“Tôi thấy sợ rằng cậu ba Nguyễn còn lười chẳng muốn liếc mắt nhìn chị cô nữa kìa, e là chị cô chưa từng gặp cậu ba Nguyễn lần nào trong mấy bữa đến nhà họ Nguyễn đúng không? Cậu ba Nguyễn không thích thì sẽ không quan tâm đến mấy người đâu.” Gương mặt Hạ Điềm Điềm toát ra vẻ mỉa mai, nhưng trong lòng cô ta ghen tị muốn chết.
Dù có nói thế nào đi chăng nữa, có thể được hai ông bà nhà họ Nguyễn đồng ý cũng tốt rồi, cô ta quyết định ngày mai phải đến nhà họ Nguyễn một chuyến để lấy lòng bọn họ.
“Ai nói cậu ba Nguyễn không thích chị tôi, ai nói cậu ba Nguyễn không quan tâm đến chị tôi, hôm qua lúc chị tôi đến nhà họ Nguyễn, cậu ba Nguyễn luôn ở nhà nói chuyện với chị đó, bầu bạn với chị tôi suốt cả ngày, cuối cùng cậu ba Nguyễn còn đích thân đưa chị tôi về nhà, cậu ba Nguyễn còn tặng rất nhiều hoa nữa.” Lúc Cổ Linh Linh nói thế, cô ta đắc ý đến mức muốn bay lên trời.
“Thật không ngờ cậu nhóc nhà họ Nguyễn lại mù đến cỡ này.” Sắc mặt bà cụ Đường sầm xuống, ông cụ Nguyễn làm bậy, bà ta tức giận thì tức giận, nhưng bà ta biết ông cụ Nguyễn là người như thế nào.
Bà ta cứ nghĩ Nguyễn Hạo Thần là một người hiểu lý lẽ, không ngờ cũng hồ đồ như thế, hừ, cậu ta mới ly hôn với Tô Khiết chưa được bao lâu mà đã ân ân ái ái với người con gái khác rồi, người đàn ông như thế này chẳng phải hạng gì tốt lành.
“Kể từ ngày hôm nay, không cho phép bất kỳ ai trong nhà họ Nguyễn vào nhà chúng ta nữa.” Trong đôi mắt sâu thẳm của bà cụ Đường toát ra vẻ giận dữ, nghe như có vẻ nhấn mạnh chuyện trước đó, nhưng rõ ràng lần này bà ấy càng kiên định hơn.
Rõ ràng khi nãy bà cụ Đường chỉ tức ông cụ Nguyễn mà thôi chứ không hề giận Nguyễn Hạo Thần, bây giờ bà ta hoàn toàn giận Nguyễn Hạo Thần rồi, bà ấy nói thế là nhắm vào anh.
Ánh mắt Tô Khiết thay đổi nhanh chóng, hôm qua Nguyễn Hạo Thần bầu bạn với Cổ Doanh Doanh cả ngày à?
Cô lại nhìn sang Cổ Doanh Doanh, bây giờ cô ta trang điểm hơi đậm, trông có vẻ rất tỉ mỉ.
“Cô nói bậy, tôi không tin, làm sao có thể thế được.” Hạ Điềm Điềm nghe nói cậu ba Nguyễn đã bầu bạn với Cổ Doanh Doanh cả ngày, cô ta biến sắc ngay lập tức, cô ta không tin, làm sao có thể thế được.
Trác Hiểu Lam ở gần đó hơi biến sắc, Cổ Doanh Doanh thật sự muốn vào nhà họ Nguyễn làm dâu sao? Nguyễn Hạo Thần có đồng ý không?
“Đây là sự thật, cô không tin thì đi hỏi ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đi, còn không tin nữa thì có thể đi hỏi cậu ba Nguyễn cũng được.” Cổ Linh Linh nhìn Hạ Điềm Điềm rồi nở nụ cười đắc ý.
Tô Khiết nhìn Cổ Linh Linh, Cổ Linh Linh nói chắc nịch như đinh đóng cột, vẻ mặt cô ta có vẻ rất đắc ý, nhìn lại có vẻ tự nhiên, rõ ràng không giống như đang nói dối.
