Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 345


“Được.” Dụ Vỹ Luân nhìn Tô Nghiên Nghiên, cuối cùng cũng không nói gì, anh biết chuyện cô ta làm, nhưng vẫn còn bênh vực Cô ta.


Thật ra anh ta cũng nhìn thấy hành động của Tô Khiết, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, cũng muốn xem thử cô đang làm gì.


Dụ Vỹ Luân đi thẳng tới sau lưng Tô Khiết, không biết cố ý hay trùng hợp, lúc anh ta đi tới, Giám đốc Lý cũng đúng lúc rời khỏi.


“Cô đang làm gì đấy?” Dụ Vỹ Luân đứng sau lưng Tô Khiết, đột nhiên lên tiếng.


Cô quay đầu, giả vờ như vừa mới phát hiện ra anh ta, sắc mặt thay đổi mang theo mấy phần ngạc nhiên và sợ hãi, bàn tay vô thức che mặt bàn, giống như đang cố hết sức che giấu điều gì đó.


Nhìn thấy dáng vẻ của cô, ánh mắt Dụ Vỹ Luân cứng lại, cô càng như thế, anh ta càng nghi ngờ hơn, anh ta đi thẳng tới muốn xem thử cô đang che cái gì.


Anh ta muốn thấy rõ chỗ Tô Khiết che đi thì chỉ có thể đứng bên phải cô, mà phía sau anh ta đúng lúc có mấy cái ghế cao.


Độ cao và khoảng cách của ghế như thế, cho dù là ai đứng ở đây cũng sẽ tự nhiên ngồi xuống, đây vốn là thứ Tô Khiết đã sắp đặt trước.


Nhìn thấy Dụ Vỹ Luân theo bản năng muốn ngồi xuống, mắt cô hơi loé lên.


“Cậu Dụ, mời anh uống Coca.” Tô Khiết đẩy ly Coca có bỏ thuốc tới trước mặt Dụ Vỹ Luân, nở nụ cười sâu xa.


“Cô biết ly Coca này có vấn đề?” Nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, tuy Dụ Vỹ Luân hơi khó tin, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự thật này.


Rõ ràng cô đã biết Coca có vấn đề, hoặc là Giám đốc Lý phát hiện nên nói với cô.


Anh ta vẫn không tin Tô Khiết ngu ngốc sẽ tự mình phát hiện.


“Nói vậy chắc cậu Dụ đã biết từ trước rồi nhỉ? Nếu đã như thế, thì cũng không oan uổng.” Tô Khiết không trả lời vấn đề của anh, chỉ nở nụ cười mang theo sự lạnh lẽo.


Thật ra cô đã phát hiện sự khác thường của Dụ Vỹ Luân từ trước, cũng đoán được anh ta có thể biết chuyện này, phép thử khi nãy chỉ để xác nhận suy đoán của mình thôi.


Dụ Vỹ Luân biết rõ Tô Nghiên Nghiên bỏ thuốc hại mình, lại còn giúp cô ta, hừ, đúng là cá mè một lứa.


Tô Khiết không ngăn cản anh ta nữa, mặc cho anh ta ngồi trên ghế cao.


Cô vốn muốn dụ Tô Nghiên Nghiên cắn câu, không ngờ người tới lại là Dụ Vỹ Luân.


Nếu anh ta tự dâng đến cửa, vậy cũng không trách được cô, anh ta muốn làm kẻ chết thay thật ra cũng không oan uổng gì. Dù sao anh ta đã biết chuyện Tô Nghiên Nghiên bỏ thuốc cô nhưng không nói gì cả, hơn nữa rõ ràng lúc này anh ta còn muốn tìm hiểu thật giả giúp Tô Nghiên Nghiên.


Cho nên, chuyện này thật sự không trách được người khác.


Dụ Vỹ Luân không hiểu ý cô ta, sau khi ngồi xuống thì cứng rắn đẩy bàn tay đang che trên mặt bàn của cô ra, lại nhìn thấy trên đó không có gì cả. Anh ta nhíu mày, nhanh chóng liếc nhìn cô, sau đó định đứng dậy.


Nhưng Tô Khiết lại đưa mắt nhìn anh ta, đột nhiên nở nụ cười: “Cậu Dụ, tôi tốt bụng nhắc nhở anh một chút, nếu đã ngồi xuống, tốt nhất đừng nhúc nhích nữa, không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”


“Có ý gì?” Dụ Vỹ Luân nhíu mày, hơi khó hiểu nhìn cô, sao ngôi xuống lại không được nhúc nhích nữa? Nhưng động tác đứng dậy của anh ta thật sự khựng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK