“Thư ký Lưu, tôi biết mục đích các cậu đến đây là để ép Tô Khiết giao ra ba mươi năm phần trăm cổ phần bên ngoài Tô thị. Tôi nói cho các người biết, các người đừng thấy Tô Khiết là một cô gái nên muốn bắt nạt con bé. Có tôi ở đây, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra đâu. Tô Khiết đã giao hết mọi chuyện cho tôi xử lý rồi, nếu thư ký Lưu có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi.” Giờ phút này trông Tô Trung Dung thật anh dũng, đương nhiên sự anh dũng của ông ta cũng chỉ vì có thể lấy được thêm một chút tiền mà thôi.
Nghe vậy, thư ký Lưu liếc nhìn Tô Trung Dung, chỉ nhìn như vậy, ánh nhìn đó giống như đang nhìn thấy một kẻ ngu ngốc.
“Tô Khiết, bây giờ cháu đã biết tính nghiêm trọng của tình huống rồi chứ? Cháu đưa ra quyết định ngay lúc này vẫn còn kịp đó, nếu không sẽ thật sự trễ đấy!” Lưu Vũ ghé sát tai Tô Khiết, thấp giọng nói một câu, sau đó nhanh chóng đưa một cây bút đến trước mặt Tô Khiết.
“Tô Khiết, mau lên, nếu không cháu chỉ có thể chờ bị họ gây khó dễ thôi đấy! Bọn họ ăn thịt người sẽ không nhả xương đâu!”
Nghe thấy những lời này, Tô Khiết ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vũ rồi đột nhiên bật cười, ngay sau đó, ánh mắt chuyển hướng sang thư ký Lưu.
“Thư ký Lưu, hôm nay anh đến đây làm gì?”
Thư ký Lưu đi thẳng đến trước mặt Tô Khiết, cung kính hành lễ: “Tổng Giám đốc Tô.”
Thái độ lúc này của thư ký Lưu vô cùng kính cẩn, còn kính cẩn hơn cả khi đối diện với Nguyễn Hạo Thần. Anh ta có thể không kính cẩn được ư? Ngay đến Tổng Giám đốc nhà anh cũng phải nghe lời vợ răm rắp đấy!
Nhìn thấy thái độ cung kính của thư ký Lưu, đám người Tô Trung Dung lập tức sửng sốt, tình huống gì đây? Vì sao thư ký Lưu lại tỏ thái độ kính cẩn với Tô Khiết như vậy? Hơn nữa anh ta còn gọi Tô Khiết là Tổng Giám đốc Tô? Tô Khiết rõ ràng đã không còn là Tổng Giám đốc của Tô thị nữa rồi mà?
“Tổng Giám đốc Tô, Tổng Giám đốc của chúng tôi nói, toàn bộ ba mươi năm phần trăm cổ phần vừa lấy lại đã chuyển nhượng sang tên cho Tổng Giám đốc Tô rồi. Bây giờ Tổng Giám đốc Tô đã nắm trong tay ba mươi năm phần trăm cổ phần của ông cụ Tô, cộng thêm ba mươi tám phần trăm cổ phần mua về từ tay Bùi Dật Duy. Cho nên chín mươi ba phần trăm cổ phần hiện giờ đều là của Tổng Giám đốc Tô. Sau này, Tô thị chính là của Tổng Giám đốc Tô rồi. Đây là hợp đồng chuyển nhượng, mời Tổng Giám đốc Tô ký tên vào đây trước, còn thủ tục sau này, tôi sẽ nhanh chóng thu xếp và hoàn thành sớm nhất.”
Thư ký Lưu đưa bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đến trước mặt Tô Khiết ngay trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Nghe thấy lời nói của thư ký Lưu, cả nhà Tô Trung Dung đều ngây ra như phỗng.
Có nằm mơ họ cũng không ngờ tình huống như thế này sẽ xảy ra! Hơn nữa họ càng không ngờ Tô Khiết bây giờ đã nắm trong tay chín mươi ba phần trăm cổ phần Tô thị!!
Tô Khiết không cần nghĩ, cũng chẳng thèm nhìn, đón lấy cây bút trong tay thư ký Lưu sau đó ký tên mình lên trên bản hợp đồng, cô hoàn toàn tin tưởng Nguyễn Hạo Thần.
