Nhưng khi Tô Trung Dung nói lời này vẫn hơi chột dạ, mấy ngày nay tiền trong tay ông ta đều thua lỗ hết, cổ phần ông ta có cũng đã bán cho Bùi Dật Duy.
Ông ta muốn làm tổng giám đốc Tô thị, không có chút cổ phần nào trong tay chắc chắn là không được.
Trước đây, để mua cổ phần trong tay các đổ đông khác, ông ta phải thế chấp mấy căn nhà mình đứng tên, bây giờ không có tiền trả, ngân hàng niêm phong nhà, ông ta thực sự không còn chỗ để ở.
Trên thực tế, lúc đầu ông ta cũng thế chấp nhà cũ của nhà họ Tô, nhưng ngân hàng không niêm phong căn nhà này. Ông ta dò hỏi, có người đã trả số tiền này, ông ta nghĩ chắc chắn là ông cụ đã trả nên mới không bị niêm phong.
Bây giờ ông ta không có chỗ ở nên chí có thể mặt dày chuyển về.
“Hừ.” Ông cụ Tô nhìn Tô Trung Dung, trên mặt mang theo vài phần trào phúng: “Nghe nói cậu đã bán công ty, bán bao nhiêu?”
“Ba, công ty thật sự không duy trì được nữa, con cũng thật sự không còn cách nào khác. Bên phía Nguyễn thị sử dụng thủ đoạn, cố ý hạ thấp giá cả nên cũng chẳng bán được bao nhiêu, hơn nữa tình hình hiện tại của Tô thị muốn làm lại là điều không thể, Nguyễn Hạo Thần mua về cũng chỉ là một mớ hỗn độn.” Tô Trung Dung nói tình hình thực tế, đương nhiên đều là do ông ta tự nghĩ.
Thật ra ông ta mua những cổ phần khác trở thành tổng giám đốc Tô thị, ban đầu là muốn bán toà nhà Tô thị nhưng vì có Nguyễn Hạo Thần can thiệp nên không ai dám mua. Mà công ty làm ăn thua lỗ, thư ký Lưu lại đưa người của ngân hàng tới, ông ta thật sự hết cách, đành phải bán tháo những cổ phần vừa mua không lâu.
Qua lại như vậy, chẳng những ông ta không kiếm được tiền mà còn mất hết tài sản trong tay.
“Ba, ba mau bán cổ phần trong tay ba đi, mặc dù không bán được bao nhiêu nhưng vẫn hơn là thất bại trong tay mình.” Điều này Tô Trung Dung nói thật lòng, đương nhiên cũng vì biết cổ phần của Tô thị không đáng giá nên ông ta mới không tranh giành.
Tuy nhiên ông ta không biết là sau đó Nguyễn Hạo Thần đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần sang tên Tô Khiết, cũng rót vốn nhiều nhất vào Tô thị, nên hiện nay nguy cơ của Tô thị đã được giải quyết, hoàn toàn có thể hoạt động bình thường, thậm chí còn tốt hơn so với trước đây… Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thư ký Lưu đích thân xử lý chuyện này, cổ phiếu Tô thị tăng lên nhanh chóng, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi đã trở về với giá trước khi Tô thị gặp nguy cơ khủng hoảng.
“Mớ hỗn độn? Cậu nghĩ cậu ba Nguyễn sẽ mua một mớ hỗn độn?” Ông cụ Tô cười, Nguyễn Hạo Thần là ai? Sẽ mua lại một mớ hỗn độn sao? Hơn nữa dù có thật sự là mớ hỗn độn, chỉ cần vào tay Nguyễn Hạo Thần thì chắc chắn sẽ khôi phục trở lại.
“Ba, con cũng có ý tốt khuyên ba, ba không tin thì thôi, lần này Nguyễn thị rất rõ ràng muốn hoàn toàn huỷ Tô thị của chúng ta, cho nên Tô thị vào tay Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ càng tệ hơn. Cậu ba Nguyễn không ngốc, không thể ném tiền vô ích cho Tô thị, có nhiều tiền dư dả như vậy chi bằng lập một công ty mới. Vậy nên con nghĩ không lâu nữa Tô thị sẽ không còn tồn tại.” Tô Trung Dung cảm thấy với tình hình hiện tại của Tô thị, kẻ ngốc cũng không ném tiền vào chứ nói gì Nguyễn Hạo Thần không ngốc.
