Chương 1216
Thấy cô đang giở tính trẻ con với mình, môi cậu ba Nguyễn không tự chủ được nhếch lên, nụ cười trên mặt cũng lan rộng ra…
Cảm giác này thật tuyệt.
Tô Khiết nhìn nụ cười trên mặt anh mà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn cắn anh một cái, cô phát hiện người đàn ông này sao mà đáng ghét thế chứ?
Tô Khiết không ý thức được lúc này mình đã không còn là chuyên gia tâm lý học tội phạm tài ba, lúc này cô chỉ là một cô gái nhỏ với tính tình trẻ con.
“Được rồi, được rồi.” Nguyễn Hạo Thần bước lên, ôm lấy cô, hơi cúi đầu hôn lên đôi môi càng ngày càng vểnh lên cao của cô, mắt anh hơi tối đi: “Em biết không? Bộ dạng em lúc này vô cùng quyến rũ, vô cùng mê người, nếu em nhìn anh như vậy nữa, anh thật sự sẽ không nhịn được mà muốn em đấy.”
Đối với cậu ba Nguyễn, lúc nào cô cũng quyến rũ, lúc nào cũng mê người khiến anh không thể kiểm soát.
Trác Hiểu Lam đứng ở nơi xa nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, cô ta chưa thấy Nguyễn Hạo Thần như vậy bao giờ.
Anh lúc này rất dịu dàng, rất thoải mái, còn có một chút vô lại, không đứng đắn và lưu manh.
Trác Hiểu Lam rất rõ, chỉ có Tô Khiết mới có thể khiến anh như vậy.
Vì sao lại là Tô Khiết? Vì sao lại là Tô Khiết?
Vì sao không thể là…
Trác Hiểu Lam nắm chặt tay, lại nắm chặt tay hơn nữa, chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt, cô ta cũng không cảm giác được gì. Tô Khiết cảm thấy như có người đang nhìn mình từ phía sau, ánh nhìn kia càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Tô Khiết liếc mắt nhìn ra phía sau, nhưng Trác Hiểu Lam đã nhanh chóng lui lại trốn đi, cho nên Tô Khiết không nhìn được gì cả.
“Có chuyện gì vậy?” Nguyễn Hạo Thần thấy động tác của cô thì hơi chau mày lại. “Em có cảm giác như có ai đó đang nhìn chúng ta, đi thôi, đi về trước đi.” Tuy rằng Tô Khiết không phát hiện được ai nhưng trong lòng cô lại cảm thấy bất an. Tô Khiết nheo mắt, cô cũng không nói gì nữa mà dẫn anh nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Cùng lúc này, ở trong phòng bệnh, điện thoại của ông cụ Nguyễn đột nhiên đổ chuông.
Ông cụ Nguyễn mở di động ra, lúc nhìn thấy hình ảnh được gửi đến thì ông tức giận đến mức thiếu chút nữa là đập nát di động.
“Con ranh chết tiệt, đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ.” Ông cụ Nguyễn run lên vì tức giận: “Con ranh này đúng là không biết xấu hổ.”
“Làm sao vậy?” Bà cụ Nguyễn cuống quýt nhích lại gần, sau đó nhìn thấy hình ảnh Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đứng hôn nhau ở bệnh viện.
“Là ai gửi tới?” Bà cụ Nguyễn nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
“Quan tâm chuyện ai gửi tới làm gì, tôi nghĩ bức ảnh này gửi đến thật đúng lúc, tôi muốn cho tất cả mọi người biết chuyện con ranh không biết xấu hổ kia hại tôi bị ‘thương nặng’ như vậy mà còn không biết xấu hổ đi quyến rũ Hạo Thần nhà chúng ta.” Ông cụ Nguyễn nheo mắt lại, trong đôi mắt tràn đầy tính toán.
“Nếu ông công khai bức ảnh này, Hạo Thần cũng sẽ bị mắng.” Bà cụ Nguyễn nhìn tấm hình này, lông mày càng nhăn chặt hơn. Bà không quan tâm Tô Khiết bị mắng, nhưng bà không thể để cháu trai của mình bị mắng theo được.
