Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 190

Là vì vừa rồi Tô Khiết nói với cậu chủ Liên muốn đến cục cảnh sát ghi lời khai, sau đó anh Ba tính toán? Rồi tức giận?

Đây là anh Ba luôn tỉnh táo chín chắn, không sợ hãi điều gì sao?

Náo loạn như thế làm anh ta không biết tiếp lời thế nào,

Ngược lại Tô Khiết không để trong lòng gì cả, cô cảm thấy đến cục cảnh sát là chuyện bình thường, nên muốn leo lên xe cảnh sát.

Khóe môi cậu năm Tào co giật mạnh mẽ.

Anh Ba đã náo loạn thế, vậy mà cô gái này không biết quan sát tí nào, vẫn muốn lên xe cảnh sát, cô đang muốn chết sao?

“Xe cảnh sát không còn chỗ nữa, cô ngồi xe anh Ba đi.” Cậu năm Tào chắn trước cửa xe cảnh sát, chặn Tô Khiết ở bên ngoài.

Cậu năm Tào vẫn không gọi Tô Khiết một tiếng chị Ba, trong lòng của anh ta Tô Khiết không xứng với anh Ba. Sở dĩ anh Ba kết hôn với Tô Khiết, chẳng qua là nghi ngờ Tô Khiết là cô gái năm năm trước, còn bây giờ sự thật đã chứng minh, Tô Khiết căn bản không phải là cô gái anh Ba muốn tìm, nên anh ta cảm thấy không bao lâu nữa, anh Ba sẽ ly hôn với cô.

Tô Khiết đành phải lên xe của Nguyễn Hạo Thần, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần u ám, không nói gì, thậm chí còn không liếc nhìn cô.

Mặc dù là đến cục cảnh sát, nhưng tất nhiên cậu năm Tào không dám kéo dài quá nhiều thời gian của Nguyễn Hạo Thần, không bao lâu đã xong hết.

Ra khỏi cục cảnh sát, Tô Khiết lên xe, nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần mở miệng gọi: Chồng à…

“Em còn biết tôi là chồng em?” Nguyễn Hạo Thần dùng ánh mắt lạnh lẽo quét thẳng về phía cô, cái nhìn lạnh như băng khiến cho người ta run lên.

Vừa rồi khi có người, sao không thấy cô gọi anh.

Tô Khiết giật mình, ánh mắt chớp chớp, đây là lời gì thế?

Bọn họ đúng là đã đăng ký kết hôn, anh là chồng hợp pháp của cô, việc này cô có thể không biết sao?

Lời này của anh, thật sự khiến cô không biết phải nói tiếp thế nào.

“Camera cỡ nhỏ của em đâu?” Nguyễn Hạo Thần cũng không vội vàng lái xe, mà đột nhiên thốt ra một câu như vậy, khi hỏi câu này, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn chăm chăm vào cô, không bỏ sót bất kỳ biến hóa nào trên mặt cô.

Dù sao anh cũng chỉ suy đoán, không thể khẳng định.

Tô Khiết giật mình, anh?

Tô Khiết giật mình, anh? Anh sẽ không phát hiện đấy chứ? Rõ ràng cậu năm nhà họ Tào cầm trong tay chơi nửa ngày cũng không phát hiện, anh còn chưa sờ, làm sao có thể phát hiện?

Tất nhiên, Tô Khiết biết rằng cậu năm nhà họ Tào vốn không nghĩ tới chuyện cô đang nói dối, hơn nữa thật ra lúc đó cậu năm nhà họ Tào cũng không có nhiều thời gian để nhìn kĩ càng, lúc đó, cô cố ý dời đi sự chú ý của cậu năm nhà họ Tào.

“Thật ra, đó không phải là máy quay thu nhỏ gì đâu, đây chỉ là một cái nút trên túi của em, thoạt trông như máy quay thôi mà, vừa nãy là em lừa họ đó.’ Tô Khiết thấy anh nghi ngờ, biết không lừa được, thế nên nói thật.

Cái này cũng không có gì để giấu cả, cô vẫn hiểu đạo lí thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

Có vẻ như Nguyễn Hạo Thần không ngờ cô sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế, ánh mắt lóe lên nhìn cô, sắc mặt cũng dịu đi một chút.
Chương 191

Coi như cô thức thời, nếu cô còn dám nói dối trước mặt anh, để xem anh xử cô thế nào.