“Vậy cậu cứ chờ xem.” Ông cụ Tô lại cười, ông cũng muốn xem kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
“Ba, ba mau nhìn này.” Đúng lúc này, Tô Chí Long đang xem điện thoại bất chợt ngạc nhiên kêu lên.
“Có chuyện gì mà phải ngạc nhiên thế?” Tâm trạng Tô Trung Dung đang không tốt nên trừng mắt nhìn anh ta.
“Ba mau xem tin tức tài chính đi, cổ phiếu Tô thị lại tăng rồi, còn tăng lên rất cao, rất cao.” Bàn tay đang cầm điện thoại của Tô Chí Long run rẩy: “Trời ạ, lúc Tô thị ở thời kỳ đỉnh cao nhất cũng không cao thế này, phải mất bao nhiêu tiền không biết?”
“Cái gì? Sao có thể? Ba xem nào.” Tô Trung Dung cũng hoàn toàn sửng sốt, nhanh chóng cầm lấy điện thoại Tô Chí Long, vừa mới liếc mắt đã ngây người.
“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ? Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần có ý gì? Nguyễn Hạo Thần đã đập vào bao nhiêu tiền?” Bàn tay cầm điện thoại của Tô Trung Dung lúc này cũng không kìm được run rẩy.
Chương 1165
“Chuyện gì vậy, tôi xem với.” Lưu Vũ cũng nhanh chóng chạy tới, hai mắt lập tức mở to: “Trời ơi, tăng cao vậy rồi, lại vẫn còn tăng nữa!! Định tăng đến bao nhiêu? Có giá bao nhiêu đây?”
Mặc dù ông cụ Tô cũng nghĩ Nguyễn Hạo Thần sẽ ra tay, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, hơn nữa còn làm lớn như thế, nhất thời cũng hơi ngạc nhiên.
Vừa nãy có một câu Tô Trung Dung nói rất đúng, ném tiền vào Tô thị để Tô thị khôi phục lại khó hơn nhiều so với việc thành lập công ty mới.
Vì nội bộ Tô thị bây giờ có rất nhiều vấn đề phức tạp.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại vẫn làm vậy, hơn nữa chưa tới nửa ngày đã đạt hiệu quả này, Nguyễn Hạo Thần không ngốc mà còn rất thông minh, cho nên anh làm vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là vì Khiết Khiết.
“Nếu cổ phiếu của ba vẫn còn thì chúng ta có thể bán được rất nhiều rất nhiều tiền.” Tô Nghiên Nghiên nhìn số liệu trên điện thoại, vô thức nuốt nước bọt.
“Con ngốc à, nếu không phải Nguyễn thị mua cổ phần trong tay ba thì sao lại đầu tư cho Tô thị? Nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn 35% cổ phần trong tay…” Mắt Tô Trung Dung sáng lên, quay sang nhìn ông cụ Tô: “Ba, nếu bây giờ ba bán 35% cổ phần của ba đi thì có thể bán được rất nhiều tiền đấy.”
Tô Trung Dung chỉ biết trong tay ông cụ Tô có 35% cổ phần của Tô thị nhưng không biết số cổ phần Bùi Dật Duy mua lại đều đã chuyển cho ông cụ Tô, trong đó bao đồm cả 17% cổ phần mua lại từ tay Tô Trung Dung, còn có một số cổ phần lẻ tẻ khác.
Cổ phần Bùi Dật Duy chuyển cho ông cụ Tô chiếm 38% cổ phần Tô thị, cho nên bây giờ trong tay ông cụ Hần đang có 73% cổ phần Tô thị.
Nghe thấy câu này của Tô Trung Dung, ba người còn lại đồng thời nhìn về phía ông cụ Tô, trong mắt ai nấy đều lộ rõ vẻ tham lam.
“Tất cả cổ phần của tôi đều đã chuyển cho Khiết Khiết, bây giờ trong tay tôi không còn nữa.” Sao ông cụ Tô lại không nhìn ra tâm tư họ, nhìn dáng vẻ của họ, ông cảm thấy cực kỳ mỉa mai.