“Thằng nhóc không biết liêm sỉ kia bị mắng cũng đáng, nên để cho nó biết cảm giác bị mắng chửi đi, việc này càng làm lớn càng tốt.” Hiển nhiên là ông cụ Nguyễn không bận tâm nhiều như vậy, vì đạt được mục đích của mình, dù có là cháu trai thì cũng phải hy sinh.
Trong ảnh chụp, Nguyễn Hạo Thần hôn rất cuồng nhiệt. Bà cụ Nguyễn hiểu được dưới tình huống này mà đăng bức ảnh này lên thì hậu quả sẽ rất lớn!
Chương 1217
“Tôi không muốn Hạo Thần bị tổn thương.” Vẻ mặt bà cụ Nguyễn có vài phần do dự.
“Không muốn để bọn chúng kết hôn thì nhất định phải làm như vậy, phải để dư luận công chúng ép chúng nó không thể không chia tay.” Ông cụ Nguyễn nói như vậy rồi lại bồi thêm một câu: “Tôi bị ‘thương nặng’ nằm viện, bọn nó lại ôm hôn ở bệnh viện, đăng bức ảnh này lên, nhất định sẽ oanh động không nhỏ, tôi không tin lúc đó chúng nó còn có thể yên tâm thoải mái ở bên nhau.”
Bà cụ Nguyễn mím môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, bà ta lấy di động ra, mở video ra xem, lúc nhìn đến bình luận bên dưới, sắc mặt bà ta hơi thay đổi: “Ông mau xem bình luận dưới video đi, bình luận có thay đổi rồi, có người bắt đầu bênh vực Tô Khiết.”
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Đưa cho tôi xem.” Sắc mặt ông cụ Nguyễn thay đổi rõ ràng, ông vội vàng lấy điện thoại xem, khi đọc được bình luận bên dưới, ông cụ Nguyễn tức giận đến méo miệng.
“Tô Khiết phủ nhận chuyện cô ta làm ông bị thương, sau đó bình luận bắt đầu thay đổi, trên mạng nói không có chứng cứ chứng minh vế thương của ông là Tô Khiết tạo thành, nhưng lại nói trong video chúng ta cũng không nói ông bị thương có liên quan trực tiếp đến Tô Khiết.” Bà cụ Nguyễn nhìn thấy những bình luận này thì sắc mặt nặng nề hơn: “Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ông cụ Nguyễn từ từ nheo mắt lại: “Cô ta muốn phủ nhận cũng không đơn giản như vậy, cô ta càng muốn phủ nhận, tôi càng muốn làm cho cô ta thật sự trở thành người gây ra chuyện này.”
“Ông muốn làm gì?” Bà cụ Nguyễn hơi hoảng sợ: “Ông nên biết có một số chuyện chúng ta không thể nói quá rõ ràng, nếu không sau này sẽ bị người ta bắt được nhược điểm.” Bà cụ Nguyễn hiểu rất rõ điều này, đây cũng là lý do lúc trước bọn họ không nói thẳng nguyên nhân ra ngay trong video.
“Sợ cái gì, cùng lắm thì tôi lại nằm trên giường thêm một năm rưỡi nữa, tôi cũng không tin bọn họ có thể ép buộc kéo tôi xuống giường?” Ông cụ Nguyễn vốn là cũng có bận tâm, nhưng lúc trước Tô Khiết nói một câu lại thành ra nhắc nhở ông, chỉ cần ông nằm trên giường một thời gian thì việc này sẽ không khiến bất luận kẻ nào hoài nghi.
“Hiện tại trong tay chúng ta có ảnh chụp, tôi cũng không tin không chỉnh chết con ranh xấu xa kia được.” Lúc này ông cụ Nguyễn đã hận Tô Khiết thấu xương. Bà cụ Nguyễn vẫn còn hơi do dự và mâu thuẫn.
“Bà nhanh nghĩ cách liên hệ phóng viên để họ đến đây đi, vừa rồi cái thẳng vô liêm sỉ kia nói muốn đi lấy giấy đăng ký kết hôn, nếu chúng ta hành động chậm trễ thì bọn nó thật sự đăng ký kết hôn đấy, lúc đó sẽ càng phiền toái hơn.”
Ông cụ Nguyễn liên tục thúc giục bà cụ Nguyễn. Bà cụ Nguyễn nghe được những lời này thì quả thật hơi thất kinh, rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý.
