Đường Minh Hạo mím môi: “Con còn chưa có quyết định nhận ông ấy đâu, con không nhận ông ấy, mẹ sẽ không gả cho ông ấy, trong lòng của mẹ, con chắc chắn quan trọng hơn Nguyễn Hạo thần nhiều.”
“Đúng vậy, đúng, đúng, bé Hạo quan trọng nhất, vậy con nhận cậu ba Nguyễn nhanh lên, đừng để mẹ con chờ lâu.” Sở Bách Hà nói đỡ theo cậu bé, cũng nhân cơ hội khuyên cậu bé.
Đường Minh Hạo lại mím môi chặt hơn, tạm thời không nói gì nữa, rõ ràng trong lòng còn có tính toán khác.
“Bé Hạo, kế hoạch tối nay của con đã bị phá hủy, không lẽ tối nay con không tính đi nhận cậu ba Nguyễn sao?” Sở Bách Hà thấy Đường Minh Hạo không nói tiếng nào, có hơi lo lắng.
“Không phải vẫn chưa kết thúc sao? Kế hoạch của con cũng chưa chắc là không thể thực hiện được.” Đường Minh Hạo đột nhiên ngẩng đầu, dời mắt nhìn sang phía phòng bao của Nguyễn Hạo thần, vẫn chưa kết thúc, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Đến tận bây giờ cậu bé vẫn chưa từng muốn hủy bỏ kế hoạch tối nay.
Nhưng phải đợi Nguyễn Hạo thần giải quyết anh Mặc kia trước đã.
MC chương trình đã giới thiệu vật phẩm đấu giá xong, lần này Nguyễn Hạo thần không ra giá, anh Mặc ở phòng ba số 10 cũng không có hành động gì.
Những người khác ngồi đây thấy cậu ba Nguyễn và anh Mặc không có hành động, lập tức có người thử gọi giá, sau đó lục tục có thêm vài người nữa, cậu ba Nguyễn vẫn không gọi giá, anh Mặc phòng số 10 cũng cực kỳ yên lặng, cuối cùng, món hàng này được bán với giá 240 tỷ.
Đến tận lúc này, buổi bán đấu giá mới trở lại bình thường.
“Ôi đệt, phòng bao số 10 có thể làm rõ ràng hơn chút nữa không?” Cố Ngũ tức đến bật cười, lão đại nhà anh vừa ra giá thì phòng bao số 10 cũng ra giá mãi không ngừng, lão đại nhà anh không ra giá, anh Mặc ở phòng bao số 10 cũng im như thóc, hành động nhằm vào quá rõ ràng rồi.
Lúc này MC đã tiếp tục giới thiệu vật phẩm đấu giá tiếp theo, món đồ này vừa lúc là món cậu ba Nguyễn cảm thấy thích thú.
Nếu cậu ba Nguyễn đã có ý thích, cũng không phải nhất quyết phải có được, nhưng nếu người khác đã mời anh đến, anh cũng không thể ra về tay không, dù sao cũng phải mua vài món, món này vừa khéo nằm trong kế hoạch của anh.
“Lão đại, đây là món anh ưng.” Lúc trước Cố Ngũ đã biết mấy món cậu ba Nguyễn muốn, cho nên đồ đấu giá vừa tung ra, Cố Ngũ lập tức nhận ra.
“Lão đại, vậy giờ chúng ta có cần đấu giá nữa không?” Cố Ngũ nhìn lão đại nhà anh, hỏi thăm ý kiến lão đại: “Rốt cuộc thì chúng ta muốn đấu giá thắng nó, hay là tiếp tục chơi anh Mặc kia một vố nữa?”
“Cậu cũng biết giá trị cao nhất của món hàng này trong kế hoạch của tôi, cậu tự đi làm đi.” Cậu ba Nguyễn suy nghĩ một lúc, sau đó giao cho Cố Ngũ.
Ý của cậu ba Nguyễn đã quá rõ ràng, chỉ dựa theo đấu giá bình thường mà làm, không cần gài bẫy anh Mặc, vượt qua giá trong kế hoạch của anh thì dừng lại.
Nhưng giá cả trong kế hoạch của cậu ba Nguyễn vẫn có phạm vi xê xích nhất định, giá trị cao nhất mà cậu ba Nguyễn đưa ra vẫn hơi cao.
Nhưng cũng sẽ không cao đến quá đáng, cũng coi như được khống chế trong phạm vi bình thường.
Cố Ngũ đã hiểu ý của lão đại, không đợi người khác báo giá, anh đã nhấn chuông lên trước.
Món đồ đồng lần trước cậu ba Nguyễn không cho anh ra tay ngay, là vì cậu ba Nguyễn không muốn chiếm của hời, cho nên đợi món đồ đồng này đạt tới giá trị nhất định rồi mới ra giá.
Bây giờ Cố Ngũ lại không cần phải kiêng dè điểm này, bởi vì vẫn còn một anh Mặc kìa.