Nghĩ đến chuyện máy quay rõ ràng là giả, nhưng lúc nãy cô vẫn kiên định không để lộ chút khác thường nào, Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, bản lĩnh ngụy trang của người phụ nữ thật sự lợi hại.

Lúc đó có nhiều người như thế, cô không hề chột dạ chút nào, hơn nữa cô còn lừa luôn cả Cục trưởng Cục công an!

Bây giờ anh càng chắc chắn, cô chính là người phụ nữ năm năm trước.

Chỉ là, vẫn thiếu một ít chứng cứ để cô thừa nhận, nhưng anh tin, không lâu sau, anh sẽ tìm ra chứng cứ, đến lúc đó, cô không thừa nhận cũng không được.

“Đúng là tiểu hồ ly.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, lời nói này rõ ràng có ý ám chỉ.

Môi Tô Khiết cong nhẹ, gì chứ, mắng cô là hồ ly, anh ta mới là hồ ly.

Anh ta chắc chắn là loại hồ ly ngàn năm!

Nhưng mà lời này Tô Khiết chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ không nói ra.

“Sao? Trong lòng âm thầm mắng tôi à?” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên tới gần, lúc này, mặt anh sắp dán vào mặt cô, hơi thở ấm áp kèm chút ẩm ướt của anh phả vào mặt cô, thân mật như thế, mập mờ như hế: “Mắng tôi gì đấy? Hả?”

“Chồng em đẹp trai phóng khoáng, thông minh tột cùng, em quỳ lạy còn kịp, sao lại mắng anh chứ…” Không biết là vì anh lại gần quá, hay là chột dạ, Tô Khiết hơi khẩn trương, người theo bản năng lùi ra sau, nói ra lời này rõ ràng không phải là lời nói thật.

Nguyễn Hạo Thần tất nhiên không tin cô, lời nói qua loa lấy lệ này của cô anh còn chẳng thèm nghe lọt: “Nhớ giấu kĩ cái đuôi hồ ly của em, nếu bị tôi bắt được, hậu quả tự gánh…”

Tô Khiết run nhẹ, anh nói lời này là có ý gì đây?

Chẳng lẽ anh biết gì sao?

Kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống đã chứng minh anh cũng không phải là người đàn ông năm năm trước, lẽ ra cô cũng không sợ anh phát hiện gì, nhưng không biết vì sao, bây giờ cô cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Rõ ràng cô không làm gì, sao lại chột dạ thế chớ? Đúng là lạ ghê!

Nguyễn Hạo Thần thấy cô như thế, môi hơi cong: “Sao thế? Chột dạ à? Hay là nói thật đi? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng…”

“Thẳng thắn gì?” Tô Khiết nhìn anh, đè nén cảm giác hãi hùng khiếp vía đó đi, khó hiểu nhìn anh.

Anh bảo cô thẳng thắn cái gì vậy? Giữa cô và anh trừ hợp đồng kết hôn ra, hình như cũng không còn gì khác chứ nhỉ?

Nguyễn Hạo Thần thấy cô lập tức đổi sang vẻ mặt vô tội, cảm thấy hơi thở như bị ngăn lại ở lồng ngực, không thể lên trên, không thể đi xuống, anh cúi đầu, dùng sức cắn lên dái tai cô: “Sao tôi lại muốn cắn chết em thế này chứ?”

Tô Khiết khẽ đảo mắt, nhìn anh, sắc mặt càng vô tội, càng mờ mịt, cô đắc tội anh ở điểm nào thế? Lại làm anh muốn cắn chết cô?

Cậu ba Nguyễn không chỉ buồn bực trong lòng, mà ngực cũng bắt đầu đau đớn, anh thật sự muốn mạnh mẽ căn cô mấy cái.

Nhưng mà cậu ba Nguyễn nghĩ thì nghĩ thế đó, cuối cùng vẫn không nỡ cắn, thế nên chỉ cảm thấy càng buôn râu hơn, anh cảm thấy anh cưới cô về là để làm anh tức giận.

Về biệt thự, Tô Khiết tự nhiên về phòng của cô, nhưng mà Nguyễn Hạo Thần cũng đi theo cô vào phòng.

