Quần áo gì đó càng không có một món vào để ở bên ngoài, ngay cả trong phòng tắm cũng không tìm được đồ của chính Tiểu Vương tử.
Bây giờ là buổi sáng, nhân viên phục vụ của khách sạn còn chưa có đến quét dọn, căn phòng của Tiểu Vương tử lại sạch sẽ đến mức không giống.
Sạch sẽ đến mức không bình thường.
Căn phòng quá sạch sẽ và gọn gàng, Đường Lăng rất rõ, không thể tra được điều gì khác lạ cả.
Đường Lăng đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Tiểu Vương tử đang nằm trên giường, cả người cậu ta chui vào trong chăn, chỉ lộ gương mặt.
Dáng vẻ đó trông có hơi…
Đường Lăng nhìn cậu ta, lông mày hơi nhíu lại.
“Sao lại là anh?” Tiểu Vương tử nhìn thấy Đường Lăng, hai mắt nhanh chóng lóe lên, dường như có hơi kinh ngạc, lại không giống quá kinh ngạc.
“Anh Viên cùng Đại Vương tử ra ngoài rồi, tôi ở lại chăm sóc Tiểu Vương tử.” Đường Lăng lần nữa liếc nhìn cậu ta, lông mày càng nhíu lại, một người đàn ông chỉ bị cảm mà nằm bẹp trên giường như vậy?
“Tôi không cần anh chăm sóc, tôi muốn đi ngủ, anh ra ngoài đi.” Tiểu Vương tử kéo chăn lên, che cằm lại.
Đường Lăng nhìn mặt của cậu ta, nhìn như vậy trông mặt của cậu ta rất nhỏ, tạo cho người ta cảm thấy rất thanh tú.
Fuck!!
Đường Lăng chửi thầm một câu trong lòng, một người đàn ông lớn lên thanh tú như vậy, có bệnh à?
Đường Lăng lại nghĩ đến lời Tô Khiết nói trước đó, khóe miệng của anh ta vô thức mím lại, hoặc, anh ta nên loại trừ hiềm nghi của hai vị Vương tử trước, đặc biệt là vị Tiểu Vương tử này.
“Tôi giúp cậu gọi đồ ăn sáng rồi, chắc cũng sắp đưa đến nơi rồi, cậu dậy đi, đi tắm rửa, sau đó ăn sáng.” Đường Lăng không có để tâm đến lời từ chối của cậu ta, vốn dĩ khi vào phòng, anh ta muốn xem có thể quan sát được cái gì không, nhưng trong căn phòng quá sạch sẽ, cho nên anh ta cần tìm cơ hội khác.
“Tôi không đói, tôi cũng không muốn dậy, tôi chỉ muốn ngủ, tôi không cần anh quản tôi, anh ra ngoài.” Lâm Bối nhìn Đường Lăng, rõ ràng mang theo sự phòng bị, lần nữa hạ lệnh đuổi khách.
Đường Lăng nhìn cậu bé, mắt rõ ràng tối đi, không biết tại sao, Đường Lăng nhìn thấy cậu ta nằm bẹp trên giường như vậy thì cảm thấy có hơi không thuận mắt.
Một người đàn ông còn yếu ớt hơn phụ nữ, ra cái thể thống gì chứ?
Còn nữa, sự phòng bị trên người cậu ta là cái quỷ gì?
Anh ta còn có thể làm gì cậu ta chắc?
Nếu không phải Viên Đông Doanh khi đi cố tình dặn dò, anh ta cũng lười quan tâm chuyện dở hơi này.
Lâm Bối nhìn vào mắt của Đường Lăng, trái tim hơi run lên, anh trai từng nói, người đàn ông này rất lợi hại, không phân cao thấp với Nguyễn Hạo Thần.
Ánh mắt này của anh ta trông rất dọa người.
Vào lúc này, bên ngoài cửa phòng lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Lăng di chuyển, sau đó đi đến cửa phòng, mở cửa ra.