Nghe được tiếng gầm thét của Tô Nghiên Nghiên, mọi người cũng không nhịn được lắc đầu, Lưu Vũ thật sự không xứng làm một người mẹ, không phải, bà ta vốn cũng không xứng đáng làm người.
Nhưng phàm là con người, phàm là người còn có một chút lương tri, thì tuyệt đối sẽ không làm được chuyện như vậy.
“Cô Tô, xin hỏi cô có nhớ số điện thoại của Tô Khiết không?” Vừa lúc đó, Bùi Anh Duy đột nhiên hỏi một câu, câu hỏi này của anh ta hơi lạ, nên làm cho rất nhiều người khó hiểu.
Anh ta cũng thông cảm với cảnh ngộ lúc này của Tô Nghiên Nghiên, nhưng đây đều là do Tô Nghiên Nghiên gieo gió gặt bão, nhưng có chút chuyện quan trọng, anh ta vẫn phải làm.
Tô Nghiên Nghiên cùng Cố Chính Tân diễn cảnh vừa rồi, anh và cậu ba nhà họ Nguyễn đều thấy rõ, và đều hiểu là có chuyện gì xảy ra.
Họ muốn dùng sức mạnh của giới truyền thông để có được một số bằng chứng giả để định tội Tô Khiết, việc này cậu ba nhà họ Nguyễn há có thể bỏ qua.
Cho nên khoản này cũng phải được tính toán rõ ràng.
Cậu ba nhà họ Nguyễn có ý muốn Tô Khiết trong sạch, không bị bất kỳ nghi ngờ nào mà bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Nhưng trong lòng Tô Nghiên Nghiên thì thầm cả kinh, vì sao anh ta đột nhiên hỏi điều này?
“Cô Tô, xin cô trả lời vấn đề của tôi.” Bùi Anh Duy tất nhiên không cho phép Tô Nghiên Nghiên trốn tránh, nên ngay sau đó anh ta lại bồi thêm một câu.
“Cô Tô chắc hẳn đã nhớ ra, không phải vừa rồi cô đã nhận ra rồi sao?” Một ký giả nhớ ra chuyện lúc trước, nên nhanh chóng nói một câu, nhưng lúc anh ta nói ra lời này, trong giọng nói chứa sự hơi nghi hoặc.
“Vậy mời Cô Tô đọc số điện thoại của Tô Khiết ở trước mặt mọi người.” Con ngươi Bùi Anh Duy lóe lên, giọng nói lúc này của anh ta có vẻ uy nghiêm khiến người ta không thể phản kháng.
Thực ra Tô Nghiên Nghiên vốn không biết số điện thoại của Tô Khiết, lúc trước là Cố Chính Tân nói với cô ta, cô ta chỉ phối hợp diễn một màn kịch.
Lúc này, sắc mặt Tô Nghiên Nghiên thay đổi liên tục, khóe môi cô ta hơi run rẩy lấy, một chữ cũng không nói ra được.
“Không phải cô Tô không biết số điện thoại của Tô Khiết chứ?”
“Không thể nào? Vừa rồi rõ ràng cô chỉ nhìn thoáng qua, đã xác định số điện thoại di động kia là của Tô Khiết.”
“Vì sao hiện tại cô lại không nói nên lời?”
“Cô Tô, xin cô phối hợp làm việc với cảnh sát chúng tôi.” Bùi Anh Duy trầm giọng nói thêm một câu.
“Tôi, tôi, tôi không nhớ rõ số điện thoại của Tô Khiết.” Đáy lòng Tô Nghiên Nghiên hốt hoảng, sau cú sốc vừa rồi, đầu óc cô ta cũng không rõ ràng nên phản ứng hiển nhiên khá chậm.
“Vậy vừa rồi cô Tô dựa vào cái gì để kết luận số điện thoại trong điện thoại của bọn bắt cóc là số của Tô Khiết?” Ánh mắt Bùi Anh Duy rõ ràng lạnh hơn, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn.