“Đây là đội quản lý chuyên nghiệp nhất mà Tổng Giám đốc mời đến, Tổng Giám đốc của chúng tôi đã nói rồi, Tổng Giám đốc Tô cứ yên tâm giao chuyện ở công ty cho họ quản lý. Đương nhiên họ sẽ hoàn toàn nghe theo ý của Tổng Giám đốc Tô.”
Thư ký Lưu nhìn thấy Tô Khiết đã ký tên xong thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sao đó mới giới thiệu những người đứng phía sau mình.
Tổng Giám đốc biết Tổng Giám đốc Tô không hiểu chuyện kinh doanh, cho nên đã mời những người quản lý này đến.
Cả nhà Tô Trung Dung lúc này đã kinh ngạc đến mức hóa đá, thế nhưng thư ký Lưu vẫn chưa nói xong.
“Tổng Giám đốc của chúng tôi còn nói, nếu Tổng Giám đốc Tô không muốn đến công ty thì không cần phải đi, bất cứ khi nào muốn đi thì đi, muốn làm gì cũng được, không cần lo lắng chuyện tiền nong, Tổng Giám đốc của chúng tôi nói rồi, chúng tôi không thiếu tiền.”
Chương 1171
“Tổng Giám đốc của chúng tôi còn nói, bình thường không có ai tiêu tiền giúp anh ấy, cho nên Tổng Giám đốc Tô tuyệt đối đừng tiết kiệm tiền cho Tổng Giám đốc chúng tôi.”
Mẹ nó chứ! Đây là đang mở công ty kinh doanh ư? Vì sao lại cảm thấy giống như đang đùa giỡn vậy chứ? Nhưng cậu ba Nguyễn hoàn toàn có tư cách làm như vậy!
Thư ký Lưu nói xong, cả nhà Tô Trung Dung đều sửng sốt kinh ngạc, hoàn toàn chưa phản ứng trở lại. Họ nhìn thư ký Lưu giống như nhìn quái vật.
Ông cụ Tô vốn dĩ muốn nghỉ ngơi, cuối cùng vẫn không yên tâm lắm, cho nên đã ra khỏi phòng muốn lặng lẽ đi xuống tầng xem thử, sau đó thì nhìn thấy một màn trước mặt, trong chốc lát, ông cụ Tô cũng sững sờ.
Có nằm mơ ông ấy cũng không thể ngờ Nguyễn Hạo Thần lại làm như vậy! Nguyễn Hạo Thần đã nâng giá cổ phiếu của Tô thị lên cao, lại còn đầu tư nhiều tiền như thế, sau đó chuyển nhượng toàn bộ số cổ phiếu đó cho Tô Khiết. Cả một đời quản lý Tô thị, ông cụ Tô đương nhiên biết rõ chuyện này cần rất nhiều tiền, thế nhưng Nguyễn Hạo Thần lại… Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết rốt cuộc có quan hệ như thế nào?!
“Thư ký Lưu, cậu không nhầm đấy chứ?”
Sau khi hoàn hồn, Tô Trung Dung nhìn chằm chằm thư ký Lưu và nói.
“Vì sao các người lại giao toàn bộ cổ phần cho Tô Khiết?”
“Mình à, đây cũng là một chuyện tốt mà! Thư ký Lưu chuyển nhượng cổ phần cho Tô Khiết, điều đó đồng nghĩa với việc số cổ phần đó lại thuộc về nhà họ Tô chúng ta, chúng ta là người một nhà, chúng ta nên cảm ơn thư ký Lưu mới đúng!” Lưu Vũ lập tức nở nụ cười, trưng ra vẻ mặt nịnh nọt nhìn về phía thư ký Lưu, chỉ là những lời bây giờ của bà ta nghe rất mất mặt.
“Ồ?” Thư ký Lưu ngước mắt lên nhìn Lưu Vũ, khóe môi hơi cong lên: “Đúng rồi, Tổng Giám đốc của chúng tôi còn nói, nếu gia đình của ông hai nhà họ Tô có ý đồ gì với Tô thị, hoặc làm bất cứ chuyện gì khiến Tổng Giám đốc Tô không vui…” Nói đến đây, thư ký Lưu lập tức dừng lại, đôi mắt hơi trầm xuống, sau đó mới tiếp tục nhả từng câu từng chữ: “Đến lúc đó, hậu quả tự chịu.” Lưu Vũ có ý đồ gì, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, chẳng nhẽ thư ký Lưu lại không nhìn ra ư?