Ông không chỉ chuyển nhượng 35% cổ phần vốn có cho Tô Khiết mà ông đã chuyển cả 38% Bùi Dật Duy chuyển lại cho Tô Khiết.
Nếu không vì Khiết Khiết, Bùi Dật Duy sẽ không trả lại cổ phần, nên chúng vốn thuộc về Khiết Khiết.
“Ba, ba thật sự đã chuyển hết cho Khiết Khiết rồi? Sao ba có thể thiên vị như vậy? Đó là 35% cổ phần của công ty đó!” Tô Trung Dung nghe ông cụ nói xong thì sắc mặt thay đổi rõ ràng.
Tuy rằng trước kia ông cụ đã nói thế nhưng Tô Trung Dung không ngờ ông sẽ thật sự làm vậy.
“Trước kia tôi đã cho cậu 17% cổ phần nhưng cậu đã bán hết cho Bùi Dật Duy từ lâu.” Ông cụ Tô nhìn ông ta, lúc này chỉ còn lại sự chế nhạo: “Lần này cậu mua được một số cổ phần lẻ tẻ, cũng khoảng 20%, sau đó lại bán cho Nguyễn thị.”
Sắc mặt Tô Trung Dung hơi thay đổi, khi ấy ông ta giành vị trí tổng giám đốc với Tô Khiết đã mua 20% cổ phần của công ty, nếu cộng thêm 17% cổ phần vốn có trong tay sẽ là 37%, còn nhiều hơn của ông cụ Tô.
Ông ta tưởng ông cụ không biết chuyện mình bán cổ phần cho Bùi Dật Duy, nên mới dáng tự tin tranh giành chức vị tổng giám đốc Tô thị.
“Ba, con…” Tô Trung Dung muốn giải thích.
“Ba, thế Khiết Khiết đâu rồi?” Lưu Vũ nhìn quanh một lượt, thầm nháy mắt với Tô Trung Dung, khi bà ta nhìn về phía ông cụ lần nữa, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng nịnh nọt rõ ràng: “Ba, mấy ngày nay hình như không thấy Khiết Khiết đâu, Khiết Khiết sẽ không cầm cổ phần Tô thị rồi chạy mất, bỏ mặc ba đấy chứ?”
“Tìm tôi có việc gì không?” Tô Khiết đứng ngoài nghe gần hết, thấy Lưu Vũ nói vậy thì đi vào.
Chương 1166
“Khiết Khiết, con về rồi.” Lưu Vũ quay người nhìn Tô Khiết, trên mặt càng nhiều ý cười hơn, giọng bà ta lúc này cực kỳ thân mật, cực kỳ từ ái.
Tô Khiết nhìn bà ta nhưng không nói gì, cô đến thẳng chỗ ông cụ: “Ông nội, sức khoẻ ông vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu, ông về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Trong lúc nói Tô Khiết đã đỡ ông Tô muốn về phòng.
“Khiết Khiết đúng là một đứa con hiếu thuận, nhà họ Tô đúng là không thương con vô ích. Được rồi, con dìu ông nội con về phòng nghỉ ngơi đi, thời gian này con cũng vất vả rồi, hôm nay dì xuống bếp nấu cho con vài món ngon nhé.” Lưu Vũ lúc này hoà nhã lịch sự khiến moi người ngạc nhiên.
“Đúng rồi, con đưa ông nội về phòng rồi xuống đây nhé, mấy ngày trước đi chơi dì có mua quà cho con, con lại xem có thích không.” Lưu Vũ lại nói thêm.
Tô Khiết thầm cười mỉa trong lòng, sao cô có thể không biết Lưu Vũ có ý đồ gì.
“Đúng, đúng, Khiết Khiết, dì con cố ý mua quà cho con đấy, con đưa ông nội về phòng xong rồi xuống nhận nhé.” Tô Trung Dung thấy Lưu Vũ nháy mắt với mình xong thì cũng phụ hoạ theo.
Tô Khiết mặc kệ bọn họ, dìu ông Tô lên lầu.
