Mấy ngày nay, cô theo bên cạnh anh Phó, nhưng giữa hai người không xảy ra chuyện gì cả.
Cô luôn cố gắng thoát khỏi bàn tay của anh Phó, nên không có khả năng xảy ra chuyện gì cả.
“Chị nói sai rồi sao? Mấy ngày nay em và anh Phó không phải lúc nào cũng ở cùng nhau sao? Hai người chẳng lẽ không phải ăn chung ở chung mà còn ngủ chung sao?” Sở Bách Hà nhướng mày, cô ta cố ý nói những lời mập mờ như vậy.
Sắc mặt Miêu Ngôn càng thêm khó coi, anh ta vô thức siết chặt hai tay, đôi mắt nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, trong mắt không còn sự dịu dàng như vừa rồi, mà là có chút tức giận: “Ninh Nhi, có thật không? Những gì cô ta nói có đúng không?”
Miêu Ngôn lúc này thật sự rất tức giận, anh ta biết mình không có cách nào hoàn toàn che giấu cảm xúc, nhất là trước mặt Tô Khiết, cho nên Miêu Ngôn cũng không che giấu nữa, mà là biểu lộ sự tức giận.
Anh ta tức giận khi nghe những điều đó, nhưng ngược lại cho thấy anh ta quan tâm đến Bùi Vũ Ninh.
Chỉ là, vì sao anh ta tức giận thì chỉ có bản thân anh ta biết.
“đàn anh, nghe em giải thích, giữa em và anh ấy không có chuyện gì cả…” Bùi Vũ Ninh theo bản năng muốn giải thích, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng được.
“Ninh Nhi, hiện giờ em trở về với tôi, tôi sẽ không truy cứu những chuyện khác.” Nhìn thấy Bùi Vũ Ninh không thể giải thích rõ ràng, trong lòng Miêu Ngôn có chút chùng xuống, anh ta biết bây giờ nhất định phải đưa Bùi Vũ Ninh trở về sớm nhất có thể.
Chỉ cần có thể đưa Bùi Vũ Ninh trở về, anh ta sẽ có cách giải quyết chuyện này, anh ta sẽ có cách khiến Bùi Vũ Ninh và anh Phó không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Bùi Vũ Ninh nhìn Miêu Ngôn, nhất thời không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Anh Miêu, Vũ Ninh đã nói rất rõ ràng rồi, cô ấy không muốn cùng anh trở về, sao anh phải làm khó cô ấy vậy.” Sở Bách Hà sợ Miêu Ngôn sẽ lừa Bùi Vũ Ninh trở về.
“Ninh Nhi, tôi hỏi em lần cuối, em thật sự không trở về cùng tôi sao?” Miêu Ngôn không quan tâm Sở Bách Hà, mà là hỏi Bùi Vũ Ninh. Miêu Ngôn biết rất rõ, những vấn đề khác chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất là làm cho Bùi Vũ Ninh đồng ý trở về với anh ta.
“Ninh Nhi, tôi thích em, cho nên không muốn nhìn thấy em ở cùng với người đàn ông khác. Đây là ham muốn chiếm hữu của đàn ông. Tôi yêu em, cho nên không thể dung túng cho em và người đàn ông khác…”
Miêu Ngôn ngừng nói, anh ta thở gấp, rồi lại nói: “Ninh Nhi, bây giờ tôi để em tự chọn, chọn tôi … hay là chọn anh ta.”
Miêu Ngôn hiển nhiên đang muốn ép Bùi Vũ Ninh đưa ra quyết định vào lúc này, dùng thứ mà anh ta gọi là ‘tình yêu’ để ép buộc Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh sững sờ, hai mắt ngơ ngác nhìn Miêu Ngôn.
“Ninh Nhi, tôi yêu em, cho nên có một số việc, tôi không thể chịu đựng được.” Miêu Ngôn lại nói thêm, dùng danh nghĩa tình yêu, một vài lời nói có thể được coi là đương nhiên.
“Cho nên, Ninh Nhi, đừng trách tôi ép buộc em, chẳng qua là bởi vì tôi quá yêu em.” Lời tỏ tình của Miêu Ngôn càng ngày càng trắng trợn, càng hơn.
Vừa rồi Miêu Ngôn nói anh ta thích Bùi Vũ Ninh, Bùi Vũ Ninh vui vẻ đến mức không nói được gì, bây giờ Miêu Ngôn nói anh ta yêu cô, Miêu Ngôn nói anh ta quá yêu cô…
Bùi Vũ Ninh sững sờ một lúc, quên hết mọi phản ứng.
Sở Bách Hà cũng sững sờ, cô ta không ngờ có thể làm được đến bước này, người đàn ông này cũng quá ..âm hiểm rồi!!