Cụm từ “bất cứ chuyện gì” trong câu “bất cứ chuyện gì khiến Tổng Giám đốc Tô không vui” bao hàm rất nhiều thứ. Nghe vậy, Lưu Vũ lập tức sững sờ, khóe môi không nhịn được khẽ động mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói bất cứ lời nào cả. Mặc dù lúc này, Nguyễn Hạo Thần không có mặt ở đây, nhưng bà ta vẫn rất sợ hãi!
“Tổng Giám đốc Tô còn chỉ bảo gì nữa không?”
Thư ký Lưu lại nhìn về phía Tô Khiết, thái độ trong nháy mắt trở nên kính cẩn hơn.
Nhìn thấy thái độ cung kính của thư ký Lưu đối với Tô Khiết, lại nghĩ đến chuyện Nguyễn Hạo Thần đã giao toàn bộ công ty cho Tô Khiết, Tô Nghiên Nghiên ghen tỵ nổ đom đóm mắt!
Vì sao lại là Tô Khiết chứ không phải là cô? Cô xinh đẹp, thông minh hơn Tô Khiết gấp ngàn lần, bất cứ phương diện nào cũng xuất sắc hơn Tô Khiết, nhưng vì sao chuyện tốt nào cũng bị con tiện nhân đó chiếm hết chứ?
“Tôi không quan tâm chuyện của công ty, cứ làm theo ý của Tổng Giám đốc các anh đi!”
Tô Khiết gập bản hợp đồng đã ký xong lại, rồi đưa lại cho thư ký Lưu. Cô vốn dĩ không hiểu chuyện kinh doanh, hơn nữa cũng không có hứng thú. Nếu như Nguyễn Hạo Thần đã sắp xếp ổn thỏa xong hết rồi, vậy thì cô cứ vui vẻ hưởng thụ thôi! Cô hoàn toàn tin tưởng Nguyễn Hạo Thần, cho nên cũng không cần lo lắng chuyện này!
Thời gian tiếp theo cô cần phải chăm sóc thật tốt cho cục cưng nhà mình, dù sao hai cục cưng nhà cô cũng sắp trở lại rồi, đợi đến khi hai cục cưng trở lại
“Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời của Tổng Giám đốc Tô đến cho Tổng Giám đốc nhà tôi!”
Chương 1172
Thư ký Lưu cung kính nhận lại bản hợp đồng, khóe môi không nhịn được khẽ cười mấy cái. Tổng Giám đốc của anh ta nhất định rất muốn nghe những lời này của vợ, điều này chứng tỏ Tổng Giám đốc Tô hoàn toàn tin tưởng Tổng Giám đốc của họ.
“Vậy mợ…”
Thư ký Lưu nhất thời vui vẻ quá suýt nữa lỡ miệng gọi ra thân phận của Tô Khiết, sau khi hoàn hồn, anh ta lập tức sửa lại: “Tổng Giám đốc Tô còn có yêu cầu gì với họ nữa hay không?”
Sau đó, thư ký Lưu chỉ về phía mấy người tài giỏi vừa đi vào, sau này họ sẽ là nhân viên quản lý của công ty.
“Mọi chuyện đều do anh sắp xếp.” Tô Khiết tin tưởng Nguyễn Hạo Thần thì đương nhiên cũng tin tưởng thư ký Lưu.
“Được.” Thư ký Lưu nghe thấy lời này của Tô Khiết thì lập tức sững sờ, nhưng chỉ hơi sững sờ mà thôi, cũng không để lộ bất cứ xao động nào cả!
Sau khi thư ký Lưu rời đi, ánh mắt của đám người Tô Trung Dung nhìn Tô Khiết càng thêm nóng rực, đương nhiên dưới ánh nhìn nóng rực đó là vẻ thèm thuồng, là lòng tham không có cách nào che đậy được.
“Tô Khiết, bây giờ cháu đã là Tổng Giám đốc của Tô thị rồi, toàn bộ chín mươi ba phần trăm cổ phần của Tô thị đều nằm trong tay cháu, mọi chuyện ở Tô thị đều do cháu quyết định, cháu xem thử xem có thể để chú hai cháu đi làm lại ở công ty được hay không?”