“Tôi… Tôi nghĩ, nghĩ không ra, nhưng nhìn thấy thì tôi vẫn biết.” Khi Tô Nghiên Nghiên nói lời này, cô ta không nhịn được nhìn Cố Chính Tân, bởi vì chột dạ, bởi vì nói dối, nên cô ta nói lắp bắp rất rõ ràng.
Bùi Anh Duy lạnh lùng cười cười, anh ta không tiếp tục truy vấn Tô Nghiên Nghiên nữa, bởi vì anh ta biết ký giả ở đây đều là người thông minh, họ giỏi nhất là quan sát và suy đoán.
Cho nên, không cần anh ta nói quá rõ, các ký giả đều hiểu hết.
Đối với Tô Nghiên Nghiên, Bùi Anh Duy đã không cần nói thêm gì nữa.
Bùi Anh Duy trực tiếp đi tới trước mặt Cố Chính Tân, khóe môi nhếch lên, anh ta trầm giọng nói: “Cục trưởng Cố, mời tìm số điện thoại của Tô Khiết trong di động của kẻ bắt cóc.”
Chương 1465
“Anh định làm cái gì? Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời anh?” Cố Chính Tân hít sâu vào một hơi, sâu trong con ngươi rõ ràng xuất hiện vẻ bối rối.
“Bởi vì hiện tại vụ án này là do tôi phụ trách, tất cả chuyện có liên quan đến vụ án tôi đều muốn điều tra rõ.” Một câu nói của Bùi Anh Duy làm cho Cố Chính Tân không thể phản bác.
“Đương nhiên, tôi cũng muốn mọi người nhìn rõ sự thật, không bị lừa dối.” Ngay sau đó Bùi Anh Duy lại bồi thêm một câu, lời này của anh ta rõ ràng là có ý riêng.
Ký giả ở đây đều là người thông minh, nên họ phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu rõ ý của Bùi Anh Duy.
“Đây là tình huống gì vậy? Lẽ nào tức là trước đó cục trưởng Cố thông đồng cùng Tô Nghiên Nghiên để diễn một vỡ tuồng cho chúng ta xem? Lừa tất cả mọi người sao?” Một ký giả nhanh mồm nhanh miệng đã trực tiếp nói ra.
“Không thể nào, cục trưởng Cố làm như vậy với đích gì?”
“Mục đích rất rõ ràng, bọn họ diễn vỡ tuồng này ở trước mặt chúng ta, đưa ra một số bằng chứng giả, sau đó lợi dụng chúng ta để tuyên truyền việc này ra ngoài, sau đó…”
“Mấy người nói bậy bạ gì đó?” Cố Chính Tân nghe thấy ký giả nói vậy, thì trực tiếp rống lên một câu.
“Nếu như cục trưởng Cố không thẹn với lương tâm, vậy thì xin anh hãy hợp tác làm việc với tôi, mời cục trưởng Cố nói xem, đâu là số của Tô Khiết trong điện thoại di động của tên bắt cóc?” Vẻ mặt của Bùi Anh Duy lúc này rất nghiêm túc khiến ngươi ta sợ hãi.
“Chính là số này, tên bắt cóc vừa nói là số này?” Đối mặt với tình huống như vậy, dưới cái nhìn của ký giả, Cố Chính Tân biết anh ta trốn không khỏi, cho nên chỉ có thể chỉ vào số trước.
Bùi Anh Duy đưa điện thoại cho một cảnh sát bên cạnh Cố Chính Tân: “Vừa rồi cục trưởng Cố nói, Tô Khiết là do anh thẩm vấn, vậy mời anh xác nhận lại, số này là của Tô Khiết sao?”
Nghi vấn về số điện thoại di động vừa rồi là do người cảnh sát cuối cùng này xác định, đã làm cho tất cả mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ.
