“Đắt như vậy sao?” Mắt của Sở Bách Hà nhìn chằm chằm, cái này cũng quá đắt rồi, ai lại bỏ ra nhiều tiền như thế để mua một thứ căn bản không có tác dụng về như này chứ?
Dù sao cô ta tuyệt đối sẽ không mua, khả năng là do nghèo đã hạn chế sự thưởng thức của cô ta.
“Ông chủ của Hồng Nguyệt Lâu này thật sự không đơn giản, vậy mà có thể có được thứ đồ tốt như thế?” Sau khi Sở Bách Hà hoàn hồn, vẻ mặt nhiều hơn vài phần suy tư: “Cháu nói xem ông ta từ đâu mà có? Sẽ không phải giả chứ?”
“Nghe nói Hồng Nguyệt Lâu trước nay không đấu giá đồ giả.” Đường Minh Hạo đảo mắt liếc nhìn Sở Bạch Hà, thứ này quả thật là hiếm có, cũng khó trách Sở Bách Hà sẽ nghi ngờ, nhưng Hồng Nguyệt Lâu nhiều năm như vậy trước giờ chưa từng xuất hiện lỗi, mặt quản lý chắc chắn rất nghiêm khắc, đương nhiên đối với giám định vật phẩm đấu giá chắc chắn càng nghiêm ngặt.
Hơn nữa người đến Hồng Nguyệt Lâu tham gia đấu giá đều là người có thân phận, nếu người khác sau khi đấu giá đồ vật mang về giám định ra đồ giả, Hồng Nguyệt Lâu tuyệt đối không bù nổi mất, ông chủ của Hồng Nguyệt Lâu không có khả năng làm chuyện ngu ngốc như thế.
“Vậy cháu nói nhiều đồ tốt như thế, ông chủ của Hồng Nguyệt Lâu lấy từ đâu ra?” Sở Bách Hà nhíu mày, trước tiên không nói kiện ngọc khí thời Chu Hán này, chỉ nhắc đến bức danh họa và ngọc bội đấu giá trước đó đều là thứ khó gặp, Hồng Nguyệt Lâu này từ đâu mà có được.
“Những thứ này chỉ cần tồn tại thì có thể tạo ra thị trường, chỉ có thể nói ông chủ của Hồng Nguyệt Lâu thật sự không đơn giản.” Đường Minh Hạo biết, có vài chuyện bạn nhìn trông không thế nào, nhưng đối với những người có thủ đoạn đặc biệt ở phương diện này mà nói thật ra cũng không phải chuyện quá khó.
“Cháu nói xem lần này cậu ba Nguyễn còn ra tay không?” Sở Bách Hà không có băn khoăn về vấn đề nguồn gốc của đồ đấu giá nữa, cô ta nghĩ giá khởi điểm cao như thế, không biết lần này cậu ba Nguyễn liệu có ra tay nữa không?
“Theo như cháu điều tra, ông ấy không có hứng thú gì với loại ngọc khí này cả, dưới tình huống bình thường ông ấy chắc sẽ không ra tay, nhưng người của phòng số 10 rất rõ ràng là nhắm vào ông ấy, cho nên cháu cũng không chắc ông ấy lần này liệu có ra tay nữa hay không.” Lời nói của Đường Minh Hạo dừng lại, sau đó bỗng mỉm cười: “Cho nên, có một điểm cháu có thể chắc chắn, nếu như Nguyễn Hạo Thần ra tay, quá nửa chính là đào hố cho anh Mặc ở phòng bao số 10.”
“Anh Mặc của phòng bao số 10 đó đã mắc câu hai lần rồi, còn có thể cắn tiếp sao?” Mắt của Sở Bách Hà nhanh chóng lóe lên, cô ta cảm thấy chỉ cần anh Mặc của phòng bao số 10 có một chút đầu óc đều không thể tiếp tục cắn câu nữa.
Vừa rồi anh Mặc đó đã tốn 900 tỷ rồi, đương nhiên còn có một món 3 tỷ nữa.
Nếu là cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục cắn câu nữa.
“Cháu cảm thấy nếu như là Nguyễn Hạo Thần đào hố, người đó vẫn sẽ nhảy vào.” Suy nghĩ của Đường Minh Hạo và Sở Bách Hà rõ ràng không giống nhau: “Anh ta bây giờ chắc rất muốn thắng Nguyễn Hạo Thần một lần.”
“Vậy mấu chốt là anh ta có thể thắng cậu ba Nguyễn sao?” Mắt của Sở Bách Hà lóe lên, nếu hai người lần nữa đối đầu, người đó có thể thắng sao?
Muốn thắng là một chuyện, ai cũng nhìn ra được anh Mặc của phòng bao số 10 đó muốn thắng cậu ba Nguyễn, hơn nữa là rất muốn thắng, nhưng mấu chốt là anh Mặc đó có thể thắng được không?
“Khả năng người đó thắng không cao, nhưng mấu chốt nằm ở cách làm của Nguyễn Hạo Thần, và mấu chốt phụ thuộc vào mức giá mà Nguyễn Hạo Thần muốn kiểm soát.” Đường Minh Hạo đã tìm ra một số điểm mấu chốt ở hai trận tranh giành lần trước, Đường Minh Hạo cảm thấy chỉ cần Nguyễn Hạo Thần kiểm soát tốt và giá cả không quá nhiều biến động, người đó nhất định sẽ thua.
Đương nhiên, ý định nhắm vào Nguyễn Hạo Thần của người đó đã quá rõ ràng, bây giờ không còn là vấn đề đấu giá đơn thuần nữa mà dường như đã trở thành chiến trường của hai người bọn họ.