Chương 192
Tô Khiết nhìn anh, đôi mắt liếc nhẹ: “Đây là phòng em”
Ý đuổi khách của Tô Khiết rất rõ ràng.
Cô không có thói quen ngủ chung giường chung phòng với người khác, chung giường chung phòng với anh, cô sẽ không có chút riêng tư nào.
Hơn nữa, ngày nào hai người họ cũng ngủ cùng giường, lỡ như lau súng cướp cò thì làm sao?
Tuy rằng bây giờ cô đóng giả thành một dáng vẻ xấu xí, nhưng vóc dáng cô đẹp, đàn chị từng nói, dáng người của cô trời sinh để dụ dỗ người phạm tội.
Dù rằng cô biết cậu ba nhà họ Nguyễn cũng không phải loại bụng đói ăn quàng.
Nhưng tắt đèn rồi, không nhìn thấy mặt, lúc ngủ anh còn ôm cô, thế nên có vài việc rất khó nói…
Thế nên, cô kiên quyết không thể để anh ngủ ở phòng cô nữa.
Trong hợp đồng của hai người họ cũng viết rằng, phải tôn trọng riêng tư của đối phương, không cố ép đối phương làm bất cứ việc gì.
Cậu ba Nguyễn đã buồn bực rồi, cả đường luôn nhịn, bây giờ nghe cô trực tiếp đuổi anh, tức giận đến mức muốn bóp chết cô: “Đây là nhà tôi.
Đây là nhà anh, cô là người của anh, sao anh lại không ở đây được?
“Vậy em dọn về nhà họ Tô ở.” Đôi mắt của Tô Khiết lóe lên, cô nghĩ, nếu anh thật sự vô lý như thế, cứ ép sát từng bước, cô có nên chọn một vài cách khác hay không.
Cô phát hiện người này không hề làm theo lẽ thường, có vẻ như hợp đồng kết hôn của hai người họ càng ngày càng mất khống chế rồi.
“Được, vậy tôi cũng theo em dọn đến nhà họ Tô ở, tôi nghĩ chắc ông cụ Tô chào đón tôi lắm.” Cậu ba Nguyễn nhìn cô, đột nhiên cười, ngày đó anh nghe rõ cuộc nói chuyện giữa cô và ông cụ Tô, vì thế, anh biết rõ ông cụ Tô hoan nghênh anh nhiều thế nào.
Nghe được lời nói của anh, Tô Khiết giật mình, cô biết anh nói đúng sự thật, ông nội dù cho phải đập nồi bán sắt cũng muốn cô gả cho Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng mà, trên mặt Tô Khiết cũng không để lộ chút khác thường nào.
“Anh chắc chắn ông nội em sẽ chào đón anh sao? Chứ không phải là đánh đuổi anh ra?” Tuy trong lòng Tô Khiết chột dạ, nhưng nói câu này vẫn rất có sức mạnh, cô biết thái độ của ông nội đối với Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô cho rằng Nguyễn Hạo Thần không biết.
“Nếu không thì, chúng ta thử xem.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, môi liên tục cong lên, sắc mặt rất tự tin, vênh váo.
Tô Khiết: “…’
Thử? Thử cái đầu anh ấy?
Với thái độ của ông nội đối với Nguyễn Hạo Thần, cô dám thử à?
Tất nhiên là không dám!!
Nhưng mà, sao anh lại dám chắc ông nội nhất định rất chào đón anh? Người này tự luyến quá!
“Chồng à, hay là chúng ta chơi trò chơi đi?” Tô Khiết thấy không cứng rắn được, bèn quyết định mềm dẻo, Tô đại nữ thân cô trước giờ vẫn co được, dãn được.
“Hử?” Nguyễn Hạo Thần hơi nhướng mày, nhìn cô, muốn biết cô đang định làm cái quái quỷ gì.
Tất nhiên, cậu ba Nguyễn cũng quyết định rồi, dù cô có chơi trò gì, anh cũng sẽ không mắc lừa.
Chương 193
“Chúng ta chơi một trò chơi, nếu như anh thua thì khi không được em cho phép anh không được phép vào phòng của em” Mục đích của Tô Khiết rất rõ ràng cũng rất thẳng thắn, không có ý định che giấu. Đương nhiên là cô cũng tuyệt đối không nhượng bộ.
“Nếu như em thua thì sao?” Nguyễn Hạo Thần lại mỉm cười, xem ra lân này đúng là bị cô làm cho tức giận rồi?
Không được vào phòng của cô? Bọn họ là vợ chồng đấy, vợ chồng hợp pháp! Tại sao anh lại không được vào phòng của cô chứ?
Vì thể cậu ba Nguyễn vốn không muốn chơi trò chơi nhảm nhí này với cô, nhưng mà anh vẫn hơi tò mò nếu như cô thua thì cô sẽ nhượng bộ đến thế nào.
“Nếu như em thua thì để tùy anh định đoạt.” Tô Khiết biết muốn để anh đồng ý thì điều kiện cũng phải đủ mê hoặc. Tô Khiết càng hiểu rõ bốn chữ “tùy anh định đoạt” này chính là một sự hấp dẫn đến tột cùng. Liên quan đến phương diện tâm lý thì Tô Khiết cô vẫn luôn phân tích rất chuẩn xác.
Vì để anh đồng ý có thể nói là Tô Khiết đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Đương nhiên cô dám làm như vậy là vì cô chắc chắn rằng mình có thể thắng.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần thoáng qua suy nghĩ, tùy mình định đoạt ư? Điều này đúng là rất ổn! ổn đến mức khiến anh động lòng rồi.
“Nói thử xem em muốn chơi trò gì?” Cũng vì một khắc động lòng mà cậu ba Nguyễn vốn không muốn chơi với cô lại thay đổi suy nghĩ nhanh chóng đưa ra câu hỏi.
“Oẳn tù tì, một ván phân định thắng thua.” Tô Khiết nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào. Trò chơi này là lựa chọn tốt nhất, vừa đơn giản vừa trực tiếp, lại không để lộ ra cái gì.
Đương nhiên lý do cô chọn trò chơi này là do cô chơi chưa từng thua.
Cô chính là chuyên gia tâm lý học đấy, cô có thể dựa vào hành động, lời nói thậm chí là biến hóa nhỏ nhoi trên gương mặt để đoán ra đối phương sẽ ra cái gì.
Nguyễn Hạo Thần:”…”
Sao anh lại có cảm giác cô đang trắng trợn bẫy anh nhỉ?
Nếu như cô chính là người phụ nữ ở đồn cảnh sát hôm nọ vậy thì cô chính là chuyên gia tâm lý học, cô có thể quan sát để phán đoán xem anh sẽ ra cái gì!
Đề nghị này của cô đúng là tính toán rất hay!
“Chồng ơi! Có được không?” Tô Khiết đột nhiên kéo lấy tay anh, nhẹ giọng làm nũng, đôi mắt của cô ngập tràn mong đợi nhìn anh.
“Được.” Nguyễn Hạo Thần nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của cô, đầu óc đột nhiên trở nên mất đi lý trí lại đồng ý với cô rồi!
Một giây sau khi đồng ý cậu ba Nguyễn hối hận rồi.
Anh nghĩ gì vậy chứ? Đã biết có bây mà còn đâm đầu vào?
“Quá tốt rồi.” Tô Khiết lập tức vui mừng ra mặt. Chỉ cần anh đồng ý là được rồi, cô chỉ sợ anh không đồng ý thôi.
“Tới đây, bây giờ chúng ta bắt đầu.” Tô Khiết không cho anh chút cơ hội do dự hay hối hận, cô bày sẵn tư thế chuẩn bị quyết đấu một trận thắng bại.
Cậu ba Nguyễn nhìn cô, đôi mắt hơi híp lại. Trò oẳn tù tì là trò chơi đơn giản nhất, vốn dĩ thắng thua phân nửa là dựa vào may mắn.
Nhưng nếu như cô thật sự là người phụ nữ ở đồn cảnh sát hôm đó, thật sự là chuyên gia tâm lý học kia thì cô nhất định là có thể dựa theo các biểu hiện nhỏ đoán ra anh sẽ ra cái gì.
Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần anh lại để người ta nhìn thấy dễ như vậy sao?
Chương 194