Lúc đó, người cảnh sát này trả lời rất nhanh, rất khẳng định, không chần chờ chút nào.
Thế nhưng lúc người cảnh sát này nhìn vào số này, thì nửa ngày không nói được ra một chữ nào.
Bùi Anh Duy không thúc giục, nhưng điện thoại vẫn ở trước mặt anh ta, anh ta rất kiên nhẫn mà chờ.
Tuy là vậy nhưng viên cảnh sát kia cũng sắp bị khí tràng của Bùi Anh Duy áp đến thở không ra hơi.
“Cậu nói đi, xác minh số điện thoại thôi mà lâu như vậy sao?” Cố Chính Tân đột nhiên rống lên một tiếng với người cảnh sát kia.
“Đúng vậy.” Viên cảnh sát kia giật mình rồi gật đầu nói.
Bùi Anh Duy cười lạnh một tiếng, đem điện thoại của “Bọn cướp” ném cho anh cảnh sát đứng bên cạnh: “Cất cho cẩn thận, về sau cần để điều tra.”
“Tôi đã xem hết tư liệu về vụ án này, bao gồm cả ghi chép của Tô Khiết, trong đó không hề có số điện thoại này, tôi không hiểu vì lí do gì mà các người lại đặt điều như vậy.” Bùi Anh Duy nói từng chữ từng chữ, giọng anh không cao, nhưng đủ khiến người khiếp sợ.
Hiện tại anh ta dùng giọng điệu tra hỏi chứ không phải thẩm vấn, thái độ khác biệt nhau hoàn toàn.
Thẩm vấn là dựa trên cơ sở đã định tội, trong khi tra hỏi chỉ là quy trình để ghi chép lại.
Ánh mắt anh ta hơi đổi, nhanh chóng nhìn về phía Cố Chính Tân: “Cố cục trưởng, có thể giải thích tôi nghe việc gì đang xảy ra không?”
Phóng viên đều là chuyên gia, chuyện cho đến hiện tại, ai cũng có thể thấy rõ.
Chương 1466
“Cố cục trưởng, xin cho hỏi chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Mấy phóng viên khác cũng nhanh chóng vây quanh Cố Chính Tân.
Cố Chính Tân âm thầm hít vào một hơi, báo cáo không lâu trước kia của Cổ Doanh Doanh, đều là do nhà họ Cố sắp đặt, vốn tưởng rằng hoàn hảo không tì vết.
Lại không ngờ rằng, mới bước đầu tiên thì đã bị vạch trần.
Cố Chính Tân biết, lần này đã thua rồi, bước đầu đã bị phá sản, hơn nữa vụ án này về sau sẽ do Bùi Anh Duy phụ trách, hắn lại càng không thể nhúng tay.
“Chuyện cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ, tôi cũng chỉ mới tới, rất nhiều chuyện cũng không biết…” Việc Cố Chính Tân có thể làm bây giờ là lãng tránh trách nhiệm, tách mình ra khỏi vụ này.
“Cố cục trưởng không biết tình huống của vụ án ra sao? Vậy mà có thể định tội được Tô Khiết, thật là lợi hại.” Bùi Anh Duy trực tiếp ngắt lời, ý tứ trào phúng vô cùng rõ ràng.
“Bọn cướp vừa mới bị bắt, cô Tô liền muốn nhận dạng, do là cô Tô là người bị hại nên tôi mới tận lực hỗ trợ, không ngờ lại xảy ra chuyện sơ suất như vậy.” Cố Chính Tân hoàn toàn đem hết trách nhiệm đẩy lên người kẻ khác, tự biến mình thành một kẻ vô tội.
Tô Nghiên Nghiên ngẩn người, theo bản năng muốn phản bác, thế nhưng đối diện với ánh mắt hung tợn của Cố Chính Tân, thân thể cô ta bất giác run lên, không nói nữa.
Cô ta biết, bây giờ phản bác Cố Chính Tân cũng không có ích lợi gì.