Không bao lâu sau, một video khác lại được lan truyền nhanh chóng trên mạng. Lúc này vẫn là phóng viên phỏng vấn ông cụ Nguyễn. Ông cụ Nguyễn vẫn nằm ở trên giường, đùi bó thạch cao, trên người, trên mặt vẫn có vết thương như trước, sắc mặt vẫn trắng bệch.
“Tô Khiết hại tôi thành như vậy mà vẫn không biết xấu hổ đi quyến rũ Hạo Thần nhà chúng tôi, việc này tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ.” Lúc này, ông cụ Nguyễn đã có thể nói chuyện chứ không trầm mặc như lần trước, hiển nhiên lúc này ông cụ Nguyễn đã tính sẽ bất chấp tất cả.
“Ông cụ Nguyễn, ý của ông là người hại ông bị thương thật sự là Tô Khiết?” Phóng viên nhanh chóng nắm được trọng tâm, nắm thẳng là trọng điểm trong lời nói của ông cụ Nguyễn.
“Đúng vậy, vốn tôi không muốn nói, chỉ là người phụ nữ kia quá mức, cô ta đã hại tôi thành ra thế này rồi còn dám chạy đến bệnh viện uy hiếp tôi, lúc ấy vừa vặn Hạo Thần đến bệnh viện thăm tôi, cô ta lập tức nhân cơ hội quyến rũ Hạo Thần nhà chúng tôi.” Lúc này đây, ông cụ Nguyễn không hề nói lời mơ hồ nữa mà từng câu từng chữ rõ ràng, trực tiếp lại khẳng định, bởi vì ông đã tính rõ những lời phía sau nên nói như thế nào rồi. ông cảm thấy kế hoạch của mình rất tuyệt.
“Ông cụ Nguyễn, ông nói Tô Khiết đến bệnh viện uy hiếp ông? Cô ấy uy hiếp ông như thế nào?”
“Cô ta nói cô ta sẽ tiếp tục quấn lấy Hạo Thần, còn muốn Hạo Thần cưới cô ta, cô ta là muốn chọc tức chết chúng tôi đây mà.” Lúc nói lời này, ông cụ Nguyễn còn cố ý ho khan, làm bộ như sắp không thể thở nổi.
Chương 1218
“Bà cụ Nguyễn, thật sự là như vậy sao?” Có phóng viên quay ra hỏi bà cụ Nguyễn vẫn luôn trầm mặc từ nãy giờ.
“Thật ra trước kia tôi còn khá thích Tô Khiết, trước kia tôi còn bảo vệ cô ta khắp nơi, thật không ngờ cô ta lại làm như vậy với chúng tôi, cô ta đang muốn ép chết hai người già chúng tôi, sau đó cô ta sẽ được như ý nguyện.” Lúc này, bà cụ Nguyễn nói cũng rất trực tiếp.
“Ông lão nhà tôi bị thương nặng như vậy mà cô ta còn đến bệnh viện uy hiếp chúng tôi, còn quyến rũ Hạo Thần ngay ở bệnh viện, tôi cũng không biết nên nói cô ta như thế nào.” Bà cụ Nguyễn nhẹ giọng thở dài một hơi, biểu cảm trên mặt rõ ràng là trong lòng đang rất đau đớn.
“Hai người nói Tô Khiết quyến rũ cậu ba Nguyễn ở bệnh viện là sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cuối cùng cũng có phóng viên hỏi vấn đề này.
“Chuyện này chúng tôi cũng không biết xấu hổ mà nói ra, các cậu tự mình xem đi.” Ông cụ Nguyễn nhân cơ hội lấy bức ảnh đã chuẩn bị tốt ra cho phóng viên xem.
Trong ảnh chụp, Tô Khiết ôm cổ Nguyễn Hạo Thần, dáng vẻ ý loạn tình mê này thật dễ khiến người ta liên tưởng sang chuyện khác. Nhưng mà sự điên cuồng của cậu chủ Nguyễn thì ai cũng thấy rõ.