Cổ Doanh Doanh vẫn luôn đứng lặng thinh ở đó, cô ta không nói gì, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, có điều Cổ Doanh Doanh luôn cúi đầu, Tô Khiết không nhìn thấy vẻ mặt cô ta.
“Làm sao có thể thế được? Làm sao có thể thế được? Sao cậu ba Nguyễn có thể thích Cổ Doanh Doanh?” Hạ Điềm Điềm lắc đầu, rõ ràng cô ta khó lòng tin tưởng nổi, hoặc cũng có thể nói là khó lòng chấp nhận nổi.
“Làm sao cậu ba Nguyễn không thể thích chị của tôi kia chứ, cậu ba Nguyễn còn hẹn chị tôi đi ăn cơm vào tối nay nữa kia kìa, còn nói là muốn đi xem phim với chị tôi nữa.” Cổ Linh Linh nở nụ cười đắc ý, cô ta tiếp tục khoe khoang.
Tô Khiết quay sang nhìn Cổ Linh Linh, cô có thể nhận ra được Cổ Linh Linh khoe khoang thì đúng là khoe khoang thật, nhưng lại không giống như đang nói dối.
Tô Khiết hơi nhếch môi, bây giờ cậu ba Nguyễn biết theo đuổi con gái rồi, tặng hoa, ăn cơm, xem phim, đầy đủ hết cả.
Hình như đều là cô dạy cậu ba Nguyễn mà ra.
“Linh Linh, đi ra ngoài hít thở không khí với chị đi.” Cổ Doanh Doanh lại lên tiếng với vẻ dịu dàng và từ tốn như cũ, trông có vẻ rất dịu dàng hiền hậu.
Chương 1111
Trong lúc nói chuyện, cô ta dẫn Cổ Linh Linh đi ra ngoài ban công, chỉ để lại một mình Hạ Điềm Điềm đứng ngẩn ngơ ở đó.
“Nhìn tình hình thì chắc là nhà họ Nguyễn muốn liên hôn với nhà họ Cổ rồi, chuyện này sắp tới rồi đây.” Có người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Trước giờ cậu ba Nguyễn đều không mê gái, nhiều năm nay cậu Thần chẳng có người phụ nữ nào cả, không ngờ bây giờ lại thích Cổ Doanh Doanh?”
“Cổ Doanh Doanh có tiếng dịu dàng hiền thục, đoan trang đứng đắn, đúng là cô gái thích hợp để lựa chọn làm vợ, hơn nữa không thể xem thường thực lực của nhà họ Cổ được, cậu ba Nguyễn lựa chọn Cổ Doanh Doanh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Cũng đúng, với điều kiện của cậu ba Nguyễn, các cô gái bình thường cũng không dám trèo cao, cũng chỉ có gia thế của Cổ Doanh Doanh mới xứng với anh ấy thôi.”
Rõ ràng danh tiếng của Cổ Doanh Doanh không tệ, bởi thế mọi người đều đánh giá cao liên hôn giữa nhà họ Cổ và nhà họ Nguyễn.
“Chỉ có điều, nếu đã là thế thì không biết sẽ có bao nhiêu cô gái đau buồn tuyệt vọng nữa.” Có người nói nửa thật nửa giả: “Làm gì có cô gái nào trong thành phố A không muốn cưới cậu Thần chứ?”
“Đúng rồi, sao tối nay không thấy cậu Thần đến thế?”
Rốt cuộc cũng có người phát hiện ra vấn đề: “Theo lý mà nói với quan hệ giữa nhà họ Nguyễn và nhà họ Đường, cậu ba Nguyễn nên đến chứ chỉ?”
“Cậu chẳng biết gì hết, bây giờ cậu ba Nguyễn đã có chốn về rồi, chắc chắn cố tình né tránh để làm vui lòng cô Cổ đấy, vốn dĩ nhà họ Đường tổ chức tiệc là để chọn chồng cho con gái nhà bọn họ, dù gì cậu ba Nguyễn cũng ưu tú như thế, nếu như anh ấy đến đây vào tối hôm nay, lỡ bị cô chiêu nhà họ Đường thích thì phải làm sao đây?” Có người bắt đầu phân tích đến là rõ ràng mạch lạc.