“Khiết Khiết, bọn họ rõ ràng là đang nhằm vào cổ phiếu, cháu đừng bị họ lừa, dù họ nói gì thì cũng đừng tin.” Sau khi vào phòng, ông Tô vẫn không yên lòng dặn dò cô.
“Tô Khiết, cháu vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện cháu không hiểu, nên nhất định cháu phải nhớ kỹ, dù bọn họ nói gì cũng đừng quan tâm.” Vẻ mặt ông cụ Tô càng thêm nghiêm túc, còn mang chút lo lắng, với lòng tham của đám người Lưu Vũ, ông cụ sợ rằng chúng không chỉ muốn tiền của Tô Khiết, ông cụ lo chúng còn sẽ hãm hại Tô Khiết.
“Ông ơi, có chuyện này cháu muốn nói với ông.” Đương nhiên Tô Khiết biết ông cụ lo lắng cho cô, nhiều năm qua, cô vẫn luôn giấu ông cụ chuyện của mình, hiện giờ đã về nhà họ Đường, cô cảm thấy nên nói với ông cụ một số việc.
“Chuyện gì vậy cháu? Là chuyện công ty hả? Cháu không cần lo chuyện công ty, ông tin Nguyễn Hạo Thần sẽ xử lý tốt.” Ông cụ Tô tưởng chuyện cô định nói là chuyện công ty.
“Ông ơi, người cháu gái mà nhà họ Đường đã nhận lại là cháu.” Tô Khiết khẽ thở dài, sau đó từ tốn nói rõ từng từ từng chữ.
Ông cụ Tô sững sờ, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Khiết, ông cụ thật sự đã đờ người ra, nhất thời quên cả phản ứng.
“Nhã, Tô Khiết, cháu nói gì?” Một lúc sau, ông cụ Tô mới hoàn hồn, nhưng vẻ mặt ông cụ đầy choáng váng khó tin, không phải ông cụ không nghe hiểu lời Tô Khiết nói, ông cụ đây là không dám tin.
“Ông ơi, cháu xin lỗi ạ, thực ra mấy năm nay cháu vẫn luôn giấu ông rất nhiều chuyện, có điều chuyện mẹ cháu là con gái đã thất lạc nhiều năm của nhà họ Đường, cháu cũng vừa biết được gần đây, cháu không hề cố ý giấu ông.” Tô Khiết nghĩ đến mấy năm nay cô luôn giấu ông cụ, trong lòng vẫn hơi áy náy.
“Cháu, cháu nói thật sao? Cháu là cô cả nhà họ Đường mà họ vừa nhận lại hả?” Biểu cảm của ông cụ Tô vẫn hơi kinh ngạc như cũ, lúc này trong giọng điệu ông cụ còn ẩn chứa chút run rẩy.
“Vậy trên mặt cháu?” Bỗng dưng ông cụ Tô nhìn khuôn mặt của Tô Khiết rồi càng trừng lớn hai mắt, ông nhớ trong tấm ảnh mà ông xem, cô gái đó rất rất xinh đẹp.
“Ông ơi, cháu đã hóa trang mặt mình, cái ông nhìn thấy trong ảnh là dáng vẻ thật sự của cháu ạ.” Tô Khiết vội giải thích.
“Thật sao, vậy thật sự tốt quá đi, tốt lắm, không ngờ Tô Khiết nhà ông lại xinh đẹp thế kia, còn nữa, cháu, cháu là chuyên gia tâm lý học tội phạm hả?” Trước đó ông cụ Tô đã xem vô cùng nghiêm túc nên nhớ rất rõ.
“Vâng ạ.” Tô Khiết nhẹ nhàng gật đầu.
“Ha ha ha…” Đột nhiên ông cụ Tô cười lớn thành tiếng: “Tốt, thật sự rất tốt, thì ra cháu gái ông lại giỏi giang thế này, ông còn cứ lo cháu sẽ bị ăn hiếp, hiện giờ ông đã không cần lo lắng nữa.”