“Cô ta hại tôi thành như vậy mà còn dám ở bệnh viện…” Ông cụ Nguyễn cố ý chỉ nói một nửa rồi dừng lại, ý tứ của ông không cần nói ra thì ai nấy đều tự hiểu. “Ông cụ Nguyễn, ý ông là Tô Khiết hại ông bị thương nặng, vậy rốt cuộc ông bị thương như thế nào?” Một phóng viên đứng trong một góc sáng sủa nhưng từ nãy giờ đều im lặng, lúc này đột ngột lên tiếng. Phóng viên khác nghe được câu hỏi của anh ta thì cũng nhìn qua ông cụ Nguyễn, cùng đợi câu trả lời từ ông.
Ông cụ Nguyễn hơi nheo mắt lại, nhưng thấy tất cả phóng viên đều đang nhìn mình, còn có kế hoạch ông muốn làm lúc sau nữa, cho nên tóm lại không có gì đáng để ông bận tâm hơn, cũng không có cái gì đáng lo lắng.
“Bác sĩ nói tôi bị gãy xương chân.”
“Gãy xương? Nghiêm trọng như vậy sao?” Phóng viên vừa hỏi kia không khỏi kinh ngạc hô lên: “Gãy xương thì phải nằm yên một chỗ rất lâu, không thể xuống giường được, ông cụ Nguyễn lại còn ở tuổi này thì sẽ càng nghiêm trọng hơn, cô Tô Khiết này quả thật hơi quá đáng rồi.”
Ông cụ Nguyễn nghe câu nói đầu tiên của phóng viên thì ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng nghe đến câu sau của anh ta thì sắc mặt lập tức đẹp hơn.
Lúc này, người xem video nhìn thấy hình ảnh Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần hôn môi thì lập tức ồn ào náo động. Trên mạng mắng chửi đủ điều, đương nhiên phần lớn là mắng Tô Khiết, loại lời khó nghe nào cũng đều có, mắng quá đáng cỡ nào cũng có.
Bởi vì phóng viên vốn đang vây quanh dưới bệnh viện nên video này được lan truyền với tốc độ vô cùng chóng mặt.
Lúc này, Tô Khiết đang ngồi trên xe của Nguyễn Hạo Thần, lúc nhìn thấy video này thì Tô Khiết hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, bởi vì cái này vốn đã nằm trong dự đoán của cô, chỉ là khi nhìn thấy ảnh chụp kia, cô hơi nheo mắt lại.
Vừa nhìn là biết ảnh được chụp lúc cô và Nguyễn Hạo Thần hôn nhau ở bệnh viện, nhưng đây là do ai chụp? Bà cụ Nguyễn sao? Tô Khiết nghĩ khả năng do bà cụ Nguyễn chụp là không lớn. Nếu không phải bà cụ Nguyễn vậy thì là ai được?
“Xem đi, đều do anh gây ra cả.” Tô Khiết đưa điện thoại đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần cho anh xem ảnh, còn trừng mắt nhìn anh.
“Ừ, nhìn dáng vẻ thì hình như em rất hưởng thụ.” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn bức ảnh, quả thật là ảnh chụp mình và cô ấy. Biểu cảm trên mặt cô, phản ứng của cô, dáng vẻ ý loạn tình mê của cô làm cho anh đặc biệt thỏa mãn. Nếu không nhờ có bức ảnh này thì anh thật đúng là không biết thì ra lúc đó cô say mê như vậy. Còn vấn đề khác, cậu ba Nguyễn hoàn toàn không lo lắng chút nào.
Tô Khiết: “……”
Chương 1219
Xin hỏi, trong đầu anh nghĩ cái gì vậy? A, trọng điểm, trọng điểm, anh có biết trọng điểm ở đâu không? Hơn nữa cô hưởng thụ chỗ nào? Tô Khiết không khỏi nhìn lại bức ảnh, nhìn thấy rồi, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, sau đó… Không có sau đó.
“Anh không tò mỏ ảnh này là do ai chụp sao?” Tô Khiết cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
“Chuyện này anh sẽ cho người điều tra rõ.” Dù Nguyễn Hạo Thần trêu cô nhưng có một số chuyện trong lòng anh vẫn tính toán kỹ.