Lưu Vũ nghĩ đến những lời ban nãy của thư ký Lưu thì không dám tỏ ý tranh giành rõ ràng, vì thế bà ta chỉ có thể đổi sang cách khác.
“Đúng đó, đúng đó, Tô Khiết, dù sao chú cũng làm việc ở công ty nhiều năm như vậy rồi, có thể nói chú là người quen thuộc với chuyện trong công ty nhất, nhất định có thể giúp đỡ cháu. Cháu phải biết rằng, chú hai với cháu mới là người một nhà, chúng ta đều là người nhà họ Tô, chỉ có chú hai mới thật lòng nghĩ cho cháu, cháu hãy để chú vào công ty giúp cháu đi!”
Tô Trung Dung nghe thấy những lời Lưu Vũ nói thì mắt giống như phát sáng, với tình hình bây giờ của Tô thị cộng với quan hệ trước đây của ông ta ở công ty, chỉ cần ông ta có thể vào được công ty thì còn sợ không lấy được tiền ư?
Tô Trung Dung biết rất rõ tình hình hiện giờ của Tô thị đã tốt hơn nhiều so với trước đây, cho nên lúc này tuyệt đối là cơ hội tốt để kiếm tiền.
“Còn em nữa, chị à, bây giờ em cũng đang rất rảnh rỗi, nhàm chán, chị cũng để em đến công ty làm việc đi.” Tô Chí Long cũng liên tục đi lên trước mấy bước rồi đi đến trước mặt Tô Khiết.
“Chị, chị cũng sắp xếp cho em chức Giám đốc gì đó để làm đi!” Tô Nghiên Nghiên càng mơ mộng hão huyền hơn, vừa mở miệng ra đã đòi làm Giám đốc. Cô ta cũng không thử nghĩ xem mình có bản lĩnh đó hay không nữa!
Thế nhưng, người nhà họ lại không hề cảm thấy những lời này của Tô Nghiên Nghiên có gì quá đáng, ngược lại đều thấy rất hợp tình hợp lý.
“Tô Khiết à, Nghiên Nghiên không thành thạo chuyện kinh doanh lắm, cháu cứ sắp xếp cho con bé chức Giám đốc bộ phận gì đó là được rồi. Về phần Chí Long, mặc dù thằng bé ở nước ngoài, nhưng nó đã sớm làm quen với chuyện kinh doanh, đặc biệt Chí Long rất có sở trường quản lý tài vụ, cháu hãy để thằng bé đến công ty làm Giám đốc Tài Vụ đi. Sau này, chuyện tài vụ của công ty cháu tuyệt đối đừng giao cho người ngoài, nhất định phải để người nhà chúng ta quản lý mới yên tâm được!”
Lời này của Lưu Vũ đã không còn biết đến thể diện là gì nữa rồi!
Lưu Vũ đang nói thì dừng lại một chút, liếc nhìn Tô Trung Dung một cái, sau đó tiếp tục cười nói: “Với tư chất của chú hai cháu ở công ty, cộng thêm năng lực của ông ấy, dù thế nào cháu cũng phải để ông ấy làm Phó Tổng Giám đốc mới được!”
Tô Khiết nghe thấy lời này của Lưu Vũ thì ngay đến cả câu phản bác cũng lười nói. Người đàn bà này thật sự có lòng tham vô đáy mà! Ai cũng biết, Tô thị bây giờ là một miếng thịt rất béo bở, hơn nữa còn vô cùng ngấy, ngấy đến nỗi chảy mỡ! Cho nên người nhà họ rất muốn tìm cách để vào được công ty kiếm tiền.
Chương 1173
“Tô Khiết, thím cháu nói đúng đấy. Cháu để chú và Chí Long vào công ty làm việc đi. Chỉ cần chú vào công ty giúp cháu, cháu mới không bị lừa gạt!”
Đến lúc này, da mặt của Tô Trung Dung cũng dày thật đấy!
“Ôi chao! Tô Khiết hiền lành, lương thiện, đáng yêu, xinh đẹp như thế…”
Lưu Vũ bắt đầu bật chế độ nịnh nọt, chỉ là khi nói hai chữ “xinh đẹp”, con ngươi của bà ta nhanh chóng lóe lên mấy cái, sau đó nhìn lên gương mặt của Tô Khiết, rõ ràng những lời sau đó, bà ta không nói tiếp được nữa.
“Tô Khiết tốt như thế, chắc chắn sẽ đồng ý thôi. Mình à, ông còn không mau chóng sắp xếp đồ đạc rồi cùng Chí Long đến công ty đi ư?”
Lưu Vũ vậy mà lại tự mình quyết định thay cho Tô Khiết. Thấy vậy, Tô Khiết cười lạnh, cô từng gặp rất nhiều người mặt dày, nhưng chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ đến mức như vậy!
Tô Khiết nhìn họ, đầu lông mày hơi dướn lên: “Tôi không có ý kiến gì với những lời mấy người nói.”
“Thật ư? Ý của cháu là đồng ý rồi đúng không. Tốt quá, tốt quá rồi! Thím biết cháu nhất định sẽ đồng ý mà. Tô Khiết à, đây là lựa chọn sáng suốt nhất của cháu đó!” Lưu Vũ nghe thấy lời này của Tô Khiết thì vui mừng khôn xiết. Lưu Vũ biết con nhóc này rất dễ bị lừa, mới nói mấy câu thôi mà đã lừa con nhóc này xoay như chong chóng rồi! Chỉ cần vào được công ty, còn sợ không kiếm được tiền ư?
Tô Khiết nhìn vẻ hân hoan không kiềm chế được trên gương mặt của Lưu Vũ thì khẽ cong môi, sau đó chậm rãi bổ sung: “Nhưng mà, khi nãy mấy người cũng nghe rồi đó, tôi đã giao mọi chuyện trong công ty cho thư ký Lưu toàn quyền xử lý rồi, mấy người hãy nói suy nghĩ của mình cho thư ký Lưu nghe đi. Chỉ cần thư ký Lưu đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì khác cả! Đương nhiên, mấy người cũng có thể nói trực tiếp với Tổng Giám đốc Nguyễn.”
Tô Khiết nói xong những lời này thì hoàn toàn không để ý đến bọn họ nữa mà đi thẳng lên tầng.
Ở chỗ rẽ của cầu thang, ông cụ Tô mỉm cười nhìn cô, giơ ngón cái về phía cô.
Muốn lừa Tô Khiết ư? Mấy người đó đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Tô Khiết nhà ông là chuyên gia tâm lý học tội phạm, trong mắt Tô Khiết, đám người này chẳng khác gì những con tôm con tép cả!
“Ông nội, không phải ông nói muốn nghỉ ngơi ư?”
Tô Khiết nhìn thấy ông cụ Tô thì khẽ lắc đầu, rõ ràng ban nãy ông nói muốn nghỉ ngơi, vậy mà bây giờ lại đứng đây nghe lén, có thể nhìn ra ông rất thỏa mãn khi nghe lén!
Tô Khiết đi đến chỗ ông cụ Tô rồi đỡ ông lên tầng.
“Tô Khiết, ông nội hỏi cháu chuyện này được không?”
Ông cụ Tô nhìn Tô Khiết, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Nếu bây giờ không hỏi, ông ấy sợ mình sẽ phát điên mất!
“Chuyện gì thế ạ?” Tô Khiết không dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Một người thông minh như cô hoàn toàn có thể đoán ra ông nội muốn hỏi gì!
“Cháu và Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc có quan hệ gì? Rốt cuộc là quan hệ gì mà lại có thể khiến Nguyễn Hạo Thần làm như vậy?”
Ông cụ Tô nhìn Tô Khiết, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tò mò và phấn khích.
“Anh ấy là chồng cũ của cháu.” Tô Khiết nghĩ ngợi một lát, sau đó chọn một cách nói khá thích hợp. Chuyện đến nước này, cô cũng không muốn giấu ông nội làm gì nữa.
Nghe thấy lời này, ông cụ Tô đột nhiên dừng lại rồi lập tức trợn trừng hai mắt nhìn Tô Khiết.
“Ý gì vậy chứ? Chồng cũ là sao?”
“Tức là bọn cháu từng kết hôn, sau đó lại ly hôn, không phải ngay đến cả chuyện này ông nội cũng không hiểu đấy chứ?”