Tô Khiết hơi mím môi, sợ bị cô thích à? Không tốt sao?
“Nghe cậu nói kìa, cô Cổ kém hơn cô Đường nhiều kia mà?” Có người lập tức phản bác ngay.
“Cậu không hiểu đâu, cô Đường và cô Cổ không cùng một mẫu người, chắc hẳn cậu ba Nguyễn thích mẫu người như cô Cổ, điều đó chứng tỏ rằng cậu ba Nguyễn chỉ một một dạ với cô Cổ mà thôi.”
“Lẽ nào tôi mời cậu ba đến mà cậu ba lại bảo là không có hứng, còn nói ai có hứng thì đi, hóa ra cậu ba đã có chốn về rồi.” Không biết Đường Lăng đã đứng bên cạnh Tô Khiết từ lúc nào, anh ta khẽ lắc đầu, gương mặt có vẻ tiếc nuối.
Tiểu Thất nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Đường Lăng, đôi môi anh ta co rút, anh cả muốn kiếm truyện hả?
Rốt cuộc anh cả xấu tính như thế từ bao giờ?
Nghe Đường Lăng nói thế, mí mắt Tô Khiết giật giật trong vô thức, e là người này sợ thiên hạ không đủ loạn?
Rõ ràng bà cụ Đường đang tức giận vì chuyện này kia mà.
“Ai thèm cậu ta đến, đi dặn dò người hầu, nếu sau này thấy người của nhà họ Nguyễn đến đây thì đóng cửa ngay lập tức, nhất là Nguyễn Hạo Thần.” Quả nhiên bà cụ Đường lập tức nổi nóng bồi thêm một câu.
Tô Khiết nghe bà cụ Đường nói thế, suýt nữa cô đã sặc nước miếng, nếu thấy Nguyễn Hạo Thần đến thì lập tức đóng cửa ngay? Sao chuyện này lại trở nên nghiêm trọng như thế chứ.
Có điều theo ý của Đường Lăng, rõ ràng tối nay Nguyễn Hạo Thần sẽ không đến.
Thật ra anh ta có đến hay không cũng có gì đâu? Anh ta không có hứng đến đây, ai lại thèm anh ta đến kia chứ.
Trong lòng anh ta đã có cô Cổ, một lòng một dạ, muốn tránh hiềm nghi, đó là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến cô cả.
Chương 1112
Bọn họ đã ly hôn rồi, chuyện của anh ta vốn không có liên quan gì đến cô hết.
Tiểu Thất nghe thấy lời của bà cụ Đường mà kinh ngạc, bây giờ bà cụ Đường ra mệnh lệnh như thế, thế tới lúc anh ba đến đây thì phải làm sao?
Thật sự bị nhốt ở bên ngoài hả?
Quản gia cũng kinh ngạc khi nghe bà cụ Đường dặn dò như vậy, trong lúc nhất thời ông ta hơi do dự, vừa khéo ông cụ Đường đi về phía bọn họ, quản gia lập tức hỏi ý kiến của ông cụ.
“Ừm, nghe lời bà chủ đi, cứ làm theo lời bà chủ.” Trước giờ ông cụ Đường luôn làm theo lời bà cụ Đường.
Nhưng bà cụ Đường đang đứng ở trong góc khuất, những người khác đều cách xa nên không hề nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Quản gia thấy ông cụ đã đồng ý rồi bèn vội vàng đáp vâng, ông ta đi dặn dò người hầu.
Trác Hiểu Lam đi đến trước mặt Hạ Điềm Điềm, nói khe khẽ gì đó với cô ta, gương mặt Hạ Điềm Điềm mới bình tĩnh trở lại.
“Ông cụ, bà cụ, cậu ba Nguyễn đến rồi.” Chỉ có điều quản gia vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu đã vội vàng chạy về, rõ ràng gương mặt ông ta có vẻ là lạ.
Đôi mắt Tô Khiết hơi sáng lên, không phải Nguyễn Hạo Thần nói là không tới sao? Sao bây giờ anh lại đến?