“Tiếp theo em có kế hoạch gì không?” Nguyễn Hạo Thần biết hôm nay cô làm vậy là để kích thích ông cụ, hiển nhiên bây giờ rất thành công. Video mà ông cụ vừa mới quay kia chính là hiệu quả mà cô muốn đạt được, vậy kế tiếp cô định làm như thế nào? Anh biết ông cụ không phải người dễ lừa, không dễ dàng mắc mưu. Cho nên việc này… Tô Khiết đang định trả lời vì điện thoại di động của cô vang lên, Tô Khiết nhìn thấy số điện thoại gọi đến là số nhà họ Đường, cô nhanh chóng nghe máy.
“Khiết Khiết, sao lại như thế này? Sao mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng hơn? Có phải cháu mắc mưu ông già kia rồi không?” Vừa chọn tiếp nhận cuộc gọi, giọng nói sốt ruột của bà cụ Đường lập tức truyền tới.
“Bà ngoại, bà đừng lo lắng, về nhà cháu sẽ nói với bà.” Tô Khiết liên tục trấn an bà.
“Ừ, vậy cháu nhanh về đi, nhanh lên, bà ngoại sắp sốt ruột chết rồi.” Ngữ khí của bà cụ Đường vô cùng lo lắng.
“Em đi về trước đây.” Tô Khiết cúp điện thoại, sau đó quay ra nói với Nguyễn Hạo Thần: “Bà ngoại thúc giục em trở về, bà ở nhà lo lắng cho em, đang rất sốt ruột đấy, hơn nữa chúng ta ở cùng nhau, nếu bị người phát hiện thì có lẽ những người đó có thể sẽ xé xác em.”
Nguyễn Hạo Thần thầm than một tiếng: “Anh đưa em về.”
“Vâng, vậy cũng được, có lẽ bây giờ khắp thành phố A không ai không biết em, em đi gọi xe có khi sẽ bị người ta nhận ra, bị người ta ném trứng gà, làm người nổi tiếng cũng thật không dễ.” Tô Khiết nửa thật nửa đùa cười nói.
Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn cô mà không nói gì cả, anh đã từng nói sẽ không để người phụ nữ của mình phải chịu bất cứ chuyện uất ức nào, nhưng hôm nay cô lại vì anh mà bị oan ức lớn như vậy. Mà nguyên nhân chính của chuyện này lại là ông cụ và bà cụ, tuy nhiên anh lại cảm giác sau lưng chuyện này còn có ai đó trợ giúp, anh nhất định phải điều tra rõ để bắt được người đứng phía sau kia.
Lúc này, ở sân bay.
“Chào mọi người, cậu chủ Đường nói tôi đến đây đón mọi người.”
Nhạc Hồng Linh dẫn theo hai đứa bé, còn chưa xuống máy bay đã có người đến đón bọn họ.
“Là Đường Lăng bảo anh đến?” Nhạc Hồng Linh không biết người trước mặt cho nên có phần cảnh giác.
“Đúng vậy, cậu chủ Đường đang ở bên ngoài chờ, mọi người đi theo tôi là được.” Thái độ của người kia vẫn rất khách khí.
Bởi vì Tô Khiết đã nói trước cho nên Nhạc Hồng Linh cũng sẽ không hoài nghi gì cả. Nhạc Hồng Linh nhìn thấy mình được dẫn đi đến cổng VIP thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đường Lăng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy hai đứa nhóc đi tới, bởi vì anh đã từng xem ảnh chụp của bọn họ thật nhiều lần, cho nên liếc mắt một cái là nhân ra bọn họ. Đường Lăng nhanh chóng chạy qua, ngồi xổm xuống muốn ôm Đường Vũ Kỳ.
“Chú định muốn làm gì? Chú là ai?” Nhưng mà bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng nhanh chóng bước đến, dùng sức đẩy Đường Lăng, thiếu chút nữa là Đường Lăng ngã xuống đất. Sau đó bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhanh chóng kéo Đường Vũ Kỳ đến bên người mình.
Chương 1220
Đường Lăng thấy Đường Minh Hạo phản ứng với tốc độ này thì không khỏi ngẩn người, đôi mắt lập tức sáng lên, thằng nhóc này phản ứng thật nhanh, động tác cũng nhanh, là hạt giống tốt.