Cô ta biết rõ nhà họ Cố không phải là ai cũng có thể đắc tội được.
Viên cảnh sát vừa xác nhận số điện thoại của Tô Khiết vẫn cúi đầu, không nhìn được vẻ mặt của anh ta.
“Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ điều tra rồi báo cáo lên cấp trên, tôi tin cấp trên nhất định sẽ xử lý công bằng.” Bùi Anh Duy lạnh lùng cười cợt, mục đích của cậu ba Nguyễn đã đạt được, anh cũng không ở lại đây phí lời với đám người này để làm gì.
Cố Chính Tân cả người cứng đờ, điều tra rồi báo cáo cấp trên?
Nếu Bùi Anh Duy muốn điều tra, thì có chuyện gì có thể giấu được anh? Ngày hôm nay Bùi Anh Duy vừa đến đã phá hỏng hết kế hoạch của hắn, hơn nữa còn chứng minh được Tô Khiết trong sạch, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Bùi Anh Duy đều tường tận hết mọi chuyện.
Mọi việc mà Bùi Anh Duy làm đều khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.
Cố Chính Tân cho rằng hắn thua bởi Bùi Anh Duy, nhưng thực chất không phải vậy, Cố Chính Tân thậm chí còn không biết đối thủ thực sự của mình là ai!
Bùi Anh Duy tiến vào cục cảnh sát, không lâu sau Tô Khiết cũng đi ra.
Lúc Tô Khiết đi ra, Lưu Vũ đã bị bắt vào cục cảnh sát, Tô Nghiên Nghiên cũng được mời về để tra hỏi.
Ngoài cục cảnh sát không ít phóng viên vẫn còn vây quanh, thấy Tô Khiết đi ra, liền cấp tốc bu lại.
“Cô Tô, hiện tại đã chứng minh được cô trong sạch, không biết cô lời gì muốn nói không?”
“Cô Tô, chuyện này gây náo động lớn như vậy, cô có thể gặp dữ hóa lành, có phải là có người đã giúp cô không?”
“Cực khổ rồi.” Ánh mắt Tô Khiết nhìn về một hướng, mang ý cười nói một câu.
Tô Khiết giống như là đang nói với phóng viên, nhưng thực chất là đang nói với người khác.
Lúc bấy giờ, ở một chỗ cách đó không xa, cậu ba Nguyễn ngồi trong xe nở nụ cười thỏa mãn.
Hừ, người phụ nữ của anh rốt cuộc cũng biết đau lòng vì anh rồi. Cuối cùng cũng có chút lương tâm!
Đám phóng viên đồng loạt sửng sốt, muốn hỏi đến cùng thì Tô Khiết đã nhanh chóng rời đi mất.
Tô Khiết rời khỏi cục cảnh sát, lên chiếc xe đang đậu bên đường.
Vừa lên xe, chiếc xe liền khởi động.
Chương 1467
Trên xe, cậu ba Nguyễn ôm chặt cô vào lòng, mãnh mẽ hôn cô.
Tuy rằng anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để cứu cô ra, nhưng anh vẫn thấy đau lòng, người của anh vì cớ gì mà phải bị oan chứ? Còn phải vào cục cảnh sát dưới thân phận là hiềm nghi?
Về sau, anh sẽ không để chuyện giống như vầy lại xảy ra.
Tô Khiết không những không từ chối mà còn dùng tay trái đè gáy anh, chủ động hôn lại.
Hai người bọn họ hoàn toàn xem thư ký Lưu ngồi trước xe như không khí.
Thư kí Lưu tập trung lái xe, mắt không dám lia qua một cái.
Nụ hôn cuồng nhiệt triền miên, hơi thở hai người càng ngày càng gấp gáp, cơ thể Tô Khiết ngày càng nóng lên, ngày càng mềm đi.