“Được.” Nguyễn Hạo Thần hơi mỉm cười nói. Sâu trong đôi mắt anh như ẩn giấu nụ cười cao thâm khó dò, anh cảm thấy mình có thể mượn cơ hội này để thăm dò cô.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là anh không được thua, dù sao thì sai biệt giữa thắng và thua cũng quá lớn rôi.

Nếu thua anh sẽ không được vào phòng của cô nhưng nếu thắng thì sẽ có thể tùy anh định đoạt!

Ừm, thật tốt mà.

Giây phút này ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, tính toán của mỗi người đều rất kỹ lưỡng.

Tiếp theo đây hai người đấu liên tục ba lần, đều ra giống nhau.

Ánh mắt của cậu ba Nguyễn hơi lóe lên, mày cũng cau lại, kết quả này…

Tô Khiết hơi sững sờ, đôi mắt cô chớp chớp, kết quả thế này đúng là lần đầu xảy ra với cô.

Tô Khiết chơi trò này với ai cũng đều chưa từng thua, luôn thắng ngay từ ván đầu tiên.

Tình hình bây giờ đúng là đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô, ngoài dự đoán cũng có nghĩa là vượt ngoài tâm kiểm soát.

Mà đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát thì có nghĩa là cô có thể sẽ thua.

Cô mà thua rồi thì sẽ để anh toàn quyền quyết định.

Cho nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể thua được, không thể.

Tô Khiết thầm thở ra một hơi, ánh mắt cô lóe lên sau đó cô đột nhiên giơ tay lên, hơi dùng sức kéo cổ áo sơ mi của mình.

Động tác đó của cô nhìn hơi nôn nóng, có vẻ như cô đang nóng nực nên mới kéo cổ áo.

Nhưng mà sau động tác đó, hai cúc áo sơ mi của cô đã bị mở ra, lúc nãy cúc đầu tiên đã không gài bây giờ cô lại mở thêm hai cúc nữa.

Như thế năm cúc áo sơ mi của cô đã mở mất ba cúc, vì vậy “phong cảnh xinh đẹp” ở phía trước ngực cô hoàn toàn không che đậy được nữa.

Dáng người của cô thật sự rất đẹp, rất đẹp, kiểu nửa kín nửa hở này đúng là có sức sát thương cực lớn, mỗi phút đều đang dụ dỗ người ta phạm tội.

Vào lúc này hai người họ đều đang ngồi ở trên giường có thể coi là mặt đối mặt, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần không cần di chuyển cũng có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp dụ người kia.

Theo lý mà nói thì xưa này cậu ba Nguyễn không gần nữ sắc, là kiểu người đứng đắn, nhưng mà…

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần tối lại, chính khoảnh khắc đó lòng anh rối loạn, anh phân tâm rồi!

“Kéo, búa, bao.” Cũng chính lúc này, Tô Khiết đột nhiên hét lên một câu rồi cô nhanh chóng ra kéo.

Còn Nguyễn Hạo Thần chưa kịp hoàn hồn mà đã giơ bàn tay ra, bàn tay chính là bao…

Thế là cậu ba Nguyễn thua rồi.

Nguyễn Hạo Thần:”.. ”

Anh cứ thế mà thua rồi? Cứ thua như thế sao?

Cho nên lúc nãy là cô cố ý dùng mỹ nhân kế, người phụ nữ này được lắm!

Lúc này Nguyễn Hạo Thần thầm cắn răng, sao bây giờ anh lại muốn cắn cô thế cơ chứ?

Anh thế mà lại dễ dàng trúng mỹ nhân kế của cô! Não anh hôm nay bị úng nước hả?

“Yeah, em thắng rồi.” Tô Khiết lập tức nhảy lên, ánh mắt không hề che giấu sự vui mừng.
Chương 195

Cậu ba Nguyễn nhìn cô, gương mặt của anh rõ ràng đang trầm lại. À không, là đen lại.

Ừm, là kiểu đen đầy u ám!

Lúc này anh thật sự rất muốn, rất muốn bóp chết cô.

Trái lại, lúc này Tô Khiết lại cực kỳ vui vẻ, cực kỳ phấn khởi, còn gương mặt đen như đít nồi của cậu ba Nguyễn kia cô xem như không thấy.

“Chồng ơi, đứng dậy nào.” Cô đột nhiên kéo Nguyễn Hạo Thần đứng dậy. Giọng nói của cô ngọt ngào, trên mặt cô còn mang theo nụ cười, nhìn vào dịu dàng đến lạ thường.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, anh hơi sửng sốt. Cô dịu dàng thế này là do lương tâm cuối cùng cũng thức tỉnh rồi hả?

Nhưng mà thực tế chứng minh cậu ba Nguyễn đã nghĩ nhiều quá rồi.

