“Tổng giám đốc, tìm được Tô Trung Dung rồi.” Thư ký Lưu nhanh chóng đưa Tô Trung Dung tới trước mặt tổng giám đốc nhà mình.
Sau khi tổng giám đốc ra khỏi bệnh viện đã nhờ anh tìm Tô Trung Dung, thư ký Lưu biết tổng giám đốc muốn ông ta xác nhận một số chuyện liên quan đến bà chủ.
Dù sao sáu năm trước khi bà chủ bị thương nhập viện vẫn ở nhà họ Tô, chắc chắn Tô Trung Dung sẽ biết chuyện.
Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Trung Dung bằng sắc mặt lạnh băng, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Tô Trung Dung vốn đang say rượu mơ mơ màng màng đột nhiên rùng mình, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hạo Thần, người ông ta lập tức run lên: “Cậu Thần, cậu Thần…”
Ánh mắt này của Nguyễn Hạo Thần khiến Tô Trung Dung sợ run, cũng gần như tỉnh rượu, ông ta nhận ra Nguyễn Hạo Thần ngay tức khắc.
“Chuyện Tô Khiết bị thương sáu năm trước là do ông gây ra?” Nguyễn Hạo Thần thấy Tô Trung Dung nhận ra mình thì biết lúc này ông ta vẫn được coi là tỉnh táo, đương nhiên Tô Trung Dung đã uống quá nhiều rượu nên cũng không thể coi là hoàn toàn tỉnh táo.
Dưới tình huống này, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy không cần đến bất kỳ mưu kế gì, hỏi thẳng cho nhanh.
Nguyễn Hạo Thần hỏi rất trực tiếp, trực tiếp đến nỗi Tô Trung Dung không có khả năng thương lượng.
Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn nhìn Tô Trung Dung chằm chằm, quan sát sự thay đổi trên mặt ông ta, dưới cái nhìn này của anh chắc chắn sẽ không bỏ sót bất kỳ sự thay đổi nào của ông ta.
Dĩ nhiên, trong lúc đang say hơi men như thế này thì Tô Trung Dung cũng khó lòng diễn tiếp được nữa.
Tình trạng này đúng là vừa hay!
Tô Trung Dung nghe Nguyễn Hạo Thần nói vậy thì ngẩn ra trong giây lát, như thể vừa chợt nhớ ra điều gì, ngay sau đó khuôn mặt ông ta tái bợt đi, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt cả và người cũng bắt đầu run rẩy: “Không liên quan tới tôi, tôi không làm gì hết, là tự cô ta, tự cô ta lăn từ trên lầu xuống rồi đâm vào mà.”
Tô Trung Dung lúc này có vẻ sợ hãi hoảng hốt vô cùng, cả người ông ta run rẩy trực lùi về sau, nhưng vì đang bị túm lại nên không cách nào thoát được.
Tô Trung Dung nhìn vào đôi mắt lạnh căm của Nguyễn Hạo Thần, ánh mắt đáng sợ như đang muốn giết ông ta tới nơi vậy, làm ông ta sợ tới hồn vía lên mây: “Thật sự là tôi không làm gì cả, là Chí Long đó, Chí Long đẩy cô ta xuống đó, chính nó muốn hại cô ta.”
Trước nay con người của Tô Trung Dung vẫn luôn ích kỷ như vậy, trong tình huống như thế này ông ta không ngại lôi con trai mình ra làm kẻ chết thay.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, khuôn mặt anh trông thật đáng sợ, anh có thể nhận ra được rằng Tô Trung Dung đang nói thật, mà bây giờ trước mặt anh ông ta cũng chẳng thể nói dối.
Tô Trung Dung không có lá gan lừa anh, vậy chứng tỏ chuyện Tô Khiết bị thương sáu năm trước hoàn toàn là sự thật…
Cũng đúng vào sáu năm trước, Tô Chí Long đã bị ông cụ Tô đưa ra nước ngoài, những người khác chẳng ai rõ nguyên nhân, nhưng giờ thì mọi chuyện đã được sáng tỏ rồi.
Đây cũng là lý do tại sao ông cụ Tô lại dặn dò bác sĩ Lục giữ kín chuyện này, dù sao Tô Chí Long cũng là cháu trai đích tôn duy nhất của nhà họ Tô.
Nhưng tính ra ông cụ Tô vẫn nghiêng về Tô Khiết hơn, vì Tô Khiết mà bắt ép Tô Chí Long phải ra nước ngoài sống, đã vậy còn ra lệnh không cho tên đó quay về nữa.