Chương 1167
“Ông ơi, cháu xin lỗi ông, chuyện cháu trở về nhà họ Đường đã không nói trước với ông, ông sẽ không giận cháu chứ ạ?” Tô Khiết hạ giọng thấy rõ, chuyện cô trở về nhà họ Đường đã không nói trước với ông cụ, không biết trong lòng ông cụ sẽ khó chịu hay không?
“Đứa nhóc này, cháu nghĩ linh tinh gì vậy, ông sao có thể tức giận, mẹ cháu là con gái nhà họ Đường, châu là cháu gái nhà họ Đường, nhận lại nhà họ Đường vốn là chuyện nên làm, hiện giờ cháu đã trở về nhà họ Đường, ông cũng đã có thể yên tâm triệt để, sau này ấy mà, chuyện của cháu sẽ do nhà họ Đường dốc lòng dốc sức nhỉ, ông cũng không cần ngày đêm lo lắng nữa.” Ông cụ Tô rõ ràng đã thở phào một hơi, thực ra ông rất rõ tình trạng cơ thể mình.
Ông thật sự sợ mình đi rồi, Tô Khiết sẽ không còn nơi nương tựa trên đời này nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao ông cứ sốt sắng gả Tô Khiết đi.
Có điều, hiện tại ông đã không cần lo lắng nữa, có chỗ dựa là nhà họ Đường, ai còn dám ăn hiếp Tô Khiết nhà ông.
Huống hồ chính Tô Khiết cũng giỏi giang, Tô Khiết nhà ông là chuyên gia tâm lý học tội phạm!!
“Ông ơi, ý ông là sau này ông không quan tâm cháu nữa ạ?” Tô Khiết không khỏi mỉm cười, ông cụ Tô thật sự yêu thương cô, dù là chuyện gì cũng đều nghĩ cho cô.
“Cháu là cháu gái của ông, đương nhiên ông sẽ quan tâm cháu, sau này cháu có chuyện gì đều do nhà họ Đường lo liệu, ví như hôn nhân đại sự của cháu v.v, vậy thì ông không cần lo lắng cháu sẽ gả cho người xấu nữa.” Lúc này vẻ mặt ông cụ Tô thấm đượm ý cười, là kiểu cười nhẹ nhõm thoải mái.
Ông cụ Tô không có kiểu tư tưởng phong kiến cũ, chỉ cần tốt cho Tô Khiết, có rất nhiều việc, ông đều vui vẻ tác thành.
Tất nhiên Tô Khiết thấu hiểu tấm lòng của ông cụ, trong lòng ấm áp, cô rất cảm động, hai mắt cũng hơi rơm rớm.
“Được rồi, ông thật sự hơi mệt, ông muốn nghỉ một lát, không phải lúc nãy Lưu Vũ gọi cháu xuống sao? Cháu đi xem thử rốt cuộc chúng muốn làm gì? Bây giờ ông đã biết khả năng của cháu nên chẳng lo lắng chút nào.” Ông cụ Tô không khỏe trong người, từ nãy ông đã thấm mệt, chỉ vì lo lắng cho Tô Khiết nên cứ không dám nghỉ ngơi.
“Vâng, vậy cháu xuống xem thử.” Sau khi Tô Khiết lo liệu cho ông cụ Tô xong, cô mới xuống lầu.
Dưới lầu, Tô Trung Dung, Lưu Vũ, Tô Nghiên Nghiên, còn có Tô Chí Long đều đang tụ tập ngồi trên sofa, hiển nhiên họ đang đợi Tô Khiết.
Thấy Tô Khiết đi xuống, Lưu Vũ nhanh chóng đá mắt với Tô Trung Dung, Tô Trung Dung biết ý, khẽ gật đầu.
Tô Khiết luôn tinh ý quan sát, đương nhiên cô nhìn thấy động tác lén lút của họ, trong lòng không khỏi cười nhạt.
“Tô Khiết, cháu xuống rồi, cháu xem quà thím mua cho cháu này, cháu qua đây thím quàng thử cho.” Lưu Vũ đứng dậy, vẻ mặt lập tức thấm đượm ý cười, lúc này, trong tay bà ta đang cầm một dải khăn lụa.
Đây chính là món quà bà ta nói, một dải khăn lụa, hơn nữa còn là khăn cũ?