Sau cùng cậu ba Nguyễn mới buông cô ra, anh nhìn cô khóe môi giương lên: “Biết anh cực khổ như thế nào rồi sao, muốn cảm ơn anh như thế nào đây?”
cậu ba Nguyễn từ trước đến nay không phải là người làm việc tốt không cần lưu danh, anh làm việc tốt nhất định phải đòi báo đáp!
Tô Khiết nhìn anh, chân mày như tơ, cười khẽ nói: “Anh muốn như thế nào?”
Lúc trước, cô đã từng nói với Tào Du, cô tin Nguyễn Hạo Thần, tin rằng anh có thể cứu được cô.
Nhưng cô cũng không ngờ, chưa gì anh đã giải quyết xong hết mọi chuyện, nhanh đến độ cô cũng không thể tin nổi.
Người đàn ông này cường đại và mạnh mẽ nằm ngoài dự đoán của cô, điều này chứng tỏ rằng, trước đây khi tranh tài cùng cô, anh đã giấu đi thực lực thật sự của mình.
Vì điều đó, cô biết rằng mình sẽ không thể chống lại anh được.
“Anh muốn như thế nào liền có thể như thế đó sao?” cậu ba Nguyễn nhìn cô, thái độ của cô lúc này làm anh có chút khó kiềm chế.
Người phụ nữ này, mặc kệ có thành dạng gì, đối với anh vẫn là một yêu tinh mê hoặc chết người!
“Ừm.” Tô Khiết đem tay ôm lấy cổ anh, đầy quyến rũ và xinh đẹp
Cô nhẹ nhàng nói ra một chữ đầy mê hoặc.
Nếu là trước đây, Tô Khiết rất bài xích chuyện này, thế nhưng bây giờ lại không giống, bây giờ cô đã nhận định người đàn ông này.
Hơn nữa họ cũng có con rồi, vậy thì chuyện này cũng là bình thường.
“Khiết Khiết, em đang quyến rũ anh à?” Mắt cậu ba Nguyễn phút chốc trở nên u ám, giọng nói cũng khàn theo.
Cô không cần quyến rũ, anh đã không kiềm chế được rồi, bây giờ cô còn mê hoặc anh như vậy, làm anh không thể không tàn nhẫn đem cô nuốt xuống bụng.
Tô Khiết không nói gì, chỉ là bàn tay trên cổ anh không ngừng ma sát, khiêu khích trắng trợn như vậy làm cậu ba Nguyễn trong nháy mắt căng cứng cả người, đôi mắt càng tối sầm, tấm chắn xe đã thả xuống, thư kí Lưu phía trước không thể nhìn thấy sau xe.
cậu ba Nguyễn giờ muốn làm như thế nào cũng không bị làm phiền, thế nhưng cậu ba Nguyễn lại kiềm bản thân lại.
Bởi vì anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, thế là…
“Tới ủy ban.” cậu ba Nguyễn đột nhiên ngồi thẳng người, quay về phía thư kí Lưu nói một câu.
cậu ba Nguyễn ngồi thẳng người dậy là vì sợ mình sẽ không kiềm chế được muốn cô trên xe, như vậy sẽ bỏ lỡ chính sự.
Chương 1468
Tô Khiết sửng sốt, ánh mắt dao động, trong tình huống này, không phải cậu ba Nguyễn nên dẫn cô về nhà sao?
Thật vi diệu, có thật không vậy?
Cô mới câu dẫn anh trắng trợn vậy mà?
Thế mà anh lại, anh lại.
Giờ phút này, tâm tình Tô Khiết có chút rối ren.
Mà lúc bấy giờ, trong nhà họ Nguyễn.
“Anh giúp tôi điều tra số điện thoại của cô chủ nhà họ Đường, Đường Thấm Nhi.” Nguyễn Bạc Vệ gọi điện thoại, sắt mặt vô cùng nghiêm nghị.
Ông nhất định phải gặp được Đường Thấm Nhi, ông phải gặp bằng được!
