Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1753


Lúc này anh rất yên lặng nhưng dù là yên lặng như vậy nhưng cũng không thể khiến người khác bỏ qua sự tồn tại của anh, ngược lại còn khiến người khác cảm thấy khó thở.


“Tổng giám đốc Nguyễn?” Ban đầu viện trưởng Lục không dám quấy rầy anh nhưng thấy anh cứ nghĩ mãi không nói thì cuối cùng vẫn không kìm được cất tiếng hỏi.


“Khi đó cô ấy bị thương ở bụng, viện trưởng Lục có biết cô ấy bị thương thế nào không?” Nguyễn Hạo Thần ngước mắt, đôi mắt thâm thuý mà lạnh lùng khiến người khác cảm thấy sởn tóc gáy.


Ánh mắt đó quá lạnh lùng, quá đáng sợ!


Viện trưởng Lục nhìn vào ánh mắt anh, dường như đã bị doạ sợ, người ông ta hơi cứng lại sau đó hình như còn vô thức nuốt nước bọt, vẻ mặt cũng càng thêm thận trọng: “Tôi nhớ lúc đó là ông cụ Tô đích thân đưa cô Tô vào đây, vì tôi với ông Tô cũng coi như có quen biết cho nên ông ấy tới tìm tôi luôn, tình huống lúc đó tôi vẫn có thể nhớ rõ, nhưng ông Tô không nhắc tới vấn đề cô Tô bị thương, hiển nhiên là có ý giấu giếm nên tôi cũng không hỏi nhiều…”


Viện trưởng Lục dừng lại, nhìn Nguyễn Hạo Thần thì thấy anh hơi mím môi nhưng không có ý định nói gì, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần lúc này lạnh lùng đến đáng sợ.


Viện trưởng Lục thầm thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Theo như phán đoán của tôi thì lúc đó bụng cô Tô đã chịu một đòn rất mạnh.”


“Bị đòn rất mạnh thế nào?” Vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần lập tức trầm xuống, đôi mắt vốn đã lạnh thoáng chốc lại trở nên lạnh đến cực điểm.


Bị một đòn rất mạnh? Đang yên đang lành sao lại bị như vậy?


Sáu năm trước? Khi đó cô vừa về nhà họ Tô không bao lâu.


Lúc đó có lẽ những người nhà họ Tô áp bức cô khắp nơi.


Là do những người nhà họ Tô gây nên?


Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến đây, áp suất không khí lạnh lẽo lan ra toàn thân, nhiệt độ trong văn phòng dường như giảm xuống vài độ.


Viện trưởng Lục thấy anh như vậy, không biết là do sợ hãi hay do lạnh mà lại hơi run rẩy.


Lần này viện trưởng Lục không trả lời ngay, hiển nhiên có chút do dự.


Nguyễn Hạo Thần không giục ông ta, nhưng đôi mắt thâm trầm, lạnh lùng lẳng lặng nhìn ông ta, không nói lời nào nhưng vẫn đầy uy lực.


Ít ai có thể cưỡng lại được ánh mắt này của Nguyễn Hạo Thần.


Tay viện trưởng Lục càng run hơn, trán đổ mồ hôi lạnh, rất rõ ràng lúc này ông ta đang hơi căng thẳng, sợ hãi.


Viện trưởng Lục đưa tay lên lau trán, dưới cái nhìn chăm chú của Nguyễn Hạo Thần, cuối cùng cũng không chống cự nổi nên nói tiếp: “Là do ngoại vật gây nên, tôi nhớ khi đó ngoài vùng bụng ra, những nơi khác trên người cô Tô cũng có sẹo, hơn nữa nhìn những vết thương đó cũng không phải một lần mà tạo thành.”


Không phải một lần mà tạo thành, vậy là hai lần, ba lần, thậm chí là nhiều lần.


Ý trong lời viện trưởng Lục đã rất rõ ràng.


Mặc dù ông ta không nói thẳng nhưng vẫn rất dễ liên tưởng đến tình huống lúc đó, khi ấy Tô Khiết bị đánh, mà còn không chỉ một lần.


Có lẽ là do vết thương ở bụng quá nghiêm trọng nên không giấu được, lại bị ông cụ phát hiện nên mới đưa vào bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK