“Đó là nụ hôn của anh, em có cảm nhận được không?” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần có vẻ hơi trầm xuống, có chút khàn khàn.
Tô Khiết khẽ giật mình, ý gì đây? Nụ hôn của anh? Chẳng lẽ anh thật sự hôn lên mảnh giấy đó?
Cậu ba Nguyễn sẽ làm chuyện như vậy sao?
Chỉ cần nghĩ đến cái hình đó thôi, liên cảm thấy rất kỳ dị, thậm chí còn sợ hãi!
Không hiểu vì sao, nghe anh nói như vậy, lại nghĩ đến nụ hôn mà anh để lại, Tô Khiết lại đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
Tuy rằng, lúc này Nguyễn Hạo Thần không có ở đây, nhưng hai mắt của cô không nhịn được nhìn sang chỗ khác, dường như có chút lúng túng.
Người này càng ngày càng vô lại!
Tô Khiết đảo mắt một cái, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe mô hình trên giá sách của anh, hai mắt cô sáng lên, cũng quên mất xấu hổ, cô buột miệng hỏi: “Chiếc xe mô hình trên giá sách của anh có thể tặng cho em được không?”
Trong giọng nói của Tô Khiết mang theo kinh ngạc và mừng rỡ.
Con trai cô rất thích mẫu xe mô hình này, nhưng cô lại tìm không ra, vì nó là phiên bản giới hạn của thế giới, trên thế giới tổng cộng chỉ có hai chiếc thôi.
Có tiền cũng không mua được, lúc đó con trai đã nhờ học trưởng và Mộ Dung Tri tìm giúp nhưng đều không tìm được.
Chính vì chuyện này mà con trai cô đã buồn bã rất lâu, con trai cô thực sự rất thích mẫu xe mô hình này.
Tất nhiên, xe mô hình này cũng tuyệt đối không rẻ.
Hôm nay, cô lại nhìn thấy chiếc xe mô hình này ở chỗ Nguyễn Hạo Thần, cô muốn thử một chút, nói không chừng Nguyễn Hạo Thần sẽ hào phóng tặng nó cho cô.
“Hửm?” Nguyễn Hạo Thần sửng sốt: “Em thích xe mô hình?
Từ khi còn nhỏ thì anh đã thích xe mô hình, nhưng mà, trong phòng làm việc của anh chỉ có một chiếc xe mô hình đó, đó là món quà mẹ tặng anh vào ngày sinh nhật.
Vì vậy, chiếc xe mô hình đó rất quan trọng với anh.
“Ừm.” Không phải cô thích, mà là con trai cô thích, nhưng Tô Khiết không giải thích nhiều.
“Được.” Tuy rằng chiếc xe mô hình đó rất quan trọng với anh, nhưng nếu cô muốn, anh nhất định sẽ đưa cô.
Hơn nữa, cô và anh vốn dĩ là một gia đình, cô giữ hay anh giữ chẳng phải cũng giống nhau sao?
“Cảm ơn.” Tô Khiết mỉm cười, cô cười rất vui vẻ, lân này, cô không cân lo lắng không có quà cho con trai rồi.
Con trai cô nằm viện, chắc chắn không thoải mái và không vui nữa, nếu cô đưa chiếc xe mô hình này cho con trai thì thằng bé chắc chăn sẽ rất vui, ở một mức độ nào đó chắc chăn sẽ quên đi nỗi đau thể xác.
Ừm, quá tốt.
Nghe thấy tiếng cười của cô, khóe môi Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch lên, trong mắt cũng hiện lên một chút ý cười.
“Ông chủ.” Nhìn thấy ông chủ mình liếc mắt đưa tình với phụ nữ, giống như anh vốn không định cúp máy, anh ta thực sự không thể nhìn được nữa, nhịn không được gọi một tiếng.
Người của đối phương đã câm súng vây quanh bọn họ rồi, ông chủ thật được nha, lúc này mà còn có thể liếc mắt đưa tình với phụ nữ.
“Anh làm việc trước đi.” Tô Khiết nghe thấy đầu dây bên kia có người gọi anh, Tô Khiết nghe thấy người đó đang thúc giục anh, thậm chí còn mang theo chút phiên muộn.