Hôm nay là ngày đính hôn của cô và Dụ Vỹ Luân, Dụ Vỹ Phàm là em trai của Dụ Vỹ Luân.
Vào giờ này mà đi nhờ xe người quen sẽ rất dễ dàng bị người đàn ông trong khách sạn kia điều tra ra được manh mối gì đó.
Chuyện vừa rồi đã làm cho cô hiểu rõ năng lực của người đàn ông kia, cũng biết rõ ràng anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, cho nên cô phải thật cẩn thận.
Hơn nữa, Dụ Vỹ Phàm vốn là một kẻ nguy hiểm, bất cần đời, rất tò mò, giảo hoạt, bụng dạ thâm hiểm giống như hồ ly.
“Cô Tô mới vừa từ trong khách sạn đi ra sao?” Dụ Vỹ Phàm thấy cô không trả lời cũng không giận, trên mặt trái lại càng cười tươi giống như hồ ly vậy. Anh ta nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết lúc này liền một lời đã đoán đúng.
Ở đây cách khách sạn Hoàn Vũ không xa, vừa rồi anh ta nhìn thấy cô chạy từ bên kia đường tới.
Tô Khiết tất nhiên hiểu rõ ý của anh ta, cô khẽ mím môi. Cô gặp phải anh ta, quả nhiên là một chuyện rắc rối.
Hơn nữa còn là một rắc rối rất khó thoát được!
“Lúc này! Mặc trang phuc này! Từ khách sạn đi ra?! Cô Tô sẽ không nói cho tôi biết cô chỉ đơn thuần ngủ ở đó thôi chứ?” Mắt Dụ Vỹ Phàm quan sát cô từ trên xuống dưới, khóe miệng càng lúc càng cong lên hoàn toàn không đứng đắn, cũng không hề che giấu vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Hôm nay là ngày đính hôn của cô và anh trai anh ta, chỉ là đêm qua hình như đã xảy ra chuyện gì đó!
“Tôi có nhất định phải nói cho anh biết không?” Tô Khiết thản nhiên liếc nhìn anh ta. Nếu như có thể, cô thật sự muốn bịt miệng của anh ta lại.
Dụ Vỹ Phàm sửng sốt, tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được cô lại có phản ứng như thế, trả lời như thế!
Với dáng vẻ của cô lúc này, anh ta liếc mắt là có thể đoán ra có chuyện gì xảy ra, bây giờ cô không phải nên hoảng hốt lo sợ, không phải nên chột dạ che giấu sao? Vì sao cô còn có thể bình thản tự nhiên như vậy?
Chẳng lẽ anh ta đã đoán sai?
Không phải chứ?
Chờ một lát! Người phụ nữ này bình thường đần đần, phản ứng còn hơi chậm chạp, phản ứng của cô vào giờ phút này là bình thường sao?
Dụ Vỹ Phàm nhìn cô, trong mắt càng lúc càng lộ rõ vẻ nghi ngờ. Sao anh ta cảm thấy hôm nay cô khác với mọi khi vậy?
Chỉ là lúc này Tô Khiết lại không để ý đến anh ta, đôi mắt nhìn về phía giữa đường, rất rõ ràng là đang đợi xe để đi nhờ.
“Cô muốn đi nhờ xe sao?” Dụ Vỹ Phàm theo bản năng nhếch mép, đột nhiên có chút buồn bực. Anh ta sẵn sàng cho cô đi nhờ xe, lẽ nào cô không nhìn thấy được sao?
Cô là trắng trợn không thèm để ý tới anh ta à?
Tô Khiết không hề liếc nhìn anh ta, khi thấy phía xa có một chiếc xe đang nhanh chóng chạy tới, trong lòng cô liền vui mừng. Theo lý thuyết này thì vào giờ này hẳn có rất ít xe chạy trên đường, xem ra hôm nay may mắn của cô không quá tệ.
Cô phải mau chóng rời đi, bằng không chờ người đàn ông kia đuổi kịp chiếc xe taxi, phát hiện cô không ở trên xe thì nhất định sẽ đuổi qua, đến lúc đó cô lại thảm rồi.