Tô Khiết kéo Nguyễn Hạo Thần dậy rồi sau đó đẩy anh ra ngoài.

Anh chưa kịp phản ứng đã bị cô đẩy đến cửa phòng rồi.

“Chồng ơi, tạm biệt nha… Tô Khiết không hề nể tình đẩy Nguyễn Hạo Thần ra khỏi phòng, cực kỳ dịu dàng vẫy tay với anh.

Sau đó, Tô Khiết trực tiếp đóng cửa phòng lại trước mặt cậu ba Nguyễn.

Sau đó… Không có sau đó nữa…

Cậu ba Nguyễn nhìn căn phòng khép chặt, sững sờ, ngây ngốc…

Anh không dám tin, anh lại cứ như vậy bị đuổi ra ngoài? Bị cô không nể nang gì đuổi ra ngoài?

Cậu ba Nguyễn đứng ngoài cửa, âm thầm hít thở, cố hết sức để bản thân bình tĩnh lại. Mặc dù nói cô và anh kết hôn chưa lâu nhưng đối với cô, anh vô cùng hiểu cô.

Với tính cách của cô, càng ép, cô sẽ tránh anh càng xa, cho nên, chuyện này không thể vội vàng…

Người anh cũng đã lấy về rồi, anh cũng không cần phải gấp gáp giờ phút này làm gì, sau này, có thời gian sẽ từ từ “tính sổ” với cô!

Đến lúc đó, nợ cũ, nợ mới, anh sẽ tính với cô sòng phẳng một lượt!

Trong phòng, Tô Khiết đợi một lát, thấy bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì nữa, lúc này, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô cầm tóc của Nguyễn Hạo Thần và hai cục cưng đi giám định AND, kết quả giám định chứng minh Nguyễn Hạo Thần không phải là người đàn ông năm năm trước. Theo lí mà nói, cô nên yên tâm mới đúng, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy có chút bất an?!

Hơn nữa, cô bây giờ càng không nghĩ ra, Nguyễn Hạo Thần vì sao không nên cưới cô. Lần trước đến nhà cổ của nhà họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn vô cùng không hài lòng về cô. Thật ra với tình hình của cô bây giờ, hai vị trưởng bối nhà họ Nguyễn phản đối cũng là bình thường.

Cô đã sớm dự đoán được sẽ xảy ra tình huống như vậy. Cô có thể nghĩ đến, thì Nguyễn Hạo Thần nhất định cũng có thể nghĩ đến.

Với thái độ chán ghét của ông cụ Nguyễn đối với cô, anh cưới cô, đối với việc anh lấy ra cổ phân của Nguyễn thị rõ ràng không giúp ích được gì, chỉ sợ ngược lại sẽ kéo chân anh mà thôi.

Cho nên, cô thật sự không nghĩ ra lý do Nguyễn Hạo Thần cưới cô?

Anh không phải còn có mục đích khác đấy chứ? Nếu đúng như vậy, cô càng phải thận trọng, cẩn thận hơn mới được.

Dù sao cũng không thể mắc mưu của anh, không thể bị anh lừa được!!

Trong lúc Tô Khiết đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên. Tô Khiết cầm lấy điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi video của bé Kỳ, sắc mặt vốn hơi ngưng trọng, lập tức trở nên dịu dàng.
Chương 196

Tô Khiết không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào bên ngoài, nhưng trong lòng cô vẫn có chút không yên tâm, cho nên cô cầm điện thoại đi tới ban công, sau đó mới nghe.

“Mami, tối nay mẹ vẫn đến thăm Vũ Kỳ chứ?” Video vừa được kết nối, giọng nói ngọt ngào, mềm mại của bé Kỳ lập tức truyền đến, vô cùng dễ nghe, vô cùng thoải mái.

“Cục cưng, tối nay mami không thể qua được, con phải nghe lời mẹ Dinh, được không?” Tô Khiết nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô cũng muốn ở bên cục cưng, nhưng hôm nay rõ ràng không được.

Mặc dù cô đuổi Nguyễn Hạo Thần ra khỏi phòng, Nguyễn Hạo Thần cuối cùng cũng không làm gì cô, nhưng nếu bây giờ cô đi ra ngoài, cả đêm không về, nhất định không thể được.