“Đóng cửa, ngăn cậu ta lại, không cho vào.” Bà cụ Đường dứt khoát ra lệnh mà không buồn nghĩ ngợi, thái độ của bà cụ rất kiên quyết, có thể nhận ra rằng bà cụ thật sự rất giận Nguyễn Hạo Thần.
Ông cụ Đường không nói gì, rõ ràng chỉ cần là lời của bà cụ Đường nói thì ông ấy sẽ không có ý kiến gì cả.
Tất nhiên Phạm My sẽ không phản bác.
“Bà nội, có lẽ đến tìm cô chiêu nhà họ Cổ thì sao? Chúng ta cản lại thì không ổn lắm đâu nhỉ?” Đường Lăng chớp chớp mắt, anh ta cười mỉm, trước đó đã kêu Nguyễn Hạo Thần đến mà không chịu, đáng đời.
“Thế thì kêu cô Cổ đi ra gặp cậu ta.” Bà cụ Đường vừa nghe thấy thế, gương mặt toát lên vẻ tức giận.
“Bà nội, lẽ nào chúng ta đuổi cô Cổ ra ngoài à? Làm thế không thích hợp lắm nhỉ.” Đường Lăng nhếch môi, xem ra hôm nay bà nội đã quyết định như thế rồi.
“Không cần đuổi, cô Cổ vừa nghe thấy cậu ba Nguyễn đến thì đảm bảo chạy ra còn chưa kịp, để hai người bọn họ đi ăn cơm, đi xem phim đi.” Rõ ràng bà cụ Đường hừ một tiếng trong lúc nói chuyện.
Giọng điệu của bà cụ Đường hoàn toàn không chừa lại đường thương lượng.
Đường Lăng khẽ thở dài, xem ra thật sự khó xử rồi, trò đùa này làm hơi quá, chỉ có điều anh ta cũng không ngờ Nguyễn Hạo Thần lại đến đây vào lúc này.
Nếu như đến sớm hơn một chút hoặc đến trễ hơn một chút thì sẽ không như vậy.
Nếu như đến trễ hơn một chút, anh ta chắc chắn có thể nhân lúc bà nội không để ý mà thả cho anh vào.
Nếu như đến sớm hơn một chút thì anh ta đã không nói mấy lời lẽ như thế rồi, khi ấy, anh ta cũng hơi tức giận khi nghe thấy Cổ Linh Linh nói vậy, anh ta biết tính cách của Nguyễn Hạo Thần, chắc chắn Nguyễn Hạo Thần sẽ không bầu bạn với Cổ Doanh Doanh như lời Cổ Linh Linh nói, nhưng việc ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn chọn Cổ Doanh Doanh lại là thật
Cũng vì Nguyễn Hạo Thần không xử lý thỏa đáng nên mới xảy ra chuyện như thế này, bởi vậy anh ta mới tức giận, anh ta biết bà nội mình cũng tức giận vì nguyên nhân này.
“Cậu ba Nguyễn, quản gia đã đi thông báo rồi, xin cậu đợi một lát.” Bây giờ cậu ba Nguyễn đang bị cản lại ở bên ngoài, người ta không cho anh vào.
Cậu ba Nguyễn khẽ nhíu mày, bắt đầu từ bao giờ mà phải đi thông báo khi thấy đến nhà họ Đường? Chuyện quái gì thế này?
Cậu ba Nguyễn không màng đến anh ta, anh đi thẳng vào trong.
Chương 1113
Bình thường có vào hay không vào thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng bây giờ vợ anh đang ở trong đó, anh không vào mà được à?
“Cậu ba Nguyễn, phiền cậu đợi một lúc.” Người đó chắn trước mặt cậu ba Nguyễn, khi nãy quản gia đã dặn dò rồi, không cho cậu ba Nguyễn vào, nói đây là ý của bà cụ.
Ai nấy cũng biết trong nhà họ Đường, mọi thứ đều phải nghe theo lệnh của bà cụ kia chứ.
Cậu ba Nguyễn nghiêng đầu sang lạnh lùng nhìn anh ta, anh đanh giọng mà nói: “Tránh ra.”