“Thím có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Tô Khiết xuống lầu, đi thẳng sang một bên, ngồi xuống.
Lưu Vũ hơi ngượng ngùng, liếc nhanh Tô Trung Dung một cái.
“Tô Khiết, có lẽ cháu vẫn chưa biết tình hình hiện giờ của Tô thị, chú nói cháu biết, hiện giờ Tô thị đã hoàn toàn bất ổn, tổng cộng hai mươi phần trăm cổ phần trong tay chú bán được có mấy tỷ, có điều, dù chỉ mấy tỷ còn hơn bị hủy hoại trong tay, nếu cháu đồng ý, chú sẽ giúp cháu bán đi, vài tỷ cháu có thể mua được rất nhiều quần áo và giày dép đẹp mới.”
Chương 1168
Lúc Tô Khiết vừa lên lầu, mấy người bọn họ đã bàn bạc xong, Tô Khiết vốn ngốc nghếch ngờ nghệch, vì vậy, họ cảm thấy chỉ cần ông cụ không có đây, họ muốn lừa Tô Khiết sẽ rất dễ dàng.
Tô Khiết nhìn họ, đồng tử hơi thẫm lại, những người này thật sự quá đen tối, cô vừa xem thử, với giá cổ phiếu hiện giờ của Tô thị, ba mươi lăm phần trăm cổ phần trong tay ông cụ trước đây có thể bán được cả chục nghìn tỷ, bọn họ chỉ dùng mấy tỷ mà muốn giải quyết cô?
“Thật không? Các người sẽ không lừa tôi chứ?” Tô Khiết cố ý giả bộ ngây thơ, ướm hỏi.
“Tô Khiết, những điều chú nói là thật, chú là chú ruột của cháu, sao có thể lừa cháu.” Tô Trung Dung gật đầu lia lịa, ánh mắt ông ta rõ ràng càng đượm ý cười, ông ta cảm thấy Tô Khiết thật sự quá dễ lừa, lần này ông ta sắp phát tài rồi.
“Tô Khiết, chú cháu là người thân của cháu, tất nhiên luôn trăn trở vì cháu, nếu không chú cháu sẽ không lo chuyện bao đồng này đâu.” Lưu Vũ nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Tô Khiết, trong lòng cũng mừng thầm.
Tô Nghiên Nghiên và Tô Chí Long đều vui sướng như điên, Tô Khiết này thật sự quá dễ lừa.
“Không đúng đâu, ông vừa nói với cháu, giá cổ phiếu của Tô thị đã tăng lên, ông nói cổ phiếu trong tay cháu rất có giá trị, không thể nào chỉ bán được vài tỷ .” Tô Khiết khẽ chau mày, lại nhìn họ, vẻ mặt mang ý nghi ngờ vừa đủ.
Lưu Vũ nghe cô nói, hơi sửng sốt một lát, trong lòng thầm mắng ông cụ nhiều chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn đượm ý cười như trước: “Đúng vậy, vừa nãy chỉ tăng lên một chút đó thôi, nhưng chuyện giá cổ phiếu này ai cũng không nói chắc được, cái thứ này chính là lúc tăng lúc giảm, lúc nãy tăng một chút, nhưng bây giờ lại giảm rồi.”
“Đúng vậy, lại tụt rồi, hơn nữa còn tụt xuống thấp hơn, nếu cứ tụt giảm thế này, chú sợ là cũng chẳng bán được đến mấy tỷ đâu.” Tô Trung Dung vội phụ họa theo Lưu Vũ, trong lúc nói chuyện, ông ta còn bảo Tô Chí Long cho Tô Khiết xem một cổ phiếu đang tụt giá thảm hại: “Tô Khiết, cháu xem, cổ phiếu này sụt xuống ghê quá, nên nếu cháu định kiếm tiền thì nhất định phải bán đi nhanh chóng hết sức có thể, càng nhanh càng tốt.”
“Chị à, chị nghe lời ba tôi đi, ba tôi sẽ không lừa chị đâu.” Tô Nghiên Nghiên cũng không dằn lòng được, bắt đầu khuyên nhủ. Cả nhà này hiển nhiên đã thật sự xem Tô Khiết là con ngốc.