“Vâng, con biết rồi, mẹ phải ở bên chồng, anh trai nói rồi, đối với mẹ, chồng cũng rất quan trọng, cho nên mẹ phải chăm sóc chồng thật tốt nha, Vũ Kỳ có thể tự mình đi ngủ ạ.” Vốn dĩ Tô Khiết còn cho rằng Vũ Kỳ sẽ không vui, sẽ làm nũng với cô, để cô qua đó, nhưng Tô Khiết không ngờ, bé Kỳ lúc này lại vô cùng “Trượng nghĩa”

“Anh trai còn nói gì với con nữa?” Ánh mắt Tô Khiết chợt lóe lên, đây không phải là phong cách của bé Kỳ, Minh Hạo rốt cuộc đã nói gì với con bé?

“Anh trai nói, chồng của mẹ chính là ba của bọn con. Để sau này ba cũng thích bọn con, thì nhất định phải hi sinh mẹ. Để mẹ ở bên chồng nhiều hơn, mẹ chăm sóc chồng thật tốt, chăm sóc khiến bà vui vẻ, thì ba sẽ thích bọn con.” Bé Kỳ nói hết những lời anh trai nói với mình ra cho cô nghe.

Khóe môi Tô Khiết không nhịn được khẽ co rút, những lời này vì sao lại nghe có vẻ giống như cô đang bị hai cục cưng đem gởi bán vậy.

“Mẹ, mẹ nhất định phải làm cho chồng vui vẻ, nhưng ngàn vạn lần không được chọc chồng tức giận nhé.” Bé Kỳ rất không yên tâm dặn dò Tô Khiết. Ôi, thật sự lo lắng mà.

Tô Khiết: “…”

Tô Khiết trong chốc lát không biết còn có thể nói gì.

“Mẹ, con không làm phiền hai người nữa. Bye bye!” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ còn không đợi Tô Khiết nói gì, đã dứt khoát cúp điện thoại.

Tô Khiết nhìn điện thoại đã bị ngắt kết nối, trong chốc lát còn chưa kịp định thần lại. Bé Kỳ thích dính lấy cô nhất lại cứ như vậy ngắt điện thoại của cô?

Cô có chút không dám tin!!

“Em lại gọi điện thoại cho mẹ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vừa cúp điện thoại xong, Đường Minh Hạo đi đến, nhìn thấy dáng vẻ em gái nhà mình, thằng nhóc đoán ra ngay.

“Anh trai, lần này em không có làm phiền mẹ, em chỉ nói với mẹ vài câu rồi cúp điện thoại ngay rồi. Hơn nữa, em nghe thấy mẹ chỉ có một mình.” Đường Vũ Kỳ nhìn về phía anh trai mình, cười cô cùng ngọt.

Cô bé biết, chỉ cần cô bé cười, anh trai nhất định sẽ không giận.

Đường Minh Hạo nghe được lời cô bé nói, hơi ngẩn người, nhất thời không nói chuyện, không biết đang nghĩ gì.

“Anh trai, không phải anh nói muốn đưa em đi gặp ba sao? Khi nào chúng ta đi vậy?”

Đường Vũ Kỳ đi đến trước mặt anh trai, gương mặt mong đợi nhìn thằng nhóc.

“Em yên tâm, anh trai đã đồng ý với em rồi, nhất định sẽ làm được.” Đường Minh Hạo nhìn cô bé, gương mặt mang theo ý cười: “Anh đang lên kế hoạch cho chuyện này rồi.”

Thằng nhóc đã đồng ý với em gái rồi, đương nhiên sẽ không nuốt lời. Mặc dù Nguyễn Hạo Thần không phải là ba ruột của họ, nhưng mẹ dù sao cũng đã kết kết hôn với Nguyễn Hạo Thần rồi, em gái nói muốn gặp Nguyễn Hạo Thần.