“Cậu ba Nguyễn, chúng tôi chỉ là người hầu thôi, xin anh đừng làm khó chúng tôi, đây là mệnh lệnh của bà chủ, chúng tôi cũng đâu có cách nào.”
“Lệnh của bà cụ à?” Nguyễn Hạo Thần nhíu mày lại, bà cụ sai người cản anh hả? Tại sao chứ?
Trước giờ bà cụ vẫn rất thích anh kia mà? Trước giờ vẫn luôn đối xử tốt với anh? Tại sao bây giờ lại không cho anh vào trong?
“Dạ, đúng là mệnh lệnh của bà chủ, chứ bằng khônng chúng tôi nào dám cản đường anh.” Người hầu vội vàng giải thích.
“Tại sao?” Cậu ba Nguyễn tin lời anh ta nói, nhưng cậu ba Nguyễn không hiểu vì sao lại như thế?
“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng quản gia đã đi hỏi ý của bà cụ rồi, nên xin cậu ba Nguyễn đợi một lát.”
Nguyễn Hạo Thần khẽ híp mắt lại, bình thường anh vào nhà họ Đường chẳng bao giờ bị cản lại, thế mà hôm nay tổ chức tiệc như thế lại không cho anh vào?
Chuyện này kỳ quái thật!
“Bà nội, bà cần gì phải giận dữ kia chứ, bà cản cậu ta ở bên ngoài thì lại khiến cho nhà họ Đường chúng ta trông có vẻ nhỏ nhen, giống như chúng ta thẹn quá thành giận, Tô Khiết không buông bỏ được vậy.” Đường Lăng biết bà cụ không lên tiếng thì chuyện này phiền phức rồi, cho dù có thế nào thì cũng cho Nguyễn Hạo Thần vào trước đã.
“Tô Khiết, cháu nói đi?” Bà cụ Đường quay sang nhìn Tô Khiết.
“Cháu cảm thấy anh cả nói đúng.” Tô Khiết hơi mím môi, thật ra cô cảm thấy không cho Nguyễn Hạo Thần vào đây thì kỳ quá, cho dù là với nhà họ Đường hay là Nguyễn Hạo Thần.
Dù có thế nào cũng không đến mức cản Nguyễn Hạo Thần ở bên ngoài.
Hơn nữa Nguyễn Hạo Thần thân thiết với ai, yêu ai cũng là tự do của anh, không có lý do gì cản anh ở bên ngoài vì chuyện này cả.
“Được rồi, nghe lời Tô Khiết đi vậy, để cho cậu ta vào.” Bà cụ Đường gật đầu, xem như đồng ý rồi lại bổ sung thêm một câu: “Kêu cậu ta vào tìm cô Cổ của cậu ta đi.”
Khóe môi Đường Lăng giật giật, Nguyễn Hạo Thần đến tìm cô chiêu của nhà họ Cổ à? Có quỷ mới tin đấy.
Đợi đến khi Nguyễn Hạo Thần vào đây, cô chiêu của nhà họ Cổ sẽ bị vả mặt mất.
“Dạ, dạ, tôi lập tức đi ngay.” Rõ ràng quản gia thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Tô Khiết, đến đây với bà nào. Để bà giới thiệu cháu của ông Lý cho cháu, còn cho cháu làm quen với con trai của chú Hạ nữa.” Ánh mắt bà cụ Đường hơi thay đổi, rồi sau đó bà ấy kéo Tô Khiết đi về phía mấy thanh niên đang tụ tập.
Khóe môi Đường Lăng co rút, bà nội muốn gây chuyện hả? Hơn nữa còn muốn gây ra chuyện lớn.
“Thấm Nhi, qua đây, cháu qua đây.” Ông cụ Lý vừa nhìn thấy Tô Khiết đã đứng dậy chào hỏi, ông gọi Tô Khiết đến bên cạnh mình.
“Nhiên, đây là Thấm Nhi, cháu còn không mau chào hỏi đi.” Ông cụ Lý chỉ mong có thể kéo cháu trai của mình ra trước.