“Bác là bác của hai đứa.” Đường Lăng đương nhiên sẽ không tức giận, anh liên tục giới thiệu, giờ phút này nhìn thấy hai bé con trước mặt, đôi mắt anh đều phát sáng rồi…
Hai đứa nhỏ này thật sự là quá đáng yêu, quá xinh đẹp, khiến cho người ta yêu thích không chịu được, đây là cháu ngoại của anh đấy! !
“Bác là cái gì?” Đường Vũ Kỳ nhìn Đường Lăng một chút, sau đó lại chuyển hướng nhìn về anh trai nhà mình, xưng hô kiểu thế này cũng là lần đầu tiên bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe được.
” Bác không phải là cái…” Đường Lăng phản bác lại theo bản năng, sau đó đột nhiên anh ý thức được lời này của mình không đúng lắm, cho nên lập tức im lặng.
“Bác chính là anh trai hoặc em trai của mẹ mình.” Đường Minh Hạo đưa ra lời giải thích hoàn hảo nhất, lúc bạn nhỏ Đường Minh Hạo giải thích còn liếc nhìn Đường Lăng.
“Nhưng mà mẹ chúng ta không có anh trai mà, cho nên chúng ta cũng không thể nào có bác được.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ suy nghĩ rất là nghiêm túc, nhưng cô bé cảm thấy mình vẫn không thể nào có một người bác giống như vậy được.
“Đúng vậy, cho nên người này rất có thể là lừa đảo, có thể là người xấu.” Đường Minh Hạo nhìn qua em gái nhà mình, gật đầu một cách rất nghiêm túc: “Cho nên, chúng ta cách xa người này một chút.”
“Ôi, bác không phải là người xấu đâu, các cháu thấy bác giống người xấu lắm à?” Đường Lăng nghe hai nhóc nói chuyện với nhau, khóe môi không nhịn được co giật, anh đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta nói là lừa đảo, nói là người xấu.
Hơn nữa lại là hai đứa nhóc, mấu chốt nữa là hai đứa nhóc này còn là cháu ngoại ruột của anh.
“Mẹ cháu nói rồi, người xấu đều sẽ nói mình không phải là người xấu, cho nên bác chính là người xấu.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn anh Đường, rất là trịnh trọng đưa ra kết luận.
Cái suy luận này không có gì sai cả nên Đường Lăng cũng hoàn toàn không thể phản bác lại được.
Sao hai nhóc này lại tinh ranh như vậy chứ? Rốt cuộc là Tô Khiết đã dạy dỗ bọn chúng như thế nào vậy?
Nhạc Hồng Linh đi theo phía sau khóe môi cũng không nhịn được nhếch lên, lúc trước Tô Khiết đã từng cho cô ta xem ảnh của Đường Lăng nên cô ta nhận ra Đường Lăng ngay, nhưng cô ta cũng không hề sốt ruột giải thích điều gì mà ngược lại muốn xem xem Đường Lăng có thể nghĩ ra biện pháp nào để thuyết phục hai bé con này hay không.
“Bác thật sự là bác của hai đứa mà, bác là anh trai của mẹ các cháu, chính mẹ của các cháu bảo bác tới đây đón mọi người đó, hai đứa xem này, bác có ảnh của mẹ các cháu nữa này.” Đường Lăng lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh của Tô Khiết trong điện thoại di động mở ra.
“Có ảnh của mẹ cháu cũng không thể nói lên được điều gì cả, muốn có một tấm ảnh quá đơn giản.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhìn thấy tấm ảnh rồi nhưng vẫn bác bỏ lời của Đường Lăng.
“Vậy hai đứa nói xem phải làm thế nào?” Đường Lăng sửng sốt, ảnh chụp này không nói rõ được vấn đề gì, vậy cái gì mới có thể nói rõ vấn đề?
“Được, cháu hỏi bác, bác biết sinh nhật của mẹ cháu là ngày nào không?” Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, hỏi một cách rất nghiêm túc.
“…” Đường Lăng sửng sốt, nói thật là anh cũng không biết sinh của Tô Khiết.
” Bác biết mẹ cháu thích màu gì nhất không?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại tiếp tục hỏi.
Đường Lăng: “…” Cái này anh cũng không biết.
“Bác biết mẹ cháu thích ăn cái gì nhất không?” Đường Minh Hạo thấy anh vẫn không trả lời được lại tiếp tục hỏi thêm một vấn đề nữa.