Chương 197
Là anh trai, thằng nhóc đương nhiên không thể để em gái mình thất vọng rồi. Hơn nữa, thằng nhóc cũng vừa khéo có thể kiểm định giúp mẹ, nhìn thử xem Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc có thích hợp với mẹ hay không.
Cho nên, lần gặp mặt này nhất định phải tới.
Về phần gặp như thế nào? Chuyện này thằng nhóc cũng đã lên kế hoạch mấy ngày rồi. Về cơ bản đã vạch xong kế hoạch, chỉ cần đợi cơ hội thích hợp là có thể thực hiện rồi.
“Thật ư, tốt quá rồi.” Đường Vũ Kỳ nghe được lời của anh trai, gương mặt nhỏ nhắn lập tức cười rộ lên, nhưng ngay sau đó, bạn nhỏ Đường Vỹ Kỹ lại có chút lo lắng: “Anh, anh nói xem ba sẽ thích chúng ta chứ? Sẽ tiếp nhận chúng ta chứ?”
Đường Minh Hạo khẽ ngẩn người, đối với câu hỏi này, trong chốc lát, thằng nhóc cũng không biết trả lời như thế nào. Bởi vì thằng nhóc không hiểu rõ Nguyễn Hạo Thần, gần đây, thằng nhóc cũng chỉ lên mạng tìm hiểu được một chút thông tin liên quan đến Nguyễn Hạo Thần mà thôi.
Nhưng thông tin trên mạng liên quan đến Nguyễn Hạo Thần rất ít.
“Em gái đáng yêu như vậy, bất cứ ai gặp rồi cũng sẽ thích.” Đường Minh Hạo có chút né tránh câu hỏi của em gái. Thằng nhóc tin rằng, em gái mình đáng yêu như vậy, bất cứ ai gặp cũng sẽ thích cô bé, nhưng về phần Nguyễn Hạo Thần có tiếp nhận anh em họ hay không, thằng nhóc thật sự không dám chắc.
Nhưng, nếu Nguyễn Hạo Thần không thể tiếp nhận em gái, sau này em gái sẽ do thằng nhóc nuôi, với tư cách là anh trai, thằng nhóc có đủ năng lực nuôi dưỡng em gái.
Đương nhiên, có một vài chuyện vẫn cần phải sau khi gặp Nguyễn Hạo Thần rồi mới nói tiếp được. Thằng nhóc cảm thấy, mình đã lên kế hoạch như vậy rồi thì nhất định phải nắm chắc một số chuyện.
Thằng nhóc nên tìm cơ hội thích hợp đi gặp Nguyễn Hạo Thần, có một số chuyện, mình nhất định phải mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng.
“Được, khuya rồi, em nên đi ngủ, ngày mai còn phải đến trường Mầm non đấy.” Đường Minh Hạo nhìn thấy biểu cảm tò mò vô cùng dễ thương của em gái mình như là còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thằng nhóc xua tan ý nghĩ của cô bé.
Mặc dù Đường Vũ Kỳ đôi khi hơi nghịch ngợm, nhưng lại nghe lời anh trai nhất, với lại cô bé cũng biết bây giừo đúng là rất khuya rồi, cho nên không nói gì nữa, ngoan ngoãn leo lên giường của mình đi ngủ.
Ngày hôm sau, Nguyễn thị đã đưa ra một thông báo, liên quan tới việc đầu tư vào lĩnh vực trang sức của Nguyễn thị.
Đại ý chính là mấy ngày trước mắt tại nhà tổ của họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn và Nguyễn Hạo Thần sẽ cùng nhau bàn bạc và quyết định.
Nguyễn thị sẽ chọn một Công ty trang sức có thực lực nhất để tiến hành hợp tác đầu tư, đã đặc biệt nhấn mạnh là có thực lực nhất, dĩ nhiên là sẽ có sự cạnh tranh.
Nhưng mà, Tập đoàn Nguyễn thị đã thông báo cụ thể rằng, hoạt động lần này chỉ đánh giá tác phẩm thiết kế.
Về phần tiêu chí đánh giá tác phẩm, Tập đoàn Nguyễn thị không nói. Về chi tiết cuộc thi, Tập đoàn Nguyễn thị cũng chưa hề nói.
Tập đoàn Nguyễn thị chỉ thông báo rằng, kết quả cuối cùng sẽ do Tổng Giám đốc của công ty quyết định, như vậy ý nghĩa sâu xa chính là quan trọng phải vừa ý Tổng Giám đốc của họ…
Thông báo của Nguyễn thị vừa phát ra, phàm là công ty tham gia kinh doanh trang sức thì đều rục rịch. Có thể hợp tác cùng với Nguyễn thị là điều tất cả các công ty tha thiết mơ ước, mà lần này Nguyễn thị còn nói rõ là hợp tác đầu tư.
Chuyện tốt như vậy ai mà không muốn?
Ai không muốn thì người đó đúng là đồ ngu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK