Thế nhưng ông cụ Tô lại càng kinh ngạc hơn: “Cháu và Nguyễn Hạo Thần đã kết hôn ư?”
Giờ phút này, ông cụ Tô cũng không biết nghe như thế nào? Nghĩ ra làm sao? Thế nhưng lại đưa ra kết luận như vậy.
“Đã ly hôn rồi.” Tô Khiết kể lại sự việc hiện tại.
“Tại sao lại ly hôn? Các cháu đã ly hôn thì tại sao cậu ta lại làm như vậy? Là vì muốn bù đắp cho cháu? Hay là vẫn còn yêu cháu?” Dường như lúc này Ông cụ Tô mới nhìn thẳng vào sự thật là Tô Khiết đã ly hôn.
“Nguyễn Hạo Thần có ý gì? Kết hôn rồi sao lại muốn ly hôn? Cậu ta xem hôn nhân là một trò đùa sao?” Ông cụ Tô không cho Tô Khiết có cơ hội mở miệng, lần này giọng nói của ông mang theo vài phần tức giận.
“Nhưng hai người đã ly hôn rồi, tại sao cậu ta lại làm nhiều chuyện đến như thế? Nếu chỉ để bù đắp, dựa theo tác phong của cậu ta, tuyệt đối không cần phiền phức như vậy. Vậy nên, cậu ta vẫn còn yêu cháu đấy!” Ông cụ Tô là người thông minh, chớp mắt đã đưa ra được kết luận chính xác nhất. Tô Khiết mím môi, không nói câu nào.
“Tô Khiết, nếu là như vậy thì cháu nên suy nghĩ kỹ càng về chuyện này, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, chúng ta không cần phải đâm đầu vào cậu ta.” Ông cụ Tô dừng lại một chút, nhìn Tô Khiết với ánh mắt sâu xa. Hôn nhân không phải trò đùa, Tô Khiết của ông cũng không phải món hàng mà Nguyễn Hạo Thần cần thì có, không cần thì thôi!
“…” Nghe ông nói như vậy, Tô Khiết sửng sốt, cô nhanh chóng ngước mắt nhìn ông, khóe miệng nhếch lên, lời nói của ông khiến cô không biết nên nói gì thêm. Cô cứ tưởng rằng ông sẽ nghĩ cách để cô và Nguyễn Hạo Thần ở bên nhau khi ông biết được chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng tại sao kết quả lại không giống như cô tưởng tượng? “Tô Khiết, Tô thị là Tô thị, tình cảm là tình cảm, cho nên cháu không nên để những chuyện mà cậu ta làm vì Tô thị ảnh hưởng đến tình cảm của cháu.” Ông cụ Tô chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Tô Khiết, ông biết cháu là một người thông minh, hôn nhân là việc của cả một đời người, không phải trò đùa, vậy nên cháu phải nghĩ kỹ càng trước khi quyết định bất cứ việc gì.”
Ông cụ Tô không có ý can thiệp vào chuyện tình cảm của Tô Khiết, ông chỉ khuyên nhủ đến đây thôi.
“Ông à, cháu biết rồi.” Tô Khiết cảm thấy ấm áp và cảm động, cô biết ông tôn trọng lựa chọn của cô.
Dưới lầu: “Con nhỏ chết tiệt này, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi.” Lưu Vũ nghiến răng nghiến lợi, giận méo mặt: “Bảo bọn tôi đi tìm thư ký Lưu? Nếu thư ký Lưu có thể đồng ý thì bọn tôi cần gì phải phí lời với cô ta chứ?”
Sau khi nhìn thấy Tô Khiết lên lầu, bà ta từ từ híp mắt lại, sự hung ác trong con mắt kia khiến người ta rợn tóc gáy. “Bà muốn làm gì?” Tô Trung Dung hết cả hồn khi nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta.
“Bây giờ chín mươi ba phần trăm cổ phần của Tô thị đều đứng tên cô ta, ông nói xem, nếu cô ta chết thì Tô thị sẽ thuộc về ai?” Lưu Vũ nhìn Tô Trung Dung, cười nham hiểm: “Nếu cô ta chết, ông cụ cũng chết, chúng ta lại là người thân duy nhất của cô ta, đến lúc đó, chẳng phải Tô thị sẽ thuộc về chúng ta sao?”
“Phải đó, mẹ nói đúng thật, nếu Tô Khiết chết, cả công ty sẽ là của chúng ta, chúng ta không cần cầu xin con nhỏ chết tiệt kia nữa.” Vẻ mặt Tô Nghiên Nghiên lập tức phấn chấn lên.
“Ý bà là tìm người giết cô ta? Nhưng nếu bị phát hiện…” Tô Trung Dung vẫn còn do dự, ông do dự không phải vì không thể ra tay mà là sợ bị phát hiện.
“Chỉ cần cẩn thận một chút, sắp xếp chu đáo thì sẽ không dễ bị phát hiện dễ vậy đâu. Năm đó, chẳng phải cuối cùng cảnh sát cũng kết luận cái chết của Tô Trung Phương là do tai nạn sao…” Lúc Lưu Vũ nói những lời này, vẻ mặt bà ta càng hung ác hơn: “Tiếc là năm đó không đụng chết người phụ nữ kia, bằng không thì cũng chẳng có con nhỏ chết tiệt này.”
“Bà nhỏ tiếng thôi.” Tô Trung Dung nghe vậy thì biến sắc, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy ai mới thầm thở phào.