Nhiều năm như vậy, Nguyễn Bạc Vệ hầu như đã phong kín chính mình, không liên hệ với người bên ngoài, chỉ liên hệ với một người duy nhất.
“Bạc Vệ, ông muốn làm gì?” Người kia nghe thấy lời của Nguyễn Bạc Vệ, giọng nói toát lên vẻ kinh ngạc.
“Bạc Vệ, chuyện trước kia đã là quá khứ rồi, đừng để ý tới làm gì, nếu chuyện năm đó bị phanh phui thì rất nhiều người sẽ bị liên lụy…” Người kia cố gắng khuyên ngăn, giọng điệu đầy nặng nề.
“Ông cũng biết chuyện có phải không? Ông biết chuyện có liên quan đến Đường Thấm Nhi có phải không?” Âm thanh Nguyễn Bạc Vệ trở nên kích động, kích động lạ thường.
“Chuyện liên quan đến cô chủ nhà họ Đường động tĩnh rất lớn, tôi đương nhiên cũng biết.” Người kia cũng không chối bỏ, nói hết câu thì thở dài một hơi.
“Nói vậy là ông cũng nghi ngờ có phải không?” Tay Nguyễn Bạc Vệ nhịn không được run rẩy: “Cô ta có phải là…”
“Bạc Vệ, ông không nên trở về.” Đầu điện thoại bên kia đột nhiên ngắt lời ông, Nếu Nguyễn Bạc Vệ cứ ở trong viện dưỡng lão không trở về, thì ông ta sẽ không biết chuyện này.
Không biết, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, chuyện năm đó đã quá lớn, một khi vạch trần toàn bộ, không biết là hậu quả sẽ như thế nào.
“Bạc Vệ, đã qua hai mươi năm rồi, mọi chuyện đều đã êm đẹp, ông đừng tiếp tục…” Tiếng người bên kia dây điện thoại càng trầm thêm mấy phần.
“Không được, tôi nhất định phải biết, nhất định phải…” Nguyễn Bạc Vệ thở mạnh một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt vẫn mang vẻ đau đớn và nặng nề: “Tôi nhất định phải biết được chuyện gì đã xảy ra? Việc này không chỉ liên quan đến chuyện năm đó…”
Nguyễn Bạc Vệ mở mắt lần nữa, trong mắt vẫn là những cảm xúc kia nhưng lại mang theo chút lo lắng, thậm chí là sợ sệt, việc này không chỉ liên quan đến chuyện năm đó, mà còn liên quan đến…
“Bạc Vệ, lời này của ông là có ý gì?” Giọng người bên kia lộ vẻ nghi hoặc.
Nếu không vì chuyện năm đó, thì là vì cái gì?
“Ông trước tiên giúp tôi điều tra số điện thoại, tôi muốn gặp Đường Thấm Nhi trước.” Nguyễn Bạc Vệ phớt lờ câu hỏi của ông ta, bởi vì có một số chuyện ông vẫn chưa thể xác định được, ông muốn gặp Đường Thấm Nhi để tìm đáp án.
“Ông muốn gặp cô ta?” Đối phương nghe lời này của ông nhịn không được kêu thành tiếng, ông cho là chỉ cần tìm ra số điện thoại của Đường Thấm Nhi là được, không nghĩ tới Nguyễn Bạc Vệ lại muốn trực tiếp gặp mặt cô.
“Đúng, tôi muốn gặp cô ta.” Nguyễn Bạc Vệ đã quyết định, chuyện mà ông đã quyết thì sẽ không thay đổi.
Cũng không thể thay đổi, ông nhất định phải đi.
Chương 1469
“Bạc Vệ, ông biết là…” Giọng nói người kia pha lẫn lo lắng, ông lại muốn khuyên Nguyễn Bạc Vệ.