“Tô Khiết, đây là giấy ủy quyền, cháu ký tờ giấy này, những việc sau đó cứ để chú cháu toàn quyền thay cháu xử lý, dù việc gì cũng không cần cháu phải nhọc lòng, chú cháu đều sẽ xử lý đâu ra đấy cho cháu.” Tờ giấy ủy quyền mà Lưu Vũ vừa viết xong đã được đưa đến trước mặt Tô Khiết.
Bọn họ chuẩn bị cũng chu đáo thật, tất nhiên tờ giấy ủy quyền này mới là thứ quan trọng nhất, chỉ cần Tô Khiết ký tên, Tô Trung Dung sẽ có quyền xử lý tất cả mọi việc.
Tô Khiết liếc nhìn giấy ủy quyền, khóe môi nhẹ nhàng nặn ra một nụ cười mỉm, có điều cô chẳng nói gì.
“Tô Khiết, cháu nhanh ký đi, nhân lúc hiện giờ còn có thể kiếm được mấy tỷ, nếu cháu còn chần chừ, e rằng mấy tỷ cũng chả có đâu.” Tô Trung Dung thấy cô không phản ứng nên hơi sốt ruột thúc giục cô.
“Thôi đi, hay là cháu không bán nữa, hiện giờ cháu cũng không thiếu mấy tỷ kia.” Tô Khiết đẩy giấy ủy quyền trong tay Lưu Vũ ra, phất tay ra vẻ chẳng có gì to tát.
“Tô Khiết, Tô Khiết à, chú cháu giúp cháu nghĩ cách, không chừng có thể bán được nhiều tiền hơn, không chừng có thể bán được mấy chục tỷ đó.” Lưu Vũ nghe Tô Khiết nói, tưởng Tô Khiết thật sự chê tiền ít, nên bà ta quyết định lại nhỏ thêm ít máu.
Bỏ ra mấy chục tỷ để có thể lấy được hơn mấy chục nghìn tỷ cũng được đấy.
Hơn nữa, chỉ cần lừa được Tô Khiết ký giấy ủy quyền, chuyện sau này còn không phải do bọn họ nói cái là xong sao.
“Ông đã nói rồi, cấm cháu bán, bảo cháu giữ lại.” Tô Khiết nhìn bộ dạng của họ, trong lòng không khỏi cười giễu, cái điệu bộ này của Lưu Vũ nhìn thật ghê tởm.
Chương 1169
Nghe Tô Khiết nói vậy, Lưu Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại là ông cụ nhiều chuyện, cái ông già đó sao không nhanh chết đi cho xong.
“Tô Khiết, cháu phải biết là, hiện giờ Nguyễn thị thu mua Tô thị, cậu ba Nguyễn nổi tiếng gian xảo quỷ quyệt, thực ra chính hắn đã cướp mất cổ phần trong tay chú, hắn đã cướp mất cổ phần của chú, sau đó chắc chắn sẽ cướp của cháu, cả chú cũng không phải đối thủ của hắn, một cô gái như cháu sao có thể là đối thủ của hắn chứ, nên là, chú thật sự rất lo lắng thay cháu.”
“Đúng đó, Tô Khiết, cháu tuyệt đối không phải đối thủ của mấy kẻ đó, đến lúc đó, cháu sẽ bị họ ăn đến xương cũng chẳng còn, lúc đó cổ phần trong tay cháu sẽ không giữ được nữa, chúng thấy một cô gái như cháu sẽ rất dễ ức hiếp, chắc chắn sẽ không cho cháu tiền, lúc đó e là chúng sẽ làm hại tính mạng của cháu, vậy nên, cháu giao chuyện này cho chú cháu xử lý mới thích hợp nhất.” Lưu Vũ tiếp tục khuyên nhủ Tô Khiết, có điều giọng điệu lúc này của bà ta hơi khẩn thiết.
“Nguyễn Hạo Thần đáng sợ vậy sao?” Tô Khiết cau mày, cô thừa nhận Nguyễn Hạo Thần có nhiều lúc hơi âm hiểm, hơi đen tối, nhưng Nguyễn Hạo Thần trước giờ làm ăn quang minh chính đại, giữ chữ tín, nếu không việc làm ăn của anh có thể quy mô thế kia sao?
