiếp hủy đi công ty hay sao? Tôi biết là bệnh của cô cả đã tốt rồi, nhưng mà dù sao cô cả cũng không hề hiểu chuyện mấy chuyện kinh doanh thế này.”
“Đúng, giám đốc Lý nói rất đúng, hiện tại công ty đang trong tình huống như thế này, cần ngài đến chủ trì đại cục mới đúng.”
“Hàn tổng, ngài biết rõ ràng là hiện tại công ty đang gặp phải khó khăn, sao lúc này ngài có thể đưa ra quyết định như vậy được?”
Mấy vị lãnh đạo của công ty đều đã theo ông cụ Tô rất nhiều năm rồi, đều hết lòng trung thành với công ty, giờ phút này cũng cũng đưa ra ý kiến.
Đương nhiên, thái độ của bọn họ đã biểu đạt rõ ràng một chuyện, không tin tưởng Tô Khiết, hoàn toàn không tin tưởng.
“Việc này tôi đã quyết định rồi, từ bây giờ trở đi Tô Khiết chính là tổng giám đốc của công ty, mọi chuyện các người đều phải nghe theo con bé.” Mặc dù ông cụ Tô cũng mang theo thái độ nghi ngờ đối với Tô Khiết, nhưng mà việc này cũng đã quyết định rồi, vậy ông cũng nên buông tay để cho cô làm.
Uy tín và danh tiếng của ông cụ Tô ở công ty cực kỳ cao, ông ấy vừa mới nói lời này, tất cả mọi người cũng không dám lên tiếng nữa.
“Khiết Khiết, con đến đây nói hai câu đi.” Ông cụ Tô nghĩ đến ở tình huống như thế này thì Tô Khiết chắc chắn cũng phải phát biểu cái gì đó, phát biểu tốt thì có thể dẫn đến tác dụng lập uy nhất định.
“Tan họp.” Nhưng mà Tô Khiết cũng không nói gì cả, có một số việc không phải dựa vào lời nói mà là dựa vào hành động, nói đến long trời lở đất cũng không thể dùng được, từ trước đến nay cô chỉ nhìn kết quả.
Người ở trong phòng họp cả đám nhìn nhau, sau đó cũng không nhịn được mà lắc đầu thở dài một tiếng, xem ra lần này công ty đã xong đời rồi.
Ông cụ Tô cũng âm thầm thở dài một hơi, ông ấy cứ đem công ty giao cho Khiết Khiết như vậy, có phải là quá tùy tiện rồi hay không?
Ông ấy biết rõ Khiết Khiết cũng không hiểu những chuyện này.
Chỉ là lúc nãy ông ấy đã tuyên bố rồi, cũng không thể nào thu hồi lại được, mà tình huống hiện tại của công ty đã thê thảm, còn có thể thê thảm đến mức nào nữa chứ?
“Khiết Khiết, tiếp theo con dự định làm cái gì đây?” Ông cụ Tô dẫn Tô Khiết đến phòng làm việc, vẫn là không nhịn được mà hỏi một câu.
“Thông báo tuyển dụng nhà thiết kế.” Tô Khiết không nhanh không chậm trả lời một câu, ánh mắt của cô bình tĩnh mà lạnh lùng.
Ông cụ Tô: “…”
Tìm nhà thiết kế? Nhà thiết kế dễ tìm như vậy sao? Dưới tình huống như thế này, Thanh Duy sẽ cho phép Tô thị thông báo tuyển dụng nhà thiết kế ư?