Khóe môi Nguyễn Hạo Thần co giật kịch liệt. Trong trường hợp này, những gì cô nói là lẽ thẳng khí hùng.
Sắc mặt Tổng giám đốc Lý đột nhiên thay đổi mấy phân, khóe môi mấp máy mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Bình rượu mà Tô Khiết cầm lúc này đã nằm trên cổ Tổng giám đốc Lý, bình thường tao nhã, dường như đang làm một việc gì đó rất tự nhiên mà tốt đẹp.
Tổng giám đốc Lý nhìn cô, tưởng rằng cô đã thả lỏng cảnh giác nên muốn nhân cơ hội tránh đi, nhưng vừa động, bình rượu trong tay Tô Khiết đột nhiên cào vào cổ Tổng giám đốc Lý một cái, cơn đau rẽ rệt, nhưng không chảy máu.
Điều đó đòi hỏi kỹ thuật, một kỹ thuật mà người bình thường không bao giờ làm được.
Người khác có thể không chú ý tới chỉ tiết này, nhưng Đường Lăng phát hiện, ánh mắt của anh hơi xẹt qua, có chút kinh ngạc hơn, chuyện này không dễ, cũng rất không dễ dàng.
Nguyễn Hạo Thần cũng nhận thấy điều này, cảm xúc trong mắt càng thêm phức tạp.
Tổng giám đốc Lý cảm thấy cổ của mình đau đến mức còn tưởng rằng Tô Khiết đã cắt cổ mình, hai chân vì hoảng sợ mà đến mức mêm nhũn, không dám nghi ngờ Tô Khiết nữa.
Người phụ nữ này không phải là một kẻ ngốc, mà là một kẻ điên, cô có thể làm mọi thứ, cô còn có chứng chỉ, dù cô thực sự làm tổn thương anh hoặc thậm chí giết anh, cô cũng có thể không phải chịu trách nhiệm.
“Được rồi, coi như cô lợi hại.” Tổng giám đốc Lý nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này không dám mạo hiểm, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, không cần mạo hiểm, anh lùi lại muốn xoay người rời đi.
“Mợ ba thật đỉnh.” Tiểu Thất không nhịn được mà cổ vũ, sự ngưỡng mộ lan tràn trên khuôn mặt anh ta.
“Tổng giám đốc Lý cứ đi như vậy sao?” Mà bên kia Tô Khiết lại từ từ mở miệng, chuyện này chỉ mới bắt đầu, còn chưa kết thúc, anh muốn đi như thể sao?
“Chà, mợ ba còn muốn làm gì nữa.” Tiểu Thất hơi sững sờ, không nhịn được mà hỏi, Tổng giám đốc Lý đã sợ tới mức liều mạng bỏ chạy, tại sao lúc này mợ ba lại gọi anh ta? Lúc này cũng không có ai trả lời Tiểu Thất, bởi vì những người khác cũng muốn biết Tô Khiết đột nhiên kêu Tổng giám đốc Lý lại là muốn làm gì?
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần khẽ động, hôm nay người phụ nữ này hết lần này tới lần khác khiến anh ngạc nhiên, anh cũng muốn xem tiếp theo cô sẽ làm gì và sẽ cho anh những bất ngờ gì.
Khóe môi Đường Lăng khẽ nhếch lên, tâm trạng của anh ta hiển nhiên rất tốt, à không, nên là rất tốt.
“Còn chuyện gì nữa?” Tổng giám đốc Lý vừa định bước đi thì đột ngột dừng lại, nhìn vê phía Tô Khiết, vẻ mặt có chút tàn nhẫn, nhưng giọng nói hiển nhiên có chút yếu ớt, hẳn là lúc này anh ta đang sợ hãi.
Tổng giám đốc Lý không ký hợp đồng trước sao?” Tô Khiết hơi nhướng mày, liếc nhìn hợp đồng trên bàn, mặc dù tất cả những gì mà Lưu Cầm làm đều là vì muốn hãm hại cô, nhưng Lưu Cầm vẫn mang hợp đồng đến.
Đã đưa hợp đồng đến thì không có lý do gì để không ký.
“Hợp đồng, hợp đồng gì?” Tiểu Thất lúc này đang rất căng thẳng xem kịch, nghe thấy lời nói của Tô Khiết lập tức sững sờ.
Mọi người cũng đều tỏ ra nghi ngờ và không hiểu, không biết giữa Tô Khiết và tổng giám đốc Lý có hợp đồng gì.
“Hợp đồng của công ty, hôm nay cô ấy đã đến công ty để làm.” Nguyễn Hạo Thần trước nay vẫn tiếc chữ như vàng hiếm khi giải thích với mọi người.
Anh thật sự không ngờ, ngày đầu tiên đi làm cô đã khiến anh có một phát hiện lớn như vậy!