“Không cần khuyên tôi, đây là quyết định của tôi, tra được số thì nói cho tôi biết.” Nguyễn Bạc Vệ trược tiếp ngắt lời ông, Nguyễn Bạc Vệ dừng lại một chút, tựa như nghĩ đến điều gì, lập tức bồi thêm một câu: “Nếu ông không tra giùm tôi, thì tôi sẽ tự mình tra, hoặc là tôi sẽ đi tìm cô ta luôn.”
“Được rồi, tôi sẽ tra giùm ông.” Người kia nghe ông nói vậy, cũng chỉ có thể đồng ý.
Sau khi Nguyễn Bạc Vệ cúp điện thoại, nhanh chóng khép mắt lại, tâm tình ngày càng phức tạp.
Có thể, ông không nên trở về từ viện dưỡng lão, nhưng giờ ông đã về rồi, việc này không thể vờ như không biết
Có lẽ, đây chính là ý trời!!
Nếu đây là ý trời, ông cũng không chống lại được.
Chuyện nên đến cuối cùng cũng đến, chuyện nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt, suy cho cùng cũng không thể thoát được…
Lúc bấy giờ, cậu ba Nguyễn trong xe.
cậu ba Nguyễn ngồi thẳng lưng, chỉ dùng một tay ôm lấy Tô Khiết, ngoài ra không có bất kì động tác thân mật nào khác.
Tô Khiết thấy anh như vậy, khóe môi không khỏi cong lên, lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ba Nguyễn đứng đắn như vậy.
Chỉ vì đi đăng kí kết hôn, anh cũng thật là…
Chuyện đăng kí kết hôn này, Tô Khiết đã không còn mâu thuẫn như trước nữa, cô cùng Nguyễn Hạo Thần đăng kí kết hôn cũng là chuyện sớm muộn.
Tuy nhiên, cô nhớ tới hai bảo bối ở nhà, nghĩ đến bảo bối Đường Minh Hạo, nếu cô đăng kí kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, liệu bé Hạo có đồng ý không?
Hơn nữa, cậu ba Nguyễn làm vậy có phải là qua loa rồi không?
Lần đầu đã qua loa lắm rồi, lần này còn sơ sài như vậy?
Ai mà kết hôn kiểu vậy chứ?
Đối với điều này, trong lòng Tô Khiết có chút bất mãn.
Tuy nhiên, điều Tô Khiết lo nhất vẫn là ăn nói như thế nào hai bảo bối chuyện kết hôn với Nguyễn Hạo Thần.
Tô Khiết nhìn anh, ánh mắt chớp động, cô nhìn bầu trời đang sập tối ở phía ngoài, giờ này chắc ủy ban chắc đã đóng cửa rồi.
“Giờ này ủy ban nghỉ làm việc rồi.” Tô Khiết nói lời này ra liền thở phào nhẹ nhõm.
cậu ba Nguyễn là tinh anh, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết trong lòng cô nghĩ gì, khóe môi chậm rãi giương lên: “Không sao cả, bọn họ nghỉ làm thì sẽ không cản trở việc lấy hôn thú của chúng ta.”
Tô Khiết trợ tròn hai mắt, nhìn thẳng vào anh, khóe miệng giật giật, được rồi, có vẻ như không có gì có thể làm khó được cậu ba Nguyễn.
Ủy ban tan ca rồi không thể ngăn anh lấy giấy hôn thú, thế thì còn gì cản trở nữa đâu?
Tô Khiết áp sát người vào người anh, gương mặt cô vừa vặn chạm vào cổ anh, cô nhẹ nhàng kề sát vào cổ anh, cố ý thổi một hơi nhẹ, hơi thở ấm áp lập tức tán lên da thịt anh.
Cơ thể cậu ba Nguyễn lần thứ hai căng cứng, rũ mắt xuống dưới nhìn cô, vừa vặn nhìn thấy đỉnh đầu nhỏ của cô, thấy cả động tác cố ý kia, ánh mắt anh lại càng tối hơn.