Mợ chủ không phải hạng người đó!
Nên anh cảm thấy có khi nào lão đại đã hiểu lầm chuyện gì rồi không?
Liệu bọn họ có bỏ sót thông tin quan trọng nào đó trong chuyện này không?
Cậu ba Nguyễn nghe Cố Ngũ nói thế, thì nhanh chóng dời mắt, nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, như muốn lăng trì Cố Ngũ ngay.
Cố Ngũ đang cố ý xát muối vào vết thương anh đúng không?
“Lão đại, tôi cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.” Cố Ngũ rùng mình ngay, ánh mắt của lão đại thật đáng sợ.
“Lão đại, có khi nào anh hiểu lầm chuyện gì không?” Cố Ngũ ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định liều mạng hỏi thêm câu nữa.
“Hiểu lầm? Tôi cũng hy vọng đây chỉ là hiểu lầm.” Cậu ba Nguyễn ngẩn người, thầm thở dài, anh cũng mong mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Nhưng đây có thể là hiểu lầm ư?
Lúc nãy Tô Khiết đã nói rất rõ, trong tim cô, Đường Minh Hạo mãi mãi là người quan trọng nhất.
Còn chuyện nào khiến anh đau lòng hơn chuyện này?
Giờ cậu ba Nguyễn hoàn toàn không suy nghĩ chuyện nào khác, anh không bao giờ nghĩ Đường Minh Hạo sẽ là con trai mình.
Cậu ba Nguyễn hoàn toàn không nghĩ đến điều này.
Giờ anh đã biết sự tồn tại của bé cưng Vũ Kỳ, cũng biết mình có một cô con gái, cảm thấy ông trời đã yêu thương anh lắm rồi, nên chưa bao giờ dám nghĩ mình vẫn còn một cậu con trai.
Dù gì chuyện sinh đôi một trai một gái là cực kỳ hiếm, với xác suất một trên chục triệu thậm chí là trăm triệu.
Cậu ba Nguyễn hoàn toàn không ngờ chuyện tốt như thế lại rơi xuống đầu mình.
Đây vốn là chuyện anh không dám mơ tưởng đến.
Nên chuyện này không thể trách cậu ba Nguyễn được.
Cố Ngũ nghe lão đại nhà mình nói thế thì nhất thời không nói gì nữa, dù gì giờ anh không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh cảm thấy nên điều tra rõ ràng trước đã rồi hẵng nói tiếp.
Mà lúc này ở nhà họ Đường.
“Mẹ, con đã đấu cho mẹ mấy món bảo bối này.” Đường Minh Hạo dâng hết đồ mình vừa đấu về, tới trước mặt Tô Khiết.
“Đồ là do con đấu, nhưng tiền là do Nguyễn Hạo thần trả.” Tô Khiết nhìn cậu bé, dù trên mặt đang nở nụ cười, nhưng vẻ mặt lại hơi phức tạp.
Đường Minh Hạo sửng sốt một lát, rồi khẽ ho một tiếng: “Nguyễn Hạo thần tố cáo với mẹ nhanh thế cơ ạ!”
Đường Minh Hạo là một anh bạn nhỏ thông minh, nên đoán ra ngay: “Chú ấy nhanh thật.”
“Nên con có thể giải thích với mẹ một lát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Mặc dù lúc nãy khi cậu ba Nguyễn gọi tới, Tô Khiết đã ra sức bảo vệ con trai mình, nhưng Đường Minh Hạo phải cho cô một lời giải thích về chuyện hôm nay.
Cậu bé chỉ là một đứa trẻ, thế mà dám chạy tới Hồng Nguyệt Lâu phá rối?
Hồng Nguyệt Lâu là nơi cậu bé có thể phá rối à?