“Tất nhiên rồi, cháu không biết cái tên Nguyễn Hạo Thần kia âm hiểm thế nào, gian xảo thế nào, tàn nhẫn thế nào đâu, Nguyễn Hạo Thần nổi tiếng ngoan độc, không từ thủ đoạn, hắn cũng có thể giết người để đạt được ước muốn của bản thân, nghe nói, hắn đã giết khá nhiều người rồi, vậy nên, chuyện hiện giờ trong tay cháu có ba mươi lăm phần trăm cổ phần Tô thị là một điều rất nguy hiểm, lỡ như Nguyễn Hạo Thần vì để cướp cổ phần trong tay cháu mà lúc đó…” Bây giờ Lưu Vũ muốn lập tức dọa cho Tô Khiết sợ hãi, vì để Tô Khiết ký tên giấy ủy quyền mà bà ta cũng thật lao tâm khổ tứ.
“Ý của thím là, Nguyễn Hạo Thần sẽ giết cháu để lấy được cổ phần trong tay cháu?” Ánh mắt Tô Khiết sa sầm, trong giọng nói còn ẩn chứa chút giễu cợt.
“Đương nhiên rồi, ngay từ đầu Nguyễn Hạo Thần vì để lấy được cổ phần trong tay chú cháu mà suýt chút đã bức chú cháu chết, vì vậy, cháu nhanh chóng giao hết mọi việc cho chú cháu xử lý đi, nếu không đợi đến khi Nguyễn thị ra tay với cháu, tất cả đều đã muộn rồi.” Lưu Vũ không hề nghe ra ý chế giễu trong giọng điệu của Tô Khiết, bà ta chỉ tưởng Tô Khiết sợ hãi lời bà ta vừa nói.
“Cô cả, thư ký Lưu của Nguyễn thị đã đến ạ, anh ta nói muốn gặp cô ạ.” Ngay lúc này, quản gia đến trước mặt Tô Khiết, cung kính thông báo.
“Xem đi, thím đã nói mà, Nguyễn thị chắc chắn sẽ không tha cho cháu, lần này thư ký Lưu đến nhất định là để ép cháu giao ra ba mươi lăm phần trăm cổ phần, hiện giờ cháu nên tin lời thím nói rồi nhỉ?” Lưu Vũ nghe quản gia nói, hai mắt nhanh chóng lóe lên, bà ta cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội tốt, lúc này, lời nói của bà ta đúng là những suy nghĩ trong lòng, đúng là bà ta tưởng thư ký Lưu đến ép buộc Tô Khiết giao ra cổ phần.
“Tô Khiết à, chúng ta là người một nhà, chú tuyệt đối sẽ không lừa cháu, cháu cứ giao chuyện cổ phần của cháu cho chú xử lý, chú nhất định sẽ giúp cháu đạt được lợi ích lớn nhất.” Tô Trung Dung cũng tranh thủ những phút cuối cùng khuyên nhủ Tô Khiết.
“Đúng vậy đó Tô Khiết, lúc này cháu chỉ có thể tin chú cháu, cháu nhanh nhanh ký tên giấy ủy quyền này, giao cho chú cháu toàn quyền xử lý mọi việc đi.” Lưu Vũ lại đưa giấy ủy quyền đến trước mặt Tô Khiết, hận không thể thay Tô Khiết ký tên.
“Cũng không cần gấp vậy chứ? Nếu thư ký Lưu đã đến thì cứ xem trước đi hẵng nói.” Tô Khiết cười thầm, lúc này thư ký Lưu đã đến, tiếp sau đây vở kịch này chắc chắn sẽ càng đặc sắc.
Nếu đã vậy, không bằng cứ nghiêm túc xem kịch!!
Tô Khiết không quan tâm đến đám người Lưu Vũ nữa mà chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt ung dung, thoải mái, đợi xem kịch hay.
Lúc này, quản gia dẫn thư ký Lưu vào, còn có mấy người đi phía sau thư ký Lưu. Mấy người đó vừa nhìn đã biết là những nhân vật tinh anh, tài